Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 12


1 tháng

trướctiếp

Hạ Lâu hít sâu một hơi, lấy một tấm thẻ nhớ từ trong túi, cắm vào trong máy tính thay USB.

Đây là camera lúc trước anh ta lắp đặt đơn giản trong phòng khách, mấy ngày trước chưa kịp nhìn, hôm nay nhất định phải làm cho rõ, rốt cuộc Lục Ngôn Lễ đã làm cái gì.

Màn hình máy tính nhanh chóng hiện hình ảnh, anh ta nhìn thấy cảnh tượng ngày đó.

Ngày hôm đó, bởi vì tiếng hát truyền ra tivi mà Hoàng Vĩ biến thành cương thi, anh ta và Phong Sở Sở xông lên đặt người dưới ánh mặt trời, không cho cậu ta cắn lung tung, Lục Ngôn Lễ tìm gạo nếp rắc lên người cậu ta, để Hoàng Vĩ chậm rãi biến lại thành người. Mấy người lại quan sát tên hàng xóm trên lầu đi ra khỏi cửa, trong lúc đó, Phong Sở Sở còn bị dọa bởi hình ảnh trong mắt mèo.

Sau đó, chuyện gì đã xảy ra?

Thời gian trôi qua từng chút một, trên màn hình có mấy bóng dáng nho nhỏ giống như có người đi tới đi lui.

Ăn cơm trưa xong, Hoàng Vĩ vẫn ngồi phơi nắng ở trên ghế xích đu.

Lục Ngôn Lễ bận tới bận lui làm việc nhà, thỉnh thoảng cùng Hoàng Vĩ tán gẫu đôi câu.

Nhìn qua hết thảy đều không có gì khác biệt, cho dù ở trong tình huống như vậy, Lục Ngôn Lễ vẫn không có lộ ra chút bất thường nào, nghiêm túc quét dọn, thu dọn xong phòng khách, hắn lại đi thu dọn mấy gian phòng còn lại. Sau đó đến giờ chiều, Lục Ngôn Lễ lại chịu mệt nhọc đi vào nhà bếp nấu cơm lần nữa.

Thời gian rất nhanh đã đến buổi tối, một đám người sau khi ăn cơm xong liền trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Lúc đó, anh ta đang thu thập thông tin trong phòng.

Thủy cung Lan Chi Ngọc... Đã có thủy cung, liệu có kiến trúc nào khác cũng được đặt theo tên của cô ta không? Vừa nghĩ tới chuyện này, Hạ Lâu liền lập tức động thủ tìm kiếm, quả nhiên anh ta tìm được rất nhiều, ví dụ như vườn bách thú Lan Chi Ngọc, viện thú y Lan Chi Ngọc vân vân.

Trong lòng anh ta cảm thấy những kiến trúc này rất kỳ quái, tại sao đều là loại viện thú y, vườn bách thú? Hoặc là thủy cung hoặc là chợ? Nhưng sau khi liên kết với Lan Chi Ngọc nuôi cương thi, anh ta lại cảm thấy không còn kỳ quái nữa.

Có lẽ là ai lấy danh nghĩa của cô ta tiếp tục nuôi cương thi, cho nên cần máu thịt tươi mới chăng?

Về sau, anh ta chỉnh lý lại những tin tức có được, tăng thêm sự dị thường của tòa nhà này, sau đó công khai ở trang web thần bí kia, hi vọng có người có thể phát hiện một vài điểm không bình thường. Lúc ấy anh ta vẫn ở trong phòng, không chú ý tới động tĩnh bên ngoài.

Cũng không có chú ý tới, Hoàng Vĩ vậy mà thương lượng với Lục Ngôn Lễ chuyện đổi phòng.

Hướng phòng ban đầu của Lục Ngôn Lễ không quá tốt, nhưng ít nhiều có thể hứng chút ánh sáng mặt trời thông chút gió, Hoàng Vĩ nghe nói phải phơi nắng nhiều, liền tự nhận là phơi ánh trăng cũng không kém bao nhiêu, nhưng sau khi cậu ta vào phòng cố ý quan sát một chút, phát hiện trong phòng này không đón được ánh sáng, không phơi nắng được, dưới tình huống như vậy, cậu ta chủ động đề xuất muốn đổi phòng với Lục Ngôn Lễ.

Cho nên, đêm hôm đó là Hoàng Vĩ ngủ ở phòng khách! Lục Ngôn Lễ vào phòng ở cùng một chỗ với Phong Sở Sở!

Xem đến đây, Hạ Lâu rốt cuộc không thể nào tự lừa mình dối người chuyện bọn họ mất tích không có liên quan tới Lục Ngôn Lễ nữa.

Nếu như Lục Ngôn Lễ không động tay động chân, tại sao lúc tỉnh lại anh ta vừa bước ra phòng khách liền nhìn thấy Lục Ngôn Lễ ngủ ở trên sô pha? Hắn lại còn nói mình không biết gì cả.

Ngực Hạ Lâu phập phồng kịch liệt, cố nén phẫn nộ tiếp tục xem.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Hoàng Vĩ hấp thu càng ngày càng nhiều ánh trăng, ánh mắt của hắn dần dại ra, trắng bệch, sắc mặt xanh mét, móng tay cũng từng chút từng chút dài ra, khóe miệng nhiễu nước bọt.

Bởi vì ban đầu Hạ Lâu đặt vị trí của camera mini ngay bên cạnh TV, hơn nữa camera có chức năng quay ban đêm, cho nên quá trình biến đổi kỳ dị của Hoàng Vĩ được camera ghi lại rõ ràng, một giây cũng không bỏ sót.

Người sáng suốt đều có thể thấy được, cậu ta sẽ biến thành cương thi bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, trước mặt cậu ta xuất hiện một bóng người.

Bóng người kia rút ra một cây gậy sắt từ sau lưng, cao cao hạ xuống, dùng sức nện vào đầu Hoàng Vĩ, sức lực to lớn, dường như có thể thoáng nghe được cổ Hoàng Vĩ  phát ra tiếng “răng rắc”.

Hoàng Vĩ  giãy giụa rồi hôn mê bất tỉnh, sau đó bị người kia trói chặt tay chân rất dứt khoát, cầm mắt cá chân cậu ta chậm rãi lôi ra ngoài.

Giống như lúc đầu cậu ta vì một tấm vé xe mà đối đãi với đồng đội mình như vậy. Hiện tại, người bị kéo ra ngoài biến thành chính mình.

Lục Ngôn Lễ sẽ mang thi thể đi đâu?

Đáp án của vấn đề này rất rõ ràng!

Lúc trước, bọn họ dùng người khác thử thăm dò có thể rời khỏi căn hộ hay không, chẳng phải đã mang thi thể người ta đến đó sao?

Qua một hồi lâu, Lục Ngôn Lễ mới trở về, hắn giống như không có việc gì xảy ra, dọn dẹp tất cả dấu vết có khả năng tồn tại, gậy sắt cũng không biết ném đi nơi nào, tóm lại chỉ cần hắn ném ở ngoài tòa nhà, đám người Hạ Lâu chắc chắn không thể tìm được. Lục Ngôn Lễ thu dọn đồ đạc xong lại trở về sô pha nằm xuống.

Không, không đúng... Động tĩnh lớn như vậy, tại sao bọn họ không nghe thấy?

Hạ Lâu đột nhiên giơ tay che mặt, kẽ ngón tay âm thầm truyền ra một tiếng cười khổ.

Đúng rồi, mấy ngày nay bọn họ vẫn sống trong nhà Lục Ngôn Lễ, hắn muốn động tay động chân một chút cũng quá đơn giản, không cần ai nhắc nhở, Hạ Lâu đã có thể liệt kê ra một loạt phương pháp dồn người vào chỗ chết dễ như trở bàn tay, huống chi là gây mê.

Hạ Lâu dọn dẹp lại cảm xúc, đang định tiếp tục xem video từ đoạn ban nãy. Nhưng giờ phút này, trên màn hình, Lục Ngôn Lễ đang nằm nghiêng người trên sô pha, ngay sau đó, hắn mở mắt ra không hề báo trước, tầm mắt nhìn thẳng vào ống kính, trực tiếp đối diện với Hạ Lâu ngoài màn hình!

Hạ Lâu cứng đờ, sống lưng phát lạnh.

Hắn... hắn vẫn luôn biết sự tồn tại của camera!

Khóe môi Lục Ngôn Lễ nhếch lên, lộ ra một nụ cười âm u lạnh lẽo, mang theo sự giễu cợt, hắn nhìn chằm chằm camera, khóe môi giật giật, không biết đang nói gì. Rồi sau đó hắn quay đầu trở lại nhắm mắt, bày ra dáng vẻ đang trong giấc ngủ, không bao lâu sau, hắn liền ngủ say.

Hắn đã nói: “Cuối cùng cũng phát hiện rồi sao?”

Hạ Lâu chỉ cảm thấy một bên mặt mình đau rát.

Đây là nhiệm vụ thứ tám anh ta làm, là dị thế thứ tám mà anh ta trải qua. Người có thâm niên vượt nhiệm vụ nhiều hơn anh ta ở đâu cũng có, nhưng những người không sống qua nổi màn 5 còn nhiều hơn gấp bội.

Hạ Lâu không biết rốt cuộc mình phải hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ mới được giải thoát, nhưng ít nhất anh ta không thể bỏ cuộc, chỉ cần vẫn sống sót là tốt rồi.

Liên tục sống sót.

Cho dù là thế giới nào, anh ta cũng chỉ cần chạy đua với quỷ hồn, đấu tranh với những người làm nhiệm vụ khác, người bản địa trong dị thế, trong mắt người chơi bọn họ, vĩnh viễn là những cái tên dính tới “bia đỡ đạn”, “kẻ chết thay”, tùy tiện lừa dối hai ba câu là có thể dễ dàng khiến bọn họ đổi mạng để cung cấp manh mối cho mình. Chỉ cần người chết không phải là mình, vậy thì là ai cũng có sao đâu?

Đơn giản là giá trị lợi dụng khác nhau mà thôi. ( truyện trên app T𝕪T )

Ai ngờ anh ta lại đụng phải một người như vậy... Hạ Lâu đã không còn muốn dùng “NPC” để hình dung Lục Ngôn Lễ nữa. Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ bình yên trên màn hình, vẻ mặt dữ tợn đến đáng sợ.

Thật sự phải nói, hơn phân nửa người trong đội ngũ đều bị Lục Ngôn Lễ trực tiếp hoặc gián tiếp giết chết! Hạ Lâu oán giận muôn phần, anh ta không muốn thừa nhận, nhưng sâu trong nội tâm anh ta vô cùng sợ hãi.

Mà đúng vào lúc này, bài đăng của anh ta ở mấy diễn đàn nặc danh có hồi âm mới.

Hạ Lâu lấy lại bình tĩnh, mở ra xem tin tức mới.

Xem một chút, anh ta mở to hai mắt.

Một gian phòng khác, Lục Ngôn Lễ nằm trên giường, hai tay cầm điện thoại di động, dường như đang chơi.

Màn hình điện thoại di động đang phát sắc mặt Hạ Lâu lúc này biến tới biến lui.

Hắn thưởng thức một lát rồi mới tắt đi, sung sướng tiến vào giấc mộng.

Nhắc mới nhớ, hôm nay lúc ở lầu năm, hắn mơ hồ nghe được chút tiếng hét thảm thiết, hình như của một người phụ nữ.

Những hộ gia đình sống trong tòa nhà này, là người phụ nữ nào đây?

……

Ngày hôm sau, bốn người còn sống thức dậy như thường lệ, vẻ mặt Hạ Lâu vẫn như cũ, sau khi nói mấy câu với Lê Phương Chỉ thì ngồi ở cạnh bàn ăn đợi Lục Ngôn Lễ làm điểm tâm.

Nếu hắn muốn diễn cứ để cho hắn diễn, nếu như Lục Ngôn Lễ muốn hạ độc thì đã động thủ từ lâu, nếu hắn cố ý giữ ba người lại đến tận bây giờ, có lẽ còn có tác dụng.

Như vậy bọn họ có thể thảo luận một chút.

Hôm nay Lục Ngôn Lễ dường như vô cùng vui vẻ, vừa hát ngâm nga vừa nấu cháo thịt, bưng ra cho bọn họ ăn. Hạ Lâu vốn có chút hoài nghi, nhưng thấy Lục Ngôn Lễ cũng tự ăn của mình, anh ta mới ăn theo.

“Hôm nay có phát hiện gì mới không?” Lê Phương Chỉ hỏi.

Không biết tại sao, sắc mặt của cô ta cũng có chút tái nhợt, mà Lê Phương Uyển ngồi ăn cháo yên tĩnh một bên thì lại càng kỳ quái, sắc mặt trắng không thua gì vách tường sau lưng, gương mặt không chút biểu cảm, ba người khác lại không thấy có gì sai.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng bỏ qua sự dị thường của Lê Phương Uyển.

Lê Phương Chỉ có chút nôn nóng.

Mỗi một ngày trôi qua là kỳ hạn một tuần lại bớt đi một ngày, cũng có nghĩa là hạn chế với quỷ hồn lại ít đi một chút.

Hạ Lâu gật đầu: “Có.”

Anh ta chia sẻ thông tin mà mình tìm được.

Anh ta đã tìm ra tất cả công trình kiến trúc được đặt theo tên Lan Chi Ngọc trong cả nước và đăng lên diễn đàn. Sau đó có người liên lạc với anh ta, nói cho anh ta biết địa điểm của những kiến trúc nếu như nối thành một đường thẳng, cấu thành một pháp trận nào đó nghe nói thất truyền từ lâu của Đạo gia.

Còn về phần là pháp trận gì, tạm thời nhìn không ra, nhưng ước chừng có liên quan tới việc trấn áp.

“Trung tâm pháp trận này, chính là thủy cung Lan Chi Ngọc.” Hạ Lâu chậm rãi nói.

Ở đây chỉ có bốn người, bởi vậy anh ta không hề cố kỵ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Lục Ngôn Lễ, muốn quan sát rõ biểu cảm của đối phương.

Nhưng làm anh ta thất vọng là Lục Ngôn Lễ không có chút khác thường nào, chỉ có hơi kinh hoảng hỏi: “Vậy... trên lầu kia, thường xuyên đi thủy cung, có phải muốn phá hư cái gì không?”

“Không rõ lắm.” Hạ Lâu lắc đầu, chợt, anh ta đưa ra một quyết định to gan.

“Ngày mai là thứ ba, chúng ta thừa dịp lúc gã không có ở nhà, cùng nhau đến phòng 404 xem sao.”

Bởi vì ở ngay trên lầu, Hạ Lâu nói rất nhỏ, nhưng mà lời nói kiên định không thể nghi ngờ.

Thay vì ngồi chờ chết, để cho quỷ hồn lặng lẽ giết chết mình không bằng chủ động ra trận, có lẽ sẽ tìm được một ít công cụ trong phòng 404 giúp bọn họ chạy trốn 

Anh ta nhìn chăm chú Lục Ngôn Lễ, hai mắt híp lại: “Cậu cũng đi cùng chứ?”

Lục Ngôn Lễ sững sờ, gật đầu đáp ứng: “Được.”

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp