Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 33: Công tử phản diện vô tình (11)


1 năm

trướctiếp

Ngày hôm sau, lúc Đường Ninh tỉnh lại thì đúng như dự liệu, bên cạnh nàng đã trống trơn.

Nàng chầm chậm ngồi dậy, sau đó mới cảm nhận được điểm kỳ diệu trên hàn ngọc băng thể của nguyên chủ. Không những cơ thể ngăn chặn được mọi loại độc tố mà máu cũng có thể tự giải độc, thậm chí rõ ràng đây là lần đầu tiên, tên chó săn Diệp Kiêu kia còn hăng say “cày ruộng” cả đêm nhưng lúc này nàng lại không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào trong người, ngược lại tinh thần còn cực kỳ sảng khoái. Thể trạng như thế này chẳng phải là điều mà nữ chính trong truyện H rất cần hay sao?

Chậc chậc.

Ngồi trước gương trang điểm, ngắm nhìn bông hoa thược dược nở rộ bên ngoài cửa sổ, Đường Ninh không kìm lòng được mà nở nụ cười.

Đối với Diệp Kiêu, ngoại trừ kỹ năng thật sự là quá kém ra, về thể lực lẫn vóc dáng, Đường Ninh đều đánh giá cậu ta rất cao.

Còn về độ thiện cảm của cậu ta.

Tối qua chính mắt nàng đã thấy rõ, cái tên trên đầu Diệp Kiêu là một màu đỏ chói lóa.

Hệ thống đánh giá: 92. Trong khi trước đó độ thiện cảm của cậu ta là con số 0 vô cảm.

Thế này thì thú vị rồi đây.

Nhưng nàng cũng không lấy làm lạ, trong mắt con người ấy, ngoài ba thứ là đồ ngọt, giết người và Yến Hành Chi ra, tất cả những thứ khác có lẽ đều không đáng để bận tâm.

Ồ không phải, nàng nói sai rồi, Yến Hành Chi không phải là một thứ đồ vật.

Sau khi trang điểm một cách nhanh nhất có thể, Đường Ninh bước ra ngoài, hỏi qua mấy người đầy tớ ngờ nghệch, sau đó đi thẳng đến khu phòng bếp.

Cho dù Yến Hành Chi không phải là đồ vật đi chăng nữa thì suy cho cùng hắn ta vẫn là mục tiêu công lược của nàng. Đối với công cuộc công lược này, nàng vẫn hết sức tận tâm.

Còn về những người đầy tớ ở Ngưỡng Nguyệt sơn trang, hình như có vài người là người câm, thậm chí có người còn đáng thương hơn, tai không nghe thấy gì, thành ra lúc nào trông cũng ngơ ngơ ngác như vậy. Ừ thì chủ yếu đều là do một tay Yến Hành Chi gây nên, nhưng hắn ta không hề ức hiếp người già và trẻ nhỏ. Tất cả những người hắn ta lôi về đều là ăn mày ở đầu đường xó chợ, tình nguyện để hắn ta hạ độc cho bị câm bị điếc rồi đưa về Ngưỡng Nguyệt sơn trang, duy trì sống sinh hoạt của nơi đây.

Tại sao những kẻ ăn mày đó lại bằng lòng làm như vậy ư? Ha, triều đình do bọn hoạn quan nắm quyền, còn quan viên liêm chính thì hết người này đến người khác bị hại chết, trên giang hồ ngày nào cũng hô hào chém giết lẫn nhau. Họ chẳng những ăn không đủ no mà bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Đi theo Yến Hành Chi, tuy rằng bị câm bị điếc nhưng ít nhất vẫn được sống yên ổn, ăn no mặc ấm, vừa an toàn lại vừa yên tâm, ai mà không bằng lòng chứ?

Ai bảo chủ nhân của họ lại là một kẻ thích sự yên tĩnh như dưới âm phủ thế này.

Cùng lúc này, Yến Hành Chi ở trong thư phòng nhận được tin Diệp Kiêu “chính chiến” cả đêm, không lâu trước đó mới về phòng mình, bàn tay cầm bút lông của hắn run nhẹ, một chấm đen lớn bằng hạt đậu xuất hiện trên tờ giấy trắng trước mặt. Thôi vậy, bức tranh này coi như bỏ đi được rồi.

Hắn ta ngừng bút, rửa tay sạch sẽ rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Nếu như hắn nhớ không nhầm thì lúc trước vì lo cậu ta khờ khạo không biết gì nên đã cho cậu ta một bức tranh “hạ hỏa”, sau đó thì bị cậu ta ném đi đâu mất. Có lần bảo cậu ta đến thanh lâu dưới sơn trang để học hỏi vài thứ, nhưng vừa vào cửa cậu ta đã bị mùi thơm trong phòng bếp thu hút. Đến khi hắn tới tìm, cậu ta đã ăn vụng không biết bao nhiêu đĩa bánh ngọt của người ta, thậm chí trong miệng còn đang ngậm đầy đồ ăn. Còn về chuyện hắn bảo cậu ta đến thanh lâu quan sát và học hỏi, cậu ta đã quên mất từ đời nảo đời nào.

Một Diệp Kiêu như thế lại cùng Đường Ninh lăn lộn cả đêm, Yến Hành Chi cảm thấy chuyện này hết sức lạ lùng!

Hay là hàn ngọc băng thể có một sức hấp dẫn đặc biệt đối với Diệp Kiêu đang mang kỳ độc trong mình.

Đang suy nghĩ miên man về mọi chuyện, Yến Hành Chi đột nhiên ngửi thấy mùi khói bếp nồng đậm không biết bay ra từ đâu trong Ngưỡng Nguyệt sơn trang, nơi mà trước nay chỉ tỏa ra mùi đàn hương thoang thoảng.

Yến Hành Chi bỗng nhíu mày, ngay sau đó không chút do dự, vận khinh công bay thẳng về hướng tỏa khói mù.

Không ngờ nơi hắn đặt chân xuống lại là gian phòng bếp dường như chỉ để bài trí vì kể từ khi gặp Hoắc Thanh Thanh, biết được sự tồn tại của thế lực Thực Thần trang, hắn không còn dùng đến nó nữa.

Hắn mới vừa đáp xuống bên này thì giây tiếp theo đã nghe thấy một trận ho sặc sụa. Hắn còn trông thấy mấy tên đầy tớ đang luống cuống chân tay, ho dữ dội nhưng cũng không phát ra tiếng.

Sau đó là một gương mặt nhỏ bị lem nhem hệt như một con mèo hoa. Đường Ninh đang dùng tay quạt liên tục trước mũi mình thì bỗng dưng chạy ra khỏi đám khói trắng mịt mù.

Ngay cả khi đã chạy ra ngoài nhưng tiếng ho của nàng vẫn vang lên không dứt.

May mà Yến Hành Chi nhanh chân bước đến dùng nội lực làm dịu cổ họng cho nàng, cuối cùng nàng mới ngừng ho, nước mắt giàn giụa, nhìn nam nhân trước mặt.

“Nàng đang làm gì thế?”

Yến Hành Chi nhíu mày nhìn nàng.

Chẳng lẽ tối qua nàng đã phát hiện ra điều gì rồi sao, nếu không thì sao lại đột nhiên châm lửa đốt Ngưỡng Nguyệt sơn trang của hắn? Chỉ là hắn không hiểu tại sao nàng phải châm lửa từ chỗ phòng bếp này.

“Ta…” Đường Ninh khe khẽ chớp mắt, hai dòng nước mắt vừa tuôn ra liền tạo thành hai vệt trắng xóa trên gương mặt xinh đẹp của nàng.

“Ta chỉ muốn nấu cho huynh bữa cơm thôi mà. Ngày thứ hai sau khi thành thân, thê tử nhà người ta đều sẽ nấu một bữa cơm cho phu quân của mình, dĩ nhiên ta cũng không thể ngoại lệ. Tối qua hai chúng ta chẳng phải đã thành thân rồi sao? Nhưng ta đâu có ngờ ta mới vừa xào một đĩa rau cải thì khói trong bếp càng lúc càng nhiều, không ngờ lại thành ra thế này…”

Đường Ninh nhìn Yến Hành Chi đứng trước mặt, tỏ ra vô cùng đáng thương.

Không phải đâu, nàng đã liệu được từ trước rồi.

Nhưng biết làm sao bây giờ? Trước nay nàng đều không có khiếu ở mấy khoản bếp núc này, đồ gia vị luôn nêm nếm rất tùy hứng, đằng nào thì món ăn làm ra cũng có phải cho nàng ăn đâu? Ở thế giới ban đầu của nàng, hễ nàng nấu đại một món nào đó, bất kể hương vị thế nào thì đa số mọi người đều sẽ tranh nhau ăn hết. Lúc đó chỉ cần nàng hơi lộ ra một chút vết thương trên ngón tay do chẳng may để dao cắt phải, mười người thì có đến chín người trong số họ sẽ cảm thấy rất thương xót cho mà xem, thế là nàng đã đạt được mục đích. Còn về hương vị món ăn, chẳng lẽ món nàng nấu lại ngon hơn đầu bếp của nhà hàng Michelin được chắc.

Hơn nữa ở thế giới này, tài nghệ nấu nướng tuyệt đỉnh của Hoắc Thanh Thanh đã thành danh từ lâu, nàng có cố gắng thế nào đi nữa cũng chỉ là bắt chước người ta, vậy nên dĩ nhiên phải tìm một con đường khác thôi.

Nếu không thể làm ra món ngon nhất thì chỉ còn cách làm ra món dở nhất.

Miễn là khiến người ta ghi nhớ, cách nào với nàng cũng là cách xử lý tốt.

Tuy nhiên sau khi bước vào phòng bếp, nàng mới biết được phòng bếp này đã để không từ lâu lắm rồi. Nàng bảo đám đầy tớ nhanh chóng đi rửa sạch đồ đạc, mới vừa chuẩn bị trổ tài thì lại nhìn thấy ngay cả củi trong bếp cũng ẩm ướt hết cả.

Sao mà trùng hợp thế nhỉ? Đúng lúc nàng cũng không muốn nấu nhiều món cho chó Yến. Ước lượng thời gian thì có lẽ xào xong món rau cải thì khói sẽ bay nghi ngút.

Tuy trong lòng thầm nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Đường Ninh vẫn nhìn Yến Hành Chi bằng ánh mắt vô cùng đáng thương.

Một lý do đầy khó hiểu, cộng thêm bộ dạng tội nghiệp này của nàng, lúc đầu Yến Hành Chi có hơi bất ngờ nhưng sau đó lại phải bật cười thành tiếng. Hắn cười càng lúc càng to, càng cười lồng ngực càng rung lên thấy rõ.

Thấy hắn không những không an ủi mình mà còn đứng đó cười ha hả, Đường Ninh tức đến mức muốn dậm chân đấm ngực.

Nào ngờ giây tiếp theo, Yên Hành Chi cười đến mức đuôi mắt đỏ ửng cả lên, cả người cũng dường như trở nên có tinh thần hơn, hắn đưa tay giữ lấy bả vai của nàng rồi lấy ra một chiếc khăn trắng tinh tử trong lồng ngực, thấp giọng nói với nàng: “Yên nào”. Sau đó đưa tay khẽ nâng cằm nàng lên, khóe môi mỉm cười, cẩn thận lau chùi vết bẩn trên gương mặt nàng. ( truyện trên app T𝕪T )

Gió thổi nhè nhẹ, động tác của Yến Hành Chi còn nhẹ nhàng hơn, nhẹ đến nỗi thậm chí Đường Ninh còn không hề cảm nhận được hắn đang lau vết bẩn trên mặt cho mình. Lông mi nàng run run, trong khoảnh khắc ấy, nàng có cảm giác người đang đứng trước mặt mình không phải là đồ chó chết nham hiểm Yến Hành Chi mà là chàng thiếu niên Diệp Dự của mười hai năm trước đang khoác lên mình y phục luyện kiếm màu vàng, mặt mày rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.

Thất thần mất một lúc, ánh mắt Đường Ninh nhìn Yến Hành Chi cũng bất giác trở nên dịu dàng hơn.

Còn Yến Hành Chi cũng nảy sinh một cảm giác quen thuộc khó tả, cứ cảm thấy cảnh tượng này dường như đã từng xảy ra ở một thời điểm nào đó.

Giúp Đường Ninh lau sạch vết bẩn trên mặt xong, Yến Hành Chi nhanh chóng cất chiếc khăn đi, mỉm cười nhìn Đường Ninh: “Được rồi”

Có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi, đây cũng không phải là ảo giác duy nhất hắn gặp phải suốt bao năm qua.

Chẳng mấy chốc Yến Hành Chi đã gạt chuyện ảo giác không quan trọng sang một bên. Hắn ngồi xuống bàn, khóe miệng hơi giật giật, nhìn món rau cải nửa khét nửa sống mà Đường Ninh bày trước mặt hắn với vẻ đầy mong chờ.

“Đây là?”

“Món… món ta nấu đấy. Nhưng mà bây giờ phòng bếp gần như bị ta phá nát rồi, không làm thêm được món nào nữa, chỉ còn lại món rau cải xào này thôi. Nếu huynh không chê thì nếm thử xem.”

Đường Ninh dè dặt đẩy món rau đến trước mặt Yến Hành Chi.

Thấy vậy, ngay cả một người không bao giờ thay đổi sắc mặt dù núi Thái Sơn có sụp đổ như Yến Hành Chi cũng cảm thấy không đỡ được.

Nhưng Yến Hành Chi là ai chứ, là người tàn nhẫn hiếm thấy trên thế gian này đấy. Hắn điều chỉnh biểu cảm nhanh đến chóng mặt, cầm đũa lên, gắp một miếng rau bỏ vào miệng trước ánh mắt trông như đang chờ đợi nhưng thực chất lại là xem kịch của Đường Ninh.

Nên miêu tả cảm giác này thế nào đây!

So với việc ăn hết đĩa rau cải này, hắn thà chịu đựng mười lần cảm giác tái phát độc như bị hàng vạn con kiến cắn mà mỗi tháng hắn phải chịu còn hơn. Cuộc đời này hắn chưa từng ăn món ăn nào dở tệ đến vậy, nhất là sau khi thưởng thức đủ loại cao lương mỹ vị của Thực Thần trang. Thậm chí hắn còn tự hỏi có khi nào chỗ gia vị trong phòng bếp của hắn bị hỏng rồi không, vậy nên mới tạo ra cái vị vừa chua, vừa đắng, vừa ngọt lại vừa cay thế này.

Yến Hành Chi phải điểm huyệt ngăn chặn vị giác của mình trước, rồi cuối cùng vẫn phải nuốt xuống miếng rau vừa rồi, nhưng ai ngờ ngay tức thì hắn nghe thấy bên tai mình liên tục vang lên tiếng phụt nhổ.

Ngẩng đầu lên nhìn, hắn phát hiện ra lúc mình không để ý, Đường Ninh cũng gắp một miếng rau cải cho vào miệng, sau đó lập tức phun ra, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn. Uống một hơi hết mấy chén nước, vẻ mặt nàng mới bình thường trở lại. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thấy hắn không chỉ nuốt miếng rau trước đó mà còn gắp thêm một miếng nữa.

Nàng bèn đưa tay đánh rơi miếng rau trên đũa hắn: “Thứ khó ăn thế này sao Hành Chi ca ca có thể nuốt trôi được. Là tại ta không tốt, nhưng rõ ràng món bánh ngọt ta làm đâu đến nỗi nào, ta cũng không ngờ được… Huynh đừng ăn nữa, nếu lát nữa bị đau bụng thì phải làm sao?”

Đường Ninh tỏ ra lo lắng.

Yến Hành Chi nhẹ nhàng giữ lấy tay nàng, nở nụ cười: “Không đâu, không hề khó ăn. Ta thấy rất ngon mà. Chỉ cần là món nàng nấu ta đều thấy rất ngon.”

Biểu cảm của nam nhân này trông vô cùng nghiêm túc và chân thành… kỹ năng diễn xuất đúng là đỉnh cao!

Đồ chó chết mất nhân tính, lúc nào cũng muốn so tài diễn xuất với nàng.

Một người có tính hiếu thắng cực lớn như Đường Ninh làm sao có thể dễ dàng nhận thua như vậy. Chạm mắt với Yến Hành Chi một lúc lâu, thấy hắn đang định tiếp tục gắp thức ăn, Đường Ninh không kiềm lòng nổi nữa mà đứng dậy, nâng cằm, nhắm mắt rồi hôn lên môi hắn.

Bất ngờ bị hôn, con ngươi của Yến Hành Chi khẽ rung động.

Khác hẳn so với lần trước khiêu khích Phương Vân Dương, lúc đó Đường Ninh đang hôn mê, dù hắn làm gì cũng đều không có cảm giác. Nhưng bây giờ chính nàng là người chủ động, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ trên gò má nàng, mũi cũng ngửi thấy được mùi thơm mát thoang thoảng tỏa ra trên người nàng.

Hắn cố gắng kiềm chế ý muốn lùi về phía sau, cuối cùng nàng cũng mở mắt.

“Hành Chi ca ca…”

“… Ừ?”

Hắn nghe thấy âm thanh phát ra từ trong cổ họng mình.

“Ta rất thích huynh!”

Đôi mắt của Đường Ninh lấp lánh đến nỗi như thể sắp phát ra ánh sáng, trong mắt nàng chỉ có một mình bóng hình của Yến Hành Chi, trông vô cùng chân thành và nồng nhiệt, tựa như nàng đang lấy trái tim mình bày ra trước mặt hắn vậy.

Thình thịch!

Lần đầu tiên trong đời trái tim của Yến Hành Chi đập loạn nhịp.

Độ thiện cảm hiện tại của Yến Hành Chi: 5

Ván này ta thắng rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp