Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 32: Công tử phản diện vô tình (10)


1 năm

trướctiếp

Giọng nói của Đường Ninh rất ngọt, thậm chí còn ngọt hơn cả đường mật, xen lẫn với vẻ yếu đuối vừa đủ. Chỉ cần nàng ngẩng đầu nhìn hắn ta như thế, trong con ngươi đen láy phản chiếu hình bóng của một mình hắn ta là đã đủ để Yến Hành Chi trong khoảnh khắc ấy nảy sinh ra ảo giác rằng hắn ta là cả thế giới của nàng.

Sống đến bây giờ, hắn ta chưa từng gặp ai giỏi dùng ánh mắt để lừa người khác hơn nữ nhân trước mặt, rõ ràng chỉ là chịu ảnh hưởng của cổ trùng thôi mà?

Nàng ấy thích hắn ta đến như vậy sao?

Thảo nào lúc trước Phương Vân Dương chỉ ở cùng với nàng ấy mấy ngày mà đã có tình cảm sâu đậm với nàng ấy như vậy, thậm chí ngay cả cũng hoàn toàn quên mất. Phải biết rằng đối với Thanh Thanh, Phương Vân Dương không hẳn là đáp ứng mọi yêu cầu của nàng ta nhưng cũng gần như thế rồi còn đâu? Nhưng kể từ khi nữ nhân này xuất hiện, hắn không còn đáp ứng dù chỉ là một yêu cầu nữa.

Vậy mà cho dù Phương Vân Dương thể hiện rõ ràng đến đâu, nữ nhân này cũng không một lòng một dạ với Phương Vân Dương, ngược lại còn nảy sinh thứ tình cảm không nói rõ thành lời với hắn ta. Đây là điều hắn ta nhận ra được kể từ đêm hôm đó nàng rơi giọt lệ trên bàn đá, cũng là lý do vì sao cuối cùng hắn ta lại chọn cách hạ khiên tơ cổ với nàng.

Đúng là một nữ nhân đứng núi này trông núi nọ, thay đổi thất thường!

Ý cười nơi đáy mắt của Yến Hành Chi càng thêm đậm.

Đường Ninh không biết lúc này trong lòng Yến Hành Chi lại nghĩ ngợi những thứ không đâu như vậy, nàng chỉ nghe thấy tiếng 54088 phấn khích, liên tục báo cáo với nàng rằng độ thiện cảm của đối phương đang không ngừng +1, +1. Đường Ninh thầm nhíu mày, không ngờ Yến Hành Chi lại là một thằng tó thích được vuốt lông đúng chiều như thế. Phải hiểu ý hắn ta thì hắn ta mới vui vẻ, mới gia tăng độ thiện cảm, còn nếu không thì cho dù chăm sóc hắn ta cả ngày cả đêm hay giả vờ vô ý đụng chạm thì cũng đều là tốn công vô ích. Thỉnh thoảng cũng có gia tăng thiện cảm đấy nhưng sẽ chẳng mấy chốc lại hạ xuống ngay.

Thú vị thật sự.

Nhưng nếu như giọng nói mềm mại yếu ớt của Đường Ninh đối với Yến Hành Chi là ngọt như đường mật thì đối với Phương Vân Dương vẫn đang quỳ một chân trên đất lại chẳng khác nào thứ độc dược xuyên tim.

Rõ ràng trong lòng bàn tay hắn còn lưu lại hơi ấm từ ngón tay của Đường Ninh, rõ ràng không lâu trước đó trên cây đa bí mật, hai người họ còn hứa hẹn sau khi thành thân thì sẽ cùng nhau ngao du khắp trời nam đất bắc, ngắm nhìn phong cảnh, gặp gỡ con người ở mọi nơi, rõ ràng họ đã hứa với nhau như thế mà? Rõ ràng họ sắp thành thân rồi…

Phương Vân Dương nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình mà không chớp mắt, hắn chỉ cảm thấy dưới chân mình giống như bỗng nhiên có một cái hố vô hình đang nứt ra, cả người hắn đang rơi thẳng xuống, rơi mãi rơi mãi không có điểm dừng, không có điểm cuối. Cái hố tăm tối, lạnh lẽo, thậm chí lạnh đến mức răng hắn phải run lên cầm cập, lạnh đến mức lục phủ ngũ tạng, xương cốt kinh mạch đều đóng băng…

Vào lúc này, Yến Hành Chi cong cong khóe miệng, giả vờ như vô ý mà liếc nhìn Phương Vân Dương bất động trên mặt đất, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Hắn ta nâng tay lên, một cây trâm cài ngọc thạch lập tức xuất hiện trên tay hắn ta, chính là cây trâm trước đây hắn ta tặng cho Đường Ninh.

Trước đó lúc hắn ta đón lấy Đường Ninh đang hôn mê, đúng lúc cây trâm ngọc này tuột xuống khỏi tay nàng, may mà hắn ta nhanh tay lẹ mắt đỡ được, nếu không thì trâm cài có lẽ đã vỡ làm đôi.

Bây giờ thì vừa hay vật về với chủ cũ rồi.

Nhẹ nhàng cài cây trâm ngọc lên tóc Đường Ninh xong, Yến Hành Chi kéo tay nàng, đưa lên môi rồi đặt lên đó một nụ hôn: “Ừm, bây giờ chúng ta sẽ trở về thành thân.”

Nghe hắn ta nói vậy, nụ cười trên gương mặt Đường Ninh càng thêm rạng rỡ. Vừa định theo hắn ta ra ngoài thì bỗng dưng nàng nhớ đến gì đó, bèn buông tay hắn ta, chạy thẳng về phía chiếc rương đỏ đặt bên cạnh gương trang điểm trong phòng, cuối cùng lục lọi đến tận đáy rương mới lấy ra được một chiếc mặt nạ quỷ la sát dữ tợn. Nàng xoay người, đeo chiếc mặt nạ lên theo bản năng rồi rời đi, khóe miệng cong cong.

“Cái này rất quan trọng, ta phải mang theo.”

Trông thấy nụ cười trên mặt Đường Ninh và chiếc mặt nạ trên tay nàng, Yến Hành Chi lại nhớ đến khoảnh khắc hắn ta rung động khi tháo bỏ mặt nạ của nàng vào đêm hôm đó, và cả pháo hoa bỗng chốc nở rộ trên đầu hai người. Ánh mắt hắn ta lóe sáng: “Nàng vui là được.”

Vừa nghe hắn ta nói vậy, Đường Ninh lập tức cất mặt nạ vào trong người, sau đó bước lên, tiếp tục nắm lấy tay hắn ta.

Nào ngờ mới vừa nhấc chân, bàn tay nàng buông thõng bên hông đã bị một bàn tay lạnh lẽo khác giữ chặt.

Đường Ninh giật mình hoảng hốt.

Còn chưa kịp nói gì thì Phương Vân Dương đã kéo tay nàng, khàn khàn lên tiếng: “Ninh Ninh, đừng đi, đừng đi mà…”

Nói rồi, hắn ngước mặt lên, hai mắt đỏ au khiến Đường Ninh bỗng chốc quên mất rụt tay lại.

Sau đó Đường Ninh thấy hắn nở nụ cười với nàng, trông còn khó coi hơn cả khóc: “Nàng từng nói, trên đời này ngoại trừ sư phụ nàng, ta là người thân cận nhất của nàng. Nàng đã hứa với ta rằng sau khi hai ta thành thân sẽ cùng nhau đến sa mạc ở phía Bắc, đến biển lớn ở phía Đông, đến rừng già ở phía Nam và đi xem người mũi cao mắt sâu ở phía Tây, dọc đường hành hiệp trượng nghĩa cơ mà… bây giờ sắp đến giờ lành rồi, sư phụ sư thúc đều đang đợi chúng ta ở bên ngoài, chúng ta nên ra đó bái đường mới phải, bái đường xong là được…”

Càng nói bàn tay hắn càng ra sức nắm chặt tay Đường Ninh, đồng thời cũng run rẩy không ngừng. Thậm chí mồ hôi từ lòng bàn tay còn thấm ướt cả ngón tay Đường Ninh.

Cảm giác đau khiến Đường Ninh nhíu mày: “Ngươi đang làm gì vậy? Ta không hề quen biết ngươi, tại sao ngươi lại là người thân cận với ta nhất trên đời này ngoại trừ sư phụ ta chứ? Người ta thích trước nay luôn là Hành Chi ca ca, cả đời này, ngoài huynh ấy ra ta làm sao có thể bái đường cùng người khác được, ngươi buông… buông tay ta ra!”

Đường Ninh giật mạnh tay ra khỏi tay của Phương Vân Dương, sau đó vội vàng ôm lấy Yến Hành Chi đứng bên cạnh: “Yến Chi ca ca, chúng ta đi thôi. Người này kỳ lạ quá, ta thích huynh như thế, người đính ước cùng ta trước nay luôn là huynh, ta không thèm thành thân với kẻ khác đâu! Giờ chúng ta đi ngay được không? Chúng ta về Ngưỡng Nguyệt sơn trang, về ngay bây giờ được không?”

Vừa nói nàng vừa thúc giục Yến Hành Chi bên cạnh.

Nghe vậy, Yến Hành Chi cúi đầu liếc nhìn Phương Vân Dương ở dưới đất, đưa tay khẽ vuốt gò má nàng.

“Dĩ nhiên là được.”

Nói xong hắn ta dắt tay Đường Ninh, dẫn nàng trong bộ y phục thành thân bước ra ngoài.

Vào lúc sải bước qua ngưỡng cửa, hắn ta hơi nghiêng đầu nói: “Phương huynh, ta nghĩ có lẽ ngươi biết nên ăn nói thế nào với đám người ngoài kia rồi đúng không? Chung quy thì thanh danh vẫn là thứ rất quan trọng đối với một số người mà.”

Hai người họ đều biết rõ chỉ khi cổ trùng chết dần chết mòn trong cơ thể người theo thời gian thì ảnh hưởng của khiên tơ cổ này mới chầm chậm biến mất. Nếu gắng gượng giải độc thì hoặc là thứ mình nghe thấy nhìn thấy đều không trùng khớp với nhận thức của mình, hoặc là đầu óc sẽ trở nên mơ hồ trống rỗng. Đến khi ấy, người luyện võ sẽ tẩu hỏa nhập ma, điên điên dại dại, còn người bình thường như Đường Ninh sẽ bị mụ mị đầu óc, thậm chí tuổi thọ cũng giảm đi. Nhưng loại cổ độc nghịch thiên này chỉ có tác dụng trong thời gian cùng lắm là một hai năm, thời gian càng lâu thì ảnh hưởng của cổ trùng sẽ càng kém dần.

Bấy nhiêu đó chỉ đủ cho người ta có một cơ hội đánh cược mà thôi.

Phương Vân Dương hoàn toàn có thể đến tìm nàng ấy sau một hai năm nữa, nhưng hiện tại thì không thể khiến nàng ấy bị rối loạn, nếu không...

Còn sau một vài năm nữa, khi Miêu Cương kỳ độc trong cơ thể Diệp Kiêu đã được hóa giải, Phương Vân Dương muốn đưa nàng đi bất cứ lúc nào cũng được. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Nghĩ đến đây, Yến Hành Chi dời tầm mắt, nắm tay Đường Ninh rồi nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa.

Dẫn sói vào nhà chính là kiểu thế này đấy.

Nụ cười bên môi Đường Ninh vô cùng tươi rói.

Cho đến khi cả gian phòng chỉ còn lại tiếng gió thổi vù vù nơi tiền sảnh, Phương Vân Dương như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, bất chợt quay đầu nhìn về phía cửa viện đã không có một bóng người.

Tay chân lạnh buốt như ngâm nước lúc này mới dần dần có hơi ấm, hắn thở hổn hển, hai bàn tay nắm chặt thành quyền. Hắn vội loạng choạng bò dậy khỏi mặt đất, bất chấp đuổi theo ra ngoài cửa, càng chạy càng nhanh, càng chạy nội lực càng tuôn trào mãnh liệt, thậm chí cuối cùng cả người hắn chỉ đạp lên cành cây trong rừng mà chạy điên cuồng về phía trước.

Cho đến khi dừng chân dưới gốc cây đa cao nhất trên đỉnh núi, đứng lên đầu cành cây, hắn mới vừa hay trông thấy hai bóng người đằng xa mặc y phục màu đỏ, cùng cưỡi trên lưng con ngựa trắng, đang không ngừng tiến về phía trước.

Người luyện võ có thị lực rất tốt, hắn thậm chí còn trông thấy nữ nhân mặc y phục đỏ dưới ánh mặt trời, ngẩng đầu hôn lên cằm nam nhân sau lưng, khóe miệng cong lên đầy hạnh phúc.

Chỉ một ánh nhìn thôi mà trong nháy mắt Phương Vân Dương cảm nhận được cơn đau quặn thắt nơi đan điền. Hắn há miệng trong vô thức, phun ra một ngụm máu tươi từ trong lồng ngực.

Cùng lúc đó hai chân mềm nhũn, hắn đã rơi xuống khỏi đầu cành cây.

Đau, toàn thân hắn đau đớn, hắn gắng gượng để mở mắt thật to nhưng chỉ nhìn thấy phía trước là khoảng không mờ mịt.

“Vân Dương ca ca…”

“Vân Dương ca ca!”

“Vân Dương ca ca.”



Tiếng gọi của Đường Ninh khi ấy liên tục vang lên bên tai hắn, ngón tay khẽ cử động, sau đó toàn thân hắn chìm vào hôn mê.

Ở bên này, mọi người trên núi Không Minh thấy giờ lành đã đến mà tân lang tân nương vẫn chưa xuất hiện bèn vội vàng phái người đi thúc giục. Nhưng nào ngờ người được phái đi quay lại báo với họ rằng đã cho người tìm kiếm một lượt khắp phòng tân hôn và khu vực lân cận nhưng vẫn không tìm thấy tân lang và tân nương đâu.

Lo lắng chuyện họ âm thầm bàn bạc để vây quét Ma giáo sau lưng Tịch Nguyệt giáo đã bị người trong Ma giáo biết được, lúc này các vị trưởng bối võ lâm đều hết sức hoang mang. Họ cho rằng chính họ đã làm liên lụy đến đôi tân lang tân nương, thế là bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trên núi Không Minh, cuối cùng có một tiểu đệ tử của Không Sơn phái đã phát hiện ra Phương Vân Dương hôn mê bất tỉnh trên đỉnh núi, bèn đưa về cho sư phụ hắn ta xem.

“Không hay rồi, bị tẩu hỏa nhập ma rồi!”

Ngay lập tức Già Diệp lão nhân ngồi khoanh chân xuống, tiến hành vận chuyển nội lực cho Phương Vân Dương, khí tức trong cơ thể của hắn lúc này đã cực kỳ hỗn loạn.

Đường Ninh không hề biết tình hình hiện tại của Phương Vân Dương, chỉ lắng nghe 54088 báo cáo với mình độ thiện cảm bây giờ của Phương Vân Dương vẫn duy trì ở mức 90, không có gì thay đổi. Hắn yêu nàng nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng oán trách nàng, vậy nên độ thiện cảm mới giữ nguyên ở mức đó.

Còn Yến Hành Chi…

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy con số -5 màu tím trên đầu hắn.

Không hổ là thằng đàn ông chó má, nàng đã đối xử tàn nhẫn với Phương Vân Dương như vậy rồi mà hắn ta vẫn còn âm độ thiện cảm, xem ra thời cơ vẫn chưa đến.

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

Sau khi theo Yến Hành Chi về đến Ngưỡng Nguyệt sơn trang của hắn ta, dưới sự chứng kiến của đám đầy tớ ngơ ngơ ngác ngác trong Ngưỡng Nguyệt sơn trang, Đường Ninh đã cùng Yến Hành Chi bái thiên địa, trở thành phu thê.

Nào ngờ khi họ vừa bái thiên địa xong thì từ xa có người chạy đến đưa cho Yến Hành Chi một con bồ câu đưa thư.

Thấy vẻ mặt khó xử của Yến Hành Chi, Đường Ninh bèn tỏ ra thông cảm, bảo hắn ta cứ đi xử lý công chuyện trước, nàng không vội.

Nghe vậy, Yến Hành Chi cúi xuống hôn lên trán Đường Ninh, áy náy nói: “Thực sự xin lỗi nàng, sự việc có hơi gấp gáp, nhưng không nhiều đâu. Nàng về phòng đợi ta trước, buồn ngủ thì cứ ngủ đi, ta xử lý mọi việc xong sẽ quay lại tìm nàng. Dẫu sao đêm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc của hai ta!”

Nghe đến đây, sắc mặt Đường Ninh thoáng chốc đỏ bừng: “Ừm.”

Nàng khẽ gật đầu.

Nhưng khi vào đến phòng tân hôn, Đường Ninh lại phát hiện ra điểm xấu xa của chó Yến.

Hun hương trong phòng có tác dụng thôi miên và kích tình!

Nhưng chỉ dùng một lượng rất ít, hơn nữa hoàn toàn không phải là loại mà thể chất đặc biệt của nàng có thể kháng cự.

Đúng như dự tính, sau khi đợi ở trong phòng một lúc, Đường Ninh không dùng bất kỳ thủ đoạn nào để kháng cự liền ngủ mê man.

Cho đến khi 54088 thì thầm vào tai đánh thức nàng dậy, nàng mới bất chợt mở mắt, sau đó nghe thấy có tiếng người khe khẽ đóng cửa từ phía trong.

“Yến Chi ca ca phải không…”

Đường Ninh cố ý hỏi.

“Ừ.”

Người kia đáp một tiếng không mấy rõ ràng.

“Ta đợi huynh lâu lắm rồi… sao bây giờ huynh mới về?”

Nàng lại hỏi người kia nhưng hắn ta không trả lời.

Đường Ninh cũng không bận tâm, đằng nào thì người nàng đợi cũng là cậu ta… Diệp Kiêu.

Người này là đệ nhất sát thủ giang hồ trong truyền thuyết, sống phiêu bạt trên sa mạc từ nhỏ, lớn lên cùng bầy sói, sau đó gặp phải một đội buôn sa mạc rồi trở thành thành nô lệ. Sau đó nữa thì vô tình được Yến Hành Chi mua về. Tính cách lạnh lùng tàn nhẫn, độc ác khỏi phải nói, chiều cao tiêu chuẩn 1m88, còn có cả eo chó đực*,

(*: chỉ đàn ông có vòng ngực rộng hơn vòng eo nhiều, từ xương sườn đến xương hông hình thành đường nét gợi cảm.)

Nghe nói từ năm mười ba tuổi cậu ta đã bắt đầu giết người, có thiên chất võ công cực kỳ cao, còn cao hơn cả Phương Vân Dương và Yến Hành Chi, đối nhân xử thế vô cùng tàn nhẫn, tay nhuốm máu tanh, giết người không chớp mắt. Ngoài giết người ra thì cậu ta không biết gì khác, thậm chí bị đau cũng không biết kêu la.

Trong đầu cậu ta chỉ có ba thứ duy nhất: giết người, Yến Hành Chi và… đồ ngọt.

Nghĩ đến đây, Đường Ninh nhếch miệng cười. Nếu thông tin nàng nhận được từ tình tiết câu chuyện không có gì sai sót thì cậu ta là người có thể trạng dễ mập, thành ra mỗi lần ăn đồ ngọt xong đều phải ra sức luyện kiếm cho tiêu hao năng lượng. Nếu không thì Yến Hành Chi sẽ không cho phép cậu ta đụng đến đồ ngọt thêm một lần nào nữa.

Vừa mới nghĩ như vậy, Đường Ninh nhận ra cậu ta đã đứng trước mặt mình, sau đó không hề do dự mà nhào đúng vào người nàng…

Mùa xuân bao giờ cũng có mưa nhiều, mới đầu chỉ là những hạt mưa lất phất nhưng sau khi mưa gió tăng cường, chẳng mấy chốc mà mưa đã nặng hạt hơn.

Hoa thược dược chớm nụ ở bên cửa sổ, ban đầu cũng chỉ là một nụ hoa mới nhú, nhưng trước sự vùi dập không thương tiếc của cơn mưa, cánh hoa non nớt đã bung nở, để lộ nhụy hoa xinh tươi bên trong nó. Mưa rơi dữ dội, mưa trút xối xả, tạt vào nhụy hoa non nớt hết lần này đến lần khác, khiến nó bắt đầu run rẩy, nhưng mưa vẫn không hề từ bỏ cuộc tấn công của mình.

Cho đến khi trời gần sáng, cơn mưa xuân ập đến bất ngờ mới dần tạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp