Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 3: Thế thân bạch nguyệt quang (3)


1 năm

trướctiếp

“… Tiếp sau đây chúng ta hãy vỗ tay chào đón tiết mục biểu diễn ba lê Hồ Thiên nga!”

Tấm màn biểu diễn được kéo lên, hơn mười nữ sinh trong bộ váy ba lê màu trắng đã bày ra tư thế trên sân khấu, cùng lúc tiếng đàn vĩ cầm du dương, các vũ công như những con thiên nga trắng nhỏ bắt đầu nhẹ nhàng lướt múa.

Phải thừa nhận là những cô gái ở Học viện Điện ảnh Kinh Đô có nhan sắc vô cùng xinh đẹp, khi các cô mặc trên mình bộ váy múa ba lê thuần trắng không tì vết càng tôn lên vẻ đẹp tinh tế, khiến cho người xem vô cùng thích mắt.

Cho dù như thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp thoát trần, dáng dấp thướt tha yểu điệu vẫn khiến Đường Ninh nổi lên như một cô công chúa thiên nga giữa một bầy thiên nga bình thường.

Lúc cô quay người lại, khoảnh khắc ánh đèn sân khấu chiếu trên khuôn mặt ấy khiến cho tất cả khán giả đang xem, bất kể là nam hay là nữ đều ít nhiều phải xuýt xoa rồi sau đó mới nhẹ nhàng thở phào, dường như chỉ sợ nếu tiếng hít thở quá to sẽ khiến cho tiên nữ thiên nga trên sân khấu kia sợ chạy mất.

Còn Phó Dần Tắc đang ngồi dưới khán đài, anh ta đã từng nhìn ngắm biết bao cô gái đẹp, trước giờ vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm từ đầu tới cuối, vậy mà lúc này ánh mắt cũng không tự chủ được mà trầm xuống, bàn tay đặt trên tay ghế nhẹ nhàng chậm rãi co lại, nếu là người hiểu rõ Phó Dần Tắc sẽ đều biết đây là biểu hiện mà anh ta đang có hứng thú với chuyện gì hoặc người nào đó.

Anh ta đang cực kỳ hứng thú với cô thiên nga bé nhỏ xinh đẹp trên sân khấu kia.

Cho tới tận lúc điệu múa kết thúc, Đường Ninh đi vào phòng thay đồ, 54088 nhịn cả buổi diễn cuối cùng mới vui vẻ gọi to.

“Đường Bảo, Đường Bảo! Tăng rồi, tăng nhiều lắm rồi! Độ thiện cảm của Phó Dần Tắc vừa rồi tăng từ 50 lên luôn 70, anh ta là người tăng độ thiện cảm nhanh nhất mà ta thấy. Đường Bảo, cô giỏi quá đi! Vừa rồi anh ta ngồi dưới khán đài vẫn luôn nhìn cô có vẻ rất có hứng thú đấy, xem ra chúng ta có thể một phát ăn ngay chinh phục được anh ta rồi!”

54088 xoa tay nói.

Đường Ninh đang thay quần áo, nghe hệ thống nói vậy cũng chỉ cười mà không trả lời lại nó, chỉ để mặc cho hệ thống nhỏ ở bên cạnh hưng phấn hết mình.

Cho đến khi thay xong quần áo, Đường Ninh mới vươn tay búng nhẹ lên khuôn mặt nó, hỏi:

“Một phát ăn ngay? Chinh phục được anh ta luôn? Mi nghĩ nhiều quá rồi đấy…” Cô cười đáp.

“Có… có vấn đề gì sao?”

54088 bưng khuôn mặt nhỏ bé vừa bị búng của mình hỏi lại.

“Có, đương nhiên có rồi. Có lẽ mi không biết có loại người nhanh có tình cảm nhưng cũng nhanh hết tình, cái kiểu thích còn bạc hơn vôi đó. Hôm nay anh ta có thể thích mi, ngày mai cũng có thể thích cô gái khác, anh ta cưng mi, nuông chiều mi, thương mi, nâng niu mi trong lòng bàn tay, mi muốn có cái gì anh ta đều đồng ý cho mi, nhưng duy nhất có một thứ anh ta sẽ vĩnh viễn không cho mi, đó chính là… trái tim của anh ta.”

Đường Ninh nhếch cao khóe miệng.

“Con người đều ích kỷ mà, Phó Dần Tắc lại càng là kẻ bậc nhất trong đám người ích kỷ ấy. Tình tiết cốt truyện đến cuối cùng anh ta có thể ở bên cạnh Diệp Hy cũng là vì cô ta đã lấy tính mạng để chứng minh tình yêu của mình dành cho anh ta nhiều thế nào, mới làm cảm động được anh ta, nhưng vẫn không khiến cho anh ta động lòng đâu. Anh ta chỉ cảm thấy, tôi xuất sắc như thế, cô làm như thế mới chứng minh được cô xứng với tôi. Tình yêu ấy mà, càng bỏ ra nhiều lại càng muốn được hồi đáp. Nhưng Phó Dần Tắc bỏ ra cái gì nào? Chế tác tác phẩm điện ảnh kinh điển? Đại diện cao cấp? Mấy câu ngọt ngào chót lưỡi đầu môi? Hơ, những thứ đó chỉ chứng mình là thích thôi chứ không phải là yêu. Đối với anh ta lại càng chẳng đáng là gì!”

Nói tới đây, Đường Ninh vươn tay vuốt ve con hamster bông xù đang mù mịt không hiểu.

“Độ thiện cảm bây giờ không chứng minh được gì…”

“Thứ ta muốn có là trái tim của anh ta kìa!”

54088 vốn còn đang ngây ra vừa nghe thấy cô nói thế, thoắt cái đôi mắt đã sáng lên.

Sếp ơi! Sếp! Hình như tôi tìm được ô dù lớn rồi!

Lúc này, Phó Dần Tắc vẫn đang ngồi yên ở hàng ghế khán giả xem tiết mục hát song ca trên sân khấu, bên tai vẫn là những lời giới thiệu mãi của mấy vị lãnh đạo học viện, anh ta đường đường là tổng giám đốc của Giải trí Nguyên Thị đến Học viện Điện ảnh Kinh Đô, bên cạnh làm sao thiếu được mấy vị lãnh đạo trường đến tiếp đón chứ.

Chỉ có điều, mọi chú ý của Phó Dần Tắc đã không còn đặt vào tiết mục đang diễn này hay mấy vị lãnh đạo bên cạnh nữa, anh ta còn đang hồi tưởng lại vở múa kinh diễm vừa rồi.

Tiếc là anh ta còn chưa kịp nhấm nháp dư vị ấy bao lâu, tiếng điện thoại rung lên đã hút anh ta trở về hiện thực.

“Tôi xin phép.”

Phó Dần Tắc áy náy mỉm cười rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

Đợi nghe xong cuộc điện thoại ấy, anh ta biết kế hoạch định tiếp cận làm quen với cô bé kia đã tan tành mây khói rồi, công ty có việc cần anh ta về xử lý.

Chẳng còn cách nào, anh ta chỉ có thể chào hỏi các vị lãnh đạo trường đi cùng kia rồi để lái xe Tiểu Lưu đánh xe tới hội trường bên này đón mình.

Ở bên này, Đường Ninh không đợi được Phó Dần Tắc đến, cũng không có ý tiếp tục ở lại cùng với mấy cô nữ sinh múa ba lê đang lời trong ý ngoài công kích mình.

Cô thu dọn hết đồ đạc, uyển chuyển phát thẻ người tốt cho đàn anh sắp xếp buổi biểu diễn mừng trường rồi cất bước đi ra ngoài.

Phó Dần Tắc cũng không ngờ tới khi anh ta sắp đi lại nhìn thấy cô thiên nga bé nhỏ đang mặc bộ quần áo ngày thường, đeo tai nghe đứng ở trạm giao thông ngoài cổng trường đợi xe bus. Anh ta vừa định cho lái xe tấp xe qua đó thì ngay sau đó thôi đã nhìn thấy cô thiên nga nhỏ đi lên chiếc xe bus đỗ trước mặt rồi ngồi vào vị trí sát cửa sổ.

Không chỉ có thế, anh ta còn nhìn thấy khi chiếc xe lăn bánh, cô còn nhường ghế cho một bà cụ già run rẩy.

Phó Dần Tắc nhìn cảnh ấy, không khỏi nhếch môi cười.

Dừng đèn đỏ ở ngã tư đường.

Hai chiếc xe đỗ cạnh nhau, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Phó Dần Tắc lại ấn hạ cửa sổ xe.

Sau đó anh ta nhìn thấy bà cụ già vốn cười híp mắt bên cạnh cô nói gì đó với thiên nga nhỏ, ánh mắt cô sáng lên sau đó sà người đến bên cửa sổ, nhưng ngặt nỗi cửa sổ lại không mở ra được, cô bèn vội vàng đập nhẹ lên cánh cửa xe bus, miệng mấp máy như nói gì đó gọi người nhưng vốn không nghe rõ.

Thấy vậy, cô vội vã chạy lên trước cửa xe bus.

Tiếc là cô còn chưa kịp chạy ra ngoài xe, đèn đỏ đã chuyển thành đèn xanh, hai chiếc xe tiếp tục khởi động chạy đi.

Đường Ninh không kịp xuống xe, chỉ có cách cố hết sức vẫy tay với anh, sau đó không ngừng ra dấu tay tỏ ý xin lỗi, chọc cho Phó Dần Tắc thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tiểu Lưu đang lái xe cho anh ta cảm thấy kỳ lạ liếc gương chiếu hậu nhìn khuôn mặt đang cười của tổng giám đốc nhà mình rồi cố tình như không để ý liếc nhìn chiếc xe bus bên cạnh.

Nhưng chiếc xe đã chạy đi từ lâu, ngoại trừ đuôi xe, cậu ta chẳng kịp nhìn thấy gì nữa.

Cùng lúc đó trong xe bus, 54088 cậy mọi người không nhìn thấy nó, cũng không nghe thấy giọng nói của nó, đang nhảy tưng tưng xung quanh Đường Ninh.

“Lại tăng thêm 5 điểm rồi, Đường Bảo, Đường Bảo, chúng ta phát tài rồi!”

Trong không khí hào hứng ấy, một người một hệ thống lại quay trở về căn nhà chín mươi mét vuông.

Trên chiếc bàn ăn trắng trong căn phòng, thức ăn đã hơi đặc lại cùng với chiếc bánh ga tô đã chảy kem vẫn nằm yên ở đó.

Đường Ninh thấy vậy bèn đi thẳng tới bàn ăn.

“Đừng mà Đường Bảo, mấy món ăn này nguội cả rồi, ăn không ngon đâu, bánh cũng chảy rồi, cô đừng ăn kẻo đau bụng đó.”

Hệ thống nhỏ vội vàng kéo áo cô lại.

Đường Ninh nghe thấy thế, cong môi đáp: “Ai nói ta muốn ăn mấy thứ này?”

“Vậy cô…”

“Ta chỉ cảm thấy nguyên chủ đã làm rồi thì đừng để lãng phí thôi!”

Đường Ninh lấy điện thoại di động ra.

54088: “???”

Cùng lúc đó, ở khách sạn Phượng Đằng.

Phó Nguyên Khải vừa nhận được lời chúc sinh nhật của Diệp Hy còn đang bừng bừng phấn khởi quay trở về phòng, bỗng cậu ta cảm nhận được tiếng rung của điện thoại, bèn lấy điện thoại ra thì nhìn thấy thông báo hiển thị tên Đường Ninh.

Cậu ta nhíu mày, nhưng vẫn trượt mở điện thoại.

Sau đó nhìn thấy…

Những món ăn đã nguội ngắt đặc quánh lại cùng với chiếc bánh sinh nhật chảy gần hết kem trong ảnh.

Kèm theo đó còn có một câu.

Đường Ninh: Sao anh còn chưa về chứ? Em ngủ một giấc dậy rồi, cơm tối còn chưa ăn, đói ơi là đói. Có phải anh bận lắm không? Anh có mệt không? Nếu mệt quá thì không cần quay về đâu, dù sao thức ăn và bánh cũng không ăn được nữa rồi. Chỉ là… tiếc quá, không được cùng anh chúc mừng sinh nhật, nhưng em giúp anh ăn hết bánh rồi, mong Nguyên Bảo sau này đều thuận lợi, mọi việc như ý.

Nguyên Bảo là biệt danh mà Đường Ninh gọi cậu ta khi hai người mới ở bên nhau.

Ting…

Tiếng Wechat lại vang lên.

Lần này cũng là một bức ảnh nhưng lại là ảnh của Đường Ninh. Có lẽ vì cô vừa tỉnh dậy nên tóc hơi rối, quai áo rơi xuống bên vai, khuôn mặt có lẽ vừa ngủ dậy nên hây hây đỏ, đầu mũi chắc vì lúc ăn bánh gato không cẩn thận nên còn dính chút kem màu trắng.

Đầu mày Phó Nguyên Khải chầm chậm giãn ra, ánh mắt cũng bất giác dịu dàng theo, ngón tay bắt đầu gõ chữ trên màn hình điện thoại.

Nguyên Bảo: Ừm, bên phía anh hơi bận một chút, buổi tối anh không về đâu, em nghỉ ngơi sớm nhé, bánh chảy kem rồi thì đừng ăn nữa không lại đau bụng.

Gõ chữ đến đoạn này, ngón tay hơi ngừng lại, rồi cậu ta bổ sung thêm một câu.

Nguyên Bảo: Ngày mai rảnh anh sẽ về, em ngủ sớm đi.

Mà đầu bên này, sau khi 54088 trơ mắt nhìn một loạt hành vi của ký chủ nhà mình từ chụp ảnh đến trang điểm, thay quần áo, bung tóc, bôi kem bánh lên mặt và gửi tin nhắn wechat… liền nhận lại được thông báo có 3 điểm thiện cảm ít ỏi chẳng đáng là bao từ Phó Nguyên Khải ở khách sạn. Nó cứ cảm thấy đầu gối của mình không chịu nghe khống chế muốn tiếp xúc thân mật với đất mẹ bao la.

Đường Ninh nhếch mép gửi tiếp tin wechat.

Đường Ninh: Ừm ừm ừm, vậy em đợi anh về. Anh ngủ ngon nhé!

Gửi xong tin, cô bèn không hề để ý tới điện thoại của mình nữa mà quẳng nó qua một bên, rồi quay sang hỏi hamster bông xù đang kích động đến đỏ cả mặt bên cạnh nhưng sợ làm phiền cô.

“Độ thiện cảm tăng rồi à?”

“Ừ ừ ừ!”

54088 gật đầu lia lịa.

“Được rồi, còn chưa đâu vào đâu. Ngày mai Phó Nguyên Khải về rồi mới kiếm to!”

“Ừm!”

Hệ thống sục sôi ý chí gật đầu.

Nó cảm nhận được KPI số 1 đang vẫy tay với mình.

A a a a a! Đường Bảo, yêu cô nhất luôn đó!

Sớm sớm ngày hôm sau, Đường Ninh vừa thức giấc đã gọi điện đặt một giúp việc theo giờ, còn lâu cô mới tự dọn nhé!

Đường Ninh ra khỏi giường chạy vài bước rồi tiện mua đồ ăn sáng mà mình thích rồi mới quay về nhà, ăn xong bữa sáng, cô bắt tay ngay vào chải chuốt trang điểm.

Chỉ cần là con người thì ai cũng là động vật thị giác cả, huống hồ Phó Nguyên Khải còn ở trong giới giải trí có cả đống trai xinh gái đẹp kia nữa, nên chắc chắn mắt cậu ta cũng càng quen thói.

Nhìn xem nguyên chủ mỗi lần thấy cậu ta quay về làm những gì, ừm… dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ không hạt bụi, nền nhà lau bóng loáng soi được gương, bày biện ấm cúng xinh đẹp, lại còn làm cho cậu ta những món ăn ngon đều đặt ở trong lò giữ ấm, để đảm bảo cậu ta trở về có thể được ăn thức ăn nóng hổi.

Còn bản thân mình lại mặc váy ở nhà dài bằng vải cotton, cuộn tròn thẳng đuột đã chẳng lộ ra được dáng dấp thì thôi lại còn cũ rích không tìm được ra chút ưu điểm nào khác ngoài việc mặc rất thoải mái. Đầu tóc, quần áo thoang thoảng mùi dầu mỡ thức ăn, không trang điểm cẩn thận mà chỉ thoa chút son môi, tay cũng không giữ không chăm sóc làm cho ngón tay có cả mấy sợi xước măng rô.

Có là xinh đẹp trời sinh cũng không chịu được chà đạp như thế đâu.

Mang nguyên chủ ra so sánh với một Diệp Hy lăn lộn trong giới giải trí, tinh tế từ đầu tới móng chân thì chẳng phải thành hạt bụi luôn rồi à?

Đúng là không biết phải nói nguyên chủ thế nào cho được, cô ấy cho rằng mình thành vợ chồng già với cậu ta rồi chắc, mà có là vợ chồng già cũng còn bỏ nhau kia kìa!

Cô bé ơi, sao em lại ngây thơ ngơ ngác đáng yêu đến thế.

Đường Ninh chuẩn bị xong tất cả cũng là lúc chập tối, bầu trời bỗng dưng đổi sắc, mây đen âm u, trời đất tối sầm có vẻ như sắp đổ mưa.

Tuy trời tối như thế cũng chỉ mới khoảng năm rưỡi chiều.

Có người quẹt thẻ mở cửa từ bên ngoài.

Đường Ninh quay đầu, chỉ thấy…

Chàng trai đứng ngoài cửa, đeo khẩu trang, kính râm và mũ bucket che kín, trên đầu có dòng chữ màu tím to bự.

Phó Nguyên Khải.

Hệ thống đánh giá: 96.

Độ thiện cảm: 68.

Đây là thiện cảm được tăng điểm rồi đấy, còn không bằng Phó Dần Tắc mới gặp mặt cô có hai lần!

Xì, cái thứ đàn ông cặn bã!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp