Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 16: Thế thân bạch nguyệt quang (16)


1 năm

trướctiếp

“Dần Tắc…”

Mặc dù được 54088 thông báo Phó Dần Tắc đã đến nhưng sắc mặt Đường Ninh vẫn tái đi, đẩy Phó Nguyên Khải đang giam cầm mình ra, kêu lên một tiếng.

Phó Nguyên Khải không muốn cô khó xử, nên lảo đảo lùi lại, lùi đến hết bức tường bên kia hành lang mà vẫn nhìn chằm chằm vào gò má cô.

Nhìn thấy cô lo lắng nhìn Phó Dần Tắc ở chỗ ngoặt, trái tim Phó Nguyên Khải như bị thứ gì đó đâm vào, bỗng dưng đau đớn, không ngừng lan tràn, vị máu tanh trước đó cậu ta còn cảm thấy ngọt ngào thì giờ lại đắng chát khó hiểu.

“Ninh Ninh, lại đây...”

Lúc này Phó Dần Tắc lại lên tiếng.

Phó Nguyên Khải nhìn Đường Ninh ngoan ngoãn nhấc chân đi tới trước mặt Phó Dần Tắc, định vươn tay ra muốn kéo cô lại, nhưng chỉ kéo được không khí.

Nhìn thấy hai người chuẩn bị rời đi, Phó Nguyên Khải chợt đứng thẳng người, khàn giọng nói: “Vừa rồi là cháu cố ý ép cô ấy trong lúc cô ấy không chú ý. Vết thương trên môi cháu là bằng chứng tốt nhất, chú đừng trách cô ấy...”

Nghe vậy, Đường Ninh chợt sửng sốt, nhưng Phó Dần Tắc chỉ cười khẽ, nắm tay cô bước ra ngoài.

Đường Ninh ngồi trong phòng nghỉ của mình, nhìn Phó Dần Tắc vẻ mặt nghiêm túc, một tay chống cằm, tay kia thì cầm khăn ướt lau nhẹ vết máu trên khóe môi cô.

Nhìn thấy Phó Dần Tắc lau xong vứt cái khăn trong tay đi Đường Ninh đang định nói gì đó thì giây tiếp theo lại cảm thấy có một bàn tay đột nhiên siết chặt sau đầu mình, nụ hôn mãnh liệt của người đàn ông chợt ập tới, hôn thật kỹ từ trong ra ngoài, thay vì nói là hôn thì nên nói đây là một hình thức đánh dấu lãnh địa của động vật, một kiểu tuyên bố chủ quyền.

Anh ta đang tuyên bố với cô rằng cô là của anh ta, tất cả đều là của anh ta.

Lúc này Phó Dần Tắc đang đắm chìm trong nụ hôn cũng nhận ra mình có gì đó không ổn, trong lòng anh ta cô vốn chỉ là một người phụ nữ mà anh ta có hứng thú, chẳng lẽ do cách đạt được quá đặc biệt, hay là vì để có được cô mà anh ta phải tốn công sức hơn trước kia rất nhiều nên mới vậy? Vừa rồi khi nhìn thấy nụ hôn của cô với Nguyên Khải, trong lòng anh ta bỗng bùng lên cơn giận vô cớ, chỉ có thể giữ nụ cười ngoài mặt, không chạm tới đáy lòng, thậm chí bây giờ chỉ muốn hôn cô để đẩy hơi thở Nguyên Khải để lại trên cơ thể cô, để chỉ còn lại hơi thở của mình anh ta mà thôi.

Anh ta, anh ta đang để ý đến cô sao?

Phó Dần Tắc bất chợt lại nghĩ như vậy, trong mắt người đàn ông càng gia tăng sự hứng thú, thậm chí còn ẩn chứa cảm giác hưng phấn và kích thích.

Anh ta thích chinh phục và thử thách.

Thứ mà Đường Ninh muốn chính là sự để ý này của anh ta.

Ngay từ đầu, cô để anh ta sinh ra hứng thú với cô, dành hết tâm sức để giành lấy cô từ tay Phó Nguyên Khải vì cô muốn khiến anh ta để bụng. Dù sao thì với một người chơi, có được thành quả cuối cùng hay không có được là rất khác nhau. Một khi đã bỏ công để đạt được thứ gì đó, thậm chí bỏ ra càng nhiều công sức thì càng khó từ bỏ, bởi vì nếu từ bỏ có nghĩa là sẽ lãng phí toàn bộ những tiền tài và công sức mình đã hao tốn trước đó.

Phó Dần Tắc là người không quá câu nệ, cho tới bây giờ đều cực kỳ tùy tiện, thậm chí anh ta chưa bao giờ trải qua khó khăn gì, cho nên anh ta không bao giờ dành nhiều thời gian để suy nghĩ đến bất kỳ ai, kể cả Diệp Hy. Đường Ninh là người đầu tiên khiến anh ta tốn công sức như vậy, đồng thời sẽ là người càng ngày càng khiến anh ta phải tốn công sức hơn, càng ngày càng không thể từ bỏ, càng động lòng không thể kiềm chế được.

Không biết sự kháng cự của Đường Ninh khiến cậu ta khó chịu, hay là do Phó Nguyên Khải sợ Phó Dần Tắc nhìn thấy cảnh đó, vướng mắc trong lòng rồi đối xử với Đường Ninh không tốt, sau đó khi quay phim cậu ta luôn rất an phận, chỉ thỉnh thoảng gửi cho Đường Ninh đồ ăn, đồ uống, thậm chí là cả đồ để giải nhiệt, còn nhắc nhở Đường Ninh rằng cậu ta luôn chú ý đến cô.

Về cảnh hôn trong phim thì không biết Phó Dần Tắc đã nói thế nào với đạo diễn, cuối cùng họ không quay cảnh đó.

Mối quan hệ của Đường Ninh và Phó Dần Tắc từ trước đến nay đều luôn êm ả và lặng lẽ, hầu như mỗi tối cô đều cố ý để sáng đèn ở phòng khách, ngồi trên ghế sô pha chờ anh ta về, nhưng lại thường xuyên lăn ra ngủ vì quá buồn ngủ. Sau đó khi Phó Dần Tắc về nhà lúc nửa đêm sẽ nhẹ giọng đánh thức cô. Phó Dần Tắc cũng từng nói với cô là không phải đợi anh ta về mỗi đêm như vậy, nhưng Đường Ninh nghe xong tuy đồng ý rất nhanh nhưng lại không hề thay đổi.

Cũng chính lúc này Phó Dần Tắc mới thấy được sự bướng bỉnh trong tính tình của cô.

Vì Phó Dần Tắc có vấn đề về dạ dày nên thường xuyên bị đau, mặt mũi tái hẳn đi, phải uống thuốc giảm đau, nhưng anh ta lại không phải là người thích ăn sáng, bình thường chỉ uống một tách cà phê đen làm bữa sáng để nâng cao tinh thần. Đường Ninh thấy mấy lần, nói thế nào đối phương cũng không nghe, thế là cô phải đặt đồng hồ báo thức sớm hơn anh ta khoảng nửa tiếng, sau đó nhờ đầu bếp giúp đỡ để làm một bữa sáng nhẹ nhàng dễ tiêu, mỗi ngày nhất định phải nhìn anh ta ăn xong mới chịu thả cho anh ta đi.

Mỗi ngày cô đều ở bên cạnh Phó Dần Tắc, bất kể đang làm gì, quay phim quay quảng cáo hay nghỉ ngơi ở nhà làm món tráng miệng cũng vậy, Đường Ninh sẽ luôn gửi cho Phó Dần Tắc cập nhật thời gian thực của cô. Sau đó cô sẽ hỏi ý kiến của anh ta, để đối phương tham gia vào hầu hết mọi mặt sinh hoạt trong của cuộc sống của cô, hiểu tất cả những điều cô thích và không thích, vừa tích cực lại vừa âm thầm khiến anh ta phí công sức đối đãi với mình.

Ưu điểm của việc này là có thể nhìn thấy bằng mắt thường việc Phó Dần Tắc càng ngày càng thỏa hiệp và nhượng bộ cô, thậm chí...

Khi cô xuống xe, khoác tay Phó Dần Tắc, nhìn câu lạc bộ tư nhân sang trọng khiêm tốn trước mặt, nhìn xuống bộ váy họa tiết bầu trời đầy sao trên người và đôi giày cao gót màu bạc trên chân mình Đường Ninh hít sâu một hơi, khi Phó Dần Tắc vừa định nhấc chân đi về phía trước thì cô chợt vươn tay nhẹ nhàng kéo anh ta lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Phó Dần Tắc thấp giọng hỏi.

“Không có gì, chỉ có điều anh đi bàn chuyện làm ăn, dẫn tôi theo thì không tốt lắm, nếu như ảnh hưởng đến anh...”

Đường Ninh còn chưa nói hết lời Phó Dần Tắc đã vươn ngón tay ra đan vào tay cô: “Không sao, chỉ là cái hợp đồng thôi mà, những người khác cũng đưa bạn gái đến, tôi chỉ có một cô bạn gái là em, những trường hợp thế này không đưa em theo mà đưa người khác đến thì chẳng có ai là danh chính ngôn thuận hết.”

Có thể thấy sức tấn công của anh ta cũng không hề nhỏ, lời nói yêu đương muốn nói là có thể phun ra được ngay, Đường Ninh khẽ cúi đầu, hai má hơi ửng đỏ, đi theo Phó Dần Tắc về phía trước.

Nhưng khi tới nơi cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy cái gọi là bạn gái mà mấy người khác đưa tới, thậm chí Đường Ninh còn nhìn thấy một cô nàng tiểu hoa đán trong sáng nổi tiếng trong giới, mà nếu cô nhớ không lầm thì ông chủ tai to mặt lớn mà cô ta đang khoác tay kia hình như đã có vợ ở nhà rồi thì phải?

Thấy vậy, Đường Ninh hơi khựng lại, kinh ngạc liếc nhìn Phó Dần Tắc bên cạnh, chỉ thấy anh ta như không hề hay biết, vẫn dẫn cô đi về phía trước.

“Xin lỗi, trong nhà có người cần thay quần áo nên đến hơi muộn.”

Vừa đi đến bên cạnh bàn, anh ta đã xin lỗi, sau đó kéo Đường Ninh ngồi xuống.

“Phạt ba chén rượu, phạt ... hả? Thay quần áo á?”

Những người này đi ra ngoài thì làm gì có cô gái nào dám để bọn họ chờ. Một người đàn ông trông dáng dấp cũng ổn nhưng đã hơi say nghi ngờ hỏi lại, sau đó như mới vừa nhìn thấy Đường Ninh ngồi bên cạnh Phó Dần Tắc, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia kinh ngạc: “Đây là...”

“Bạn gái tôi, Đường Ninh.”

Phó Dần Tắc cười giới thiệu.

Lần này không chỉ có những người đàn ông có mặt mà ngay cả mấy cô bạn gái đi cùng họ cũng ngạc nhiên vô cùng.

Mấy người đàn ông nhìn nhau trao đổi ánh mắt mơ hồ.

Bọn họ đều đã từng nghe nói anh Phó thích chơi đùa, bạc tình bạc nghĩa này gần đây hình như đã sa lưới tình, lại còn là lưới của cô gái nhỏ trong trường điện ảnh. Trước đây là cuồng công việc cuồng tăng ca thì giờ lại về nhà mỗi tối, thời gian càng ngày càng sớm, khiến cho toàn bộ công nhân viên Giải trí Nguyên Thị mỗi ngày đều như đón tết, số lần anh ta đi chơi với họ cũng giảm mạnh. Hôm nay họ quả thực có công việc muốn bàn với anh ta nhưng cũng đồng thời chọn chỗ này là vì muốn rủ anh ra ngoài ăn chơi.

Khi anh Phó đồng ý họ còn ngồi cảm thán với nhau thế này mới đúng, đám người bọn họ lại đi chơi cái trò si tình làm gì, trên đời này người đẹp đầy ra, chán cô này thì đổi cô khác. Dù sao cũng không phải họ không chơi nổi, mà anh Phó còn có điều kiện tốt hơn nhiều so với họ, lại còn có ngoại hình, khí chất, thủ đoạn thế kia thì có cả tá phụ nữ khóc lóc muốn theo anh ta, cần gì phải đeo đuổi mãi một cô.

Không ngờ ...

Anh ta lại đưa thẳng bạn gái tới đây.

Anh ta đang làm gì vậy ?

Rốt cuộc là coi trọng hay không coi trọng cô? Nếu coi trọng thì làm sao có thể đưa cô đến chỗ này của họ, còn nếu không coi trọng thì tại sao đến cả căn cứ bí mật của họ mà anh ta cũng đưa cô tới.

Khi nhóm người này nhìn thấy Phó Dần Tắc cẩn thận trải bộ đồ ăn cho cô gái nhỏ, cẩn thận giới thiệu cho cô món ăn ngon ở đây, rồi lại bảo cô nếm thử mấy thứ đó, cô không thích hành lá xắt nhỏ thì sẽ bảo người phục vụ nhớ đừng cho vào đĩa.

Nghe vậy, ánh mắt Đường Ninh khẽ lóe lên, thật sự rất khó hiểu, rõ ràng là từ khi hai người ở bên nhau độ thiện cảm vẫn không hề tăng lên cơ mà?

Những người khác ngầm cảm thán trong lòng, đây mà không phải là yêu sao, anh Phó thật sự đã sa lưới tình rồi…

Nhưng cô gái này thực sự rất đẹp, khuôn mặt, làn da, thân hình...

Bọn họ còn chưa kịp nhìn xong thì Phó Dần Tắc đã đứng lên trước một bước, chặn cả người Đường Ninh, đồng thời nâng ly rượu lên: “Không phải nói là đến muộn phạt ba ly sao? Tôi...”

Anh ta chưa kịp nói xong thì Đường Ninh đã vươn tay ra giật mạnh góc áo của anh ta.

Phó Dần Tắc cúi xuống, Đường Ninh vội vàng ghé vào tai anh ta nói nhỏ: “Dạ dày của anh không uống được rượu đâu, hôm qua mới bị đau dạ dày xong, uống thuốc cũng vô dụng, anh quên rồi sao?”

“Chị dâu, cô đang thì thầm gì với anh Phó vậy?”

Mấy người khác cười híp mắt trêu ghẹo.

Nghe vậy, Phó Dần Tắc liền bóp tay Đường Ninh trấn an: “Không tránh được, uống ít không sao đâu.”

Nói xong liền nâng ly rượu ngẩng đầu lên uống hết một ly.

Phó Dần Tắc uống rượu không lộ ra mặt, uống liền một lúc hai ly mà giống như uống nước lã, sắc mặt không chút thay đổi, khiến những người khác cũng phải bắt đầu vỗ tay tán thưởng.

Ngay khi Phó Dần Tắc cười nâng ly thứ ba lên thì Đường Ninh đột ngột đứng dậy, âm thanh chói tai của cái ghế cọ trên mặt đất khiến mọi người lập tức chuyển sự chú ý sang cô.

Cô khó chịu hít một hơi thật sâu, sau đó nở một nụ cười khách sáo, vươn tay cầm lấy ly rượu trong tay Phó Dần Tắc, ngẩng đầu uống sạch.

Vừa nuốt xuống ly rượu cay xè, khuôn mặt Đường Ninh nhanh chóng đỏ bừng lên, nhìn vừa tươi tắn vừa xinh đẹp.

“Tôi uống ly rượu này thay cho anh ấy, những ly sau tôi cũng sẽ uống thay, dạ dày của anh ấy không tốt.”

Cô vừa nói xong, xung quanh lập tức im bặt.

Đôi mắt Phó Dần Tắc hơi nheo lại.

Rồi mọi người trong phòng chợt hú hét ầm ĩ.

“Được đó, chị dâu đúng là nữ trung hào kiệt!”

“Đã vậy thì ly này tôi chúc cô và anh Phó trăm năm hòa hợp! Ha ha ha!”

...

Đường Ninh không từ chối bất kỳ người nào tới chúc, động tác gọn gàng nhanh nhẹn, như sợ chậm một bước là Phó Dần Tắc sẽ đoạt mất.

Đám người này thật sự không ngờ cô gái nhỏ trông điềm đạm nhẹ nhàng, ôn hòa dịu dàng, xinh đẹp như búp bê trong tủ kính mà lại có hành động hào sảng dứt khoát như vậy, rất hợp lòng người.

Một trong những tổng giám đốc ngồi bên cạnh Phó Dần Tắc có lẽ có mối quan hệ khá tốt với anh ta, thấy thế liền chọc khuỷu tay anh ta.

“Anh tìm thấy bảo bối này ở đâu vậy? Hôm nào chán rồi thì bảo tôi... khụ.”

Nhìn ánh mắt Phó Dần Tắc anh ta không dám nói hết câu, bắt đầu ho khan kịch liệt.

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì vừa rồi anh ta đã chết được một trăm tám mươi lần dưới ánh mắt của anh Phó rồi.

Xem ra là bảo bối thật rồi!

“Cướp được đấy.”

Chính vào lúc này, câu trả lời của Phó Dần Tắc lại chợt lọt vào tai người đàn ông.

“Cướp được à… anh giỏi đấy!”

Người đàn ông lập tức giơ ngón tay cái.

Phó Dần Tắc nhếch miệng cười, quay đầu nhìn Đường Ninh, sau vài ly rượu hai má cô đã ửng hồng, ánh mắt bắt đầu mất tập trung. Anh ta cười thầm trong bụng, không biết uống mà còn cậy mạnh, đưa tay lên ấn nhẹ vào chỗ dạ dày không có mấy phản ứng của mình, trong lòng chợt như được lấp thêm vào mà không hiểu vì sao.

Cuối cùng bữa tiệc đêm đó Phó Dần Tắc cũng đành phải bỏ dở giữa chừng, không còn cách nào khác, mới uống vài ly rượu mà Đường Ninh đã không phân biệt được đông tây nam bắc gì, thậm chí còn giơ tay lên ôm mặt anh ta bảo anh ta đừng lắc, cô thấy chóng mặt, buồn nôn lắm.

Phó Dần Tắc không thể tiếp tục được, sau khi chào hỏi đám bạn cũ thì cõng Đường Ninh đi xuống lầu.

Nhưng cô đã say rồi mà còn không chịu yên, ngồi ở ghế phụ mà liên tục lẩm bẩm gì đó, cái gì mà đừng có cản cô, cô còn có thể uống nữa, để cô uống hết, Phó Dần Tắc bị đau dạ dày, lúc đau thì cả người khó chịu,... trong lúc đó còn huơ tay suýt chút nữa thì đánh vào mặt anh ta. Nhưng khi xe đi ngang qua một trung tâm trò chơi điện tử thì cả người bỗng nhiên trầm mặc hẳn đi, sau đó ánh mắt sáng ngời nhìn về phía anh ta.

Thế là Phó Dần Tắc mặc một bộ đồ cao cấp được đặt may riêng, dẫn một con ma men hưng phấn bừng bừng đi gắp thú nhồi bông ở tầng một của trung tâm trò chơi.

Sau khi đã tiêu gần hết năm trăm tệ tiền xu chơi trò chơi, cuối cùng cả hai cũng gắp được con kỳ lân màu hồng mà Đường Ninh muốn.

Vì bãi đậu xe của trung tâm trò chơi gần như đậu kín chỗ nên Phó Dần Tắc đành phải đậu xe dưới trung tâm thương mại cách đó hai dãy nhà.

Cho nên chờ đến khi gắp được con kỳ lân thì anh ta đành phải nhận mệnh cõng con ma men ôm rịt lấy con kỳ lân một sừng không thả đi bộ qua hai con phố để đi lấy xe.

“Em rất vui... món quà sinh nhật...”

Đang đi thì Phó Dần Tắc đột nhiên nghe thấy Đường Ninh say rượu nói thì thầm sau lưng mình.

“Hử?”

“Anh không nhớ à... anh đã hứa với em... món quà sinh nhật này... em đã mong chờ rất lâu rồi... nhưng anh mãi không quay lại ... Em chỉ muốn có một món quà thôi... Nguyên Khải...”

Ngay khi cái tên kia vừa vang lên thì bước chân của Phó Dần Tắc đột ngột dừng lại, nụ cười trên mặt cũng từ từ lắng xuống.

Anh ta lập tức thả Đường Ninh xuống không có chút do dự nào, quay đầu lại thấy cô ngây thơ ôm con kỳ lân, tiến lên hai bước bóp chặt cằm cô, kéo đến trước mặt mình.

“Tôi là ai?”

“Nguyên...”

Đường Ninh kia còn chưa nói ra cái tên kia thì nụ hôn của Phó Dần Tắc đã rơi xuống, nụ hôn của người đàn ông quá chặt chẽ, Đường Ninh đã say đến mức quên cả cách hít thở nên suýt nữa đã ngạt thở.

Thế là chờ đến khi Phó Dần Tắc thả cô ra thì cô liền rơm rớm nước mắt nhìn anh ta lên án.

Nhưng Phó Dần Tắc không có ý định bỏ qua cho cô, cúi người tiếp tục hỏi với giọng điệu nguy hiểm: “Tôi là ai?”

“...”

Không trả lời thì lại tiếp tục là một nụ hôn.

Làm đi làm lại mấy lần, cuối cùng Đường Ninh cũng loáng thoáng nhận ra anh ta, nép trong lồng ngực anh ta nhỏ giọng khóc nức nở: “Dần Tắc, Dần Tắc, anh là Dần Tắc...”

“Là Dần Tắc thì sao?”

“Thì...”

Đường Ninh mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Không có Nguyên Khải, chỉ có tôi, Phó Dần Tắc. Nhớ kỹ, là tôi dẫn em đi gắp gấu bông, là tôi cõng em về nhà, là tôi hôn em, trong lòng em cũng chỉ có mình tôi.” Phó Dần Tắc như một con rắn độc cám dỗ con mồi, trong lời nói mang theo sự mê hoặc.

Anh ta thực sự đã bỏ ra rất nhiều công sức vì cô nàng thiên nga nhỏ này, thậm chí còn diễn kịch đến mức thỉnh thoảng chính anh ta cũng coi là thật, anh ta không bao giờ cho phép trong lòng Đường Ninh có bất kỳ ai khác. Anh ta là một nhà tư bản, không phải là nhà từ thiện, mọi nỗ lực của anh ta đều cần được hồi báo.

Anh ta muốn trái tim của cô.

Phải công bằng.

Về phần sau khi có được thì thế nào, đến lúc đó lại nghĩ tiếp.

Phó Dần Tắc nhẹ nhàng thả Đường Ninh đang ôm chặt con kỳ lân lên giường, hôn lên trán cô, trong lòng thầm nghĩ.

Cửa vừa đóng lại thì khóe miệng Đường Ninh đã lập tức nhếch lên.

Độ thiện cảm hiện tại của Phó Dần Tắc là 90.

Cố gắng lâu như vậy mà mới tăng được 2 điểm, đúng là boss khó công lược nhất có khác!

Vẫn cần một cơ hội...

Ngay sau đó Đường Ninh đã chờ được cơ hội của mình.

Cô ngồi trên sô pha trong biệt thự, xem tin tức về Phó Dần Tắc với Lục Hoan Hoan, đối tượng từng có tin đồn với anh ta, chuyện tình cảm của họ lại lên hot search một lần nữa, tai nghe lời an ủi của mấy người bảo mẫu, đầu bếp trong biệt thự, cô mỉm cười không nói gì.

Kết quả là mười một giờ đêm hôm đó cô đã đợi được Phó Dần Tắc lái xe một mình từ Ma Đô trở về đây.

Sau khi vào cửa, Phó Dần Tắc không nhìn thấy người mình muốn thấy ở trên sô pha thì liền nhíu mày, sau đó có dì Vương bảo mẫu nhắc nhở mới biết có lẽ Đường Ninh tưởng anh ta đang ở Ma Đô nên tối nay không đợi mình mà về phòng ngủ sớm.

Khi lên lầu anh ta lại phát hiện ra Đường Ninh trong căn phòng có ánh đèn chiếu qua khe cửa không đóng chặt.

Chưa ngủ sao?

Chẳng lẽ ...

Anh ta mím môi, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, không ngờ ngay giây tiếp theo đã nhìn thấy hai chiếc vali đã sắp xếp xong dựng trên mặt đất.

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Ninh liền quay đầu lại.

“Dần Tắc, sao anh lại về lúc này?”

Đường Ninh thả bộ quần áo vừa gấp xuống, cười chào hỏi.

Vụ lùm xùm của anh ta với Lục Hoan Hoan hoàn toàn là do đối phương làm ra, có lẽ là do cô ta cảm thấy mình làm bạn gái của anh ta có nhiệm kỳ ngắn nhất, lại không chiếm được tí lợi ích nào, cho nên lần này sau khi gặp mặt ở Ma Đô cô ta liền không cam lòng mà tranh thủ tạo scandal.

Trên thực tế thì Phó Dần Tắc đã nhận được tin ngay sau khi đối phương mua hot search đẩy tin đồn lên.

Anh ta vốn định tiêu tiền đẩy xuống, nhưng vì luôn cảm thấy tâm tư của thiên nga nhỏ ở nhà với mình dường như chỉ đến như thế, hoàn toàn khác với cảm giác sa vào lưới tình mà anh ta mong đợi Anh ta nhớ lại kinh nghiệm trước đây, mấy cô gái kia rất thích ghen tuông, chỉ cần một chút scandal cũng có thể tác động và kích thích đến họ, vì vậy anh ta liền từ bỏ chuyện gỡ hot search để xem khi cô thấy được, cô cố cảm thấy không thoải mái trong lòng, có tìm anh ta chất vấn hay không.

Nhưng anh ta đã lên hot search từ bảy giờ đến mười một giờ mà chẳng đợi được điều gì…

Khi về đến nhà thì lại thấy…

“Em làm gì vậy?” Giọng Phó Dần Tắc bình tĩnh mà nguy hiểm.

“Tôi thu dọn đồ thôi, anh còn nhớ thỏa thuận trước đây của chúng ta chứ, tôi sẽ là bạn gái của anh cho đến khi anh chán tôi hoặc có bạn gái mới. Bây giờ anh đã có Lục Hoan Hoan rồi, cũng đến lúc tôi phải đi, tôi đã thu dọn đồ đạc xong, cái gì không nên lấy tôi sẽ không lấy, đồ của tôi cũng sẽ không để lại một thứ gì. Tôi đảm bảo sẽ không khiến cho bạn gái mới của anh khó chịu. Đúng rồi, tôi tính là mấy tháng trước đã trả lại cho anh khoảng 150.000 tệ rồi. Dù sau này tôi không phải là bạn gái của anh thì vẫn sẽ trả anh đúng hạn hàng tháng...”

Đường Ninh nói rất tỉ mỉ, nghiêm túc, chỉ sợ thiếu sót điều gì.

Nhưng lại chỉ có thái độ giải quyết công việc, chu đáo tỉ mỉ, khiến Phó Dần Tắc đã lái xe suốt ba tiếng đồng hồ để về biệt thự nổi cơn giận. Anh ta không hề do dự bóp cằm Đường Ninh, đẩy cô ngã xuống giường phía sau lưng, rồi chợt bật cười.

“Ha, chỉ vậy thôi sao? Ngoài những thứ này ra em không có chuyện gì khác cần nói với tôi à?”

Nghe vậy Đường Ninh thoáng sửng sốt: “Tôi... tôi đã từng... đã từng gặp cô Lục Hoan Hoan này trong một lần quay quảng cáo rồi. Cô ấy rất xinh đẹp, nhìn mặt từ khoảng cách gần thì hình như không qua dao kéo. Có thể trong công việc thì có hơi chỉ biết lợi trước mắt, nhưng trông thì có vẻ cũng khá tốt, anh có thể yên tâm yêu đương với cô ấy…”

Cô vội vàng nói thêm, còn rộng lượng bao dung hơn cả một người vợ đức hạnh nhất gấp trăm lần, nhưng giây tiếp theo lại cảm giác bàn tay Phó Dần Tắc đang nắm cằm mình bỗng nặng nề hơn, giống như muốn bóp vỡ cằm cô, thêm cả điệu cười trầm thấp không bị khống chế.

“Ha ha ha...”

Không biết anh ta cười bao lâu, Đường Ninh cảm thấy quai hàm mình sắp tê dại đến nơi thì người đàn ông mới chậm rãi đứng lên, nhìn xuống cô từ bên mép giường, cười gằn nói: “Tôi biết rồi, giờ tôi sẽ đi tìm cô Lục rất tốt kia, yêu đương với cô ta…”

“Dần...”

Đường Ninh nhìn bóng lưng Phó Dần Tắc đóng sầm cửa rời đi với vẻ khó hiểu, cho đến khi người đã biến mất không thấy nữa cô mới chậm rãi thu lại vẻ mặt khó hiểu, khóe miệng khẽ cong lên.

Mà đúng lúc này điện thoại của cô lại chợt đổ chuông, là Phó Nguyên Khải.

Xin lỗi, Đường Ninh không có ý định trả lời cuộc điện thoại của mục tiêu đã hoàn thành công lược.

Thật sự không ngờ sau đó lại có một cuộc gọi khác gọi tới…

Cô nhìn dòng chữ Tề Liệt hiển thị phía trên thì hơi nhướng mày, đợi ba giây rồi mới ấn nút trả lời.

“Alo...”

Nghe giọng nói yêu cầu đầy kiêu ngạo của người đàn ông ở đầu dây bên kia, khóe miệng cô nhanh chóng nhếch lên.

Lúc này, 54088 gần đây đang chìm đắm trong mấy trò game trên điện thoại liền ôm điện thoại chui ra khỏi chăn, nhỏ giọng hỏi: “Đường Bảo, Đường Bảo, là ai vậy?”

“Người tặng quà đến cửa.”

Nói xong Đường Ninh liền ném điện thoại sang một bên, mặc kệ không để ý tới.

Gần như cùng lúc đó, Phó Dần Tắc đang lao xe phi vùn vụt ngoài đường, mặt lạnh như tiền, chỉ nhắn lại cho quản gia và những người khác là không được thả cô Đường rời đi rồi đi luôn. Xe còn chưa đi được bao xa thì anh ta lại nhận được cuộc gọi của bạn, người gọi có lẽ đã say rồi mới gọi cho anh ta. Dù sao thì từ lần trước anh ta đưa Đường Ninh đi cùng tham gia cái gọi là bữa nhậu tụ hội thì đám người kia liền ăn ý không gọi anh ta đến tham gia bất kỳ buổi vui chơi có gái nào nữa.

Sau khi nghe xong cuộc điện thoại này, Phó Dần Tắc liền chuyển tay lái đi thẳng đến chỗ họ.

Đẩy cánh cửa phòng bao ra, bên trong đã là cảnh ăn chơi hỗn loạn.

Một người đàn ông say rượu nhìn lên, thấy là anh ta: “Anh... anh Phó! Tại sao lại là anh? Không phải anh đang ở nhà với bảo bối nhỏ à? Cuối cùng cũng chơi chán rồi sao? Ha ha ha, muốn đổi khẩu vị à? Ha ha, đến đây, mọi người dậy đi, nhìn xem ai tới này? Anh Phó đấy! Nhường cho anh ấy nào?”

“Ấy, anh Phó à? Tại sao lại là anh?”

“Đúng vậy, không phải anh còn phải canh cô bạn gái nhỏ sao? Sao đột nhiên lại tới đây? Mà trước đây anh cũng không thường xuyên tới đây, sao vậy, lâu ngày canh có một cô nên không nhịn được nữa à? Ha ha ha ...”

Nghe vậy Phó Dần Tắc liền thuận thế ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, cầm lấy ly rượu vang được một người khác đưa cho.

“Nào, Uyển Uyển, qua chỗ sếp Phó nhà ta ngồi đi, chăm sóc tốt vào đấy!”

Một người vừa dứt lời thì đã có một người phụ nữ mềm mại như không xương được anh ta đẩy tới, thuận thế quấn lấy cánh tay Phó Dần Tắc.

“Tổng giám đốc Phó...”

Giọng nói như giống như động vật nhuyễn thể trên băng.

Anh ta mặt không cảm xúc nhìn tay cô ta không ngừng dịch lên trên, cởi cúc áo sơ mi, chuẩn bị mò tay vào ...

Ngay giây tiếp theo, Phó Dần Tắc chợt siết chặt cổ tay cô ta.

“Tổng giám đốc Phó?”

Đôi mắt mê ly của người phụ nữ thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó thấy Phó Dần Tắc bóp cổ tay mình mà không có động tác nào khác liền nở nụ cười quyến rũ, một tay chống ghế sô pha từ sáp đến cổ anh ta.

Càng đến gần mùi son phấn càng nồng hơn, xung quanh là đủ loại tiếng cười đùa.

Phó Dần Tắc ngồi bên cạnh thì lại trông như lão sư già ngồi thiền, không dung hòa với hoàn cảnh.

Ngay lúc người phụ nữ chuẩn bị hôn anh ta, Phó Dần Tắc liền nhắm mắt xốc cô ta ra khỏi người mình, nhặt chiếc áo khoác bỏ ở một bên, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

“Này, anh Phó, anh đi thế sao? Anh Phó!”

Có người còn đang không ngừng hô hào phía sau..

Nhưng bước chân của Phó Dần Tắc hoàn toàn không có ý dừng lại, anh ta đi xuống lầu, lên xe, khởi động, tăng tốc, hành động nhanh chóng liền mạch.

Một lúc sau anh ta đã trở về đến dưới cửa biệt thự, tắt máy xe, mở cửa đi lên lầu, mở cửa phòng Đường Ninh bằng chìa khóa dự phòng, cởi áo khoác, leo lên giường, ôm lấy người trên giường thật chặt, chóp mũi ngửi mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô, nhịp tim đang đập loạn của anh ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“Ưm... ai đó?”

“Tôi.”

“Dần Tắc?”

Đường Ninh vừa bị anh ta ôm làm tỉnh ngủ, mơ hồ hỏi một tiếng.

“Ừ...”

“Anh đi đâu vậy? Sao đột nhiên lại... quay lại? Mà sao mùi trên người anh lại lạ thế...”

“Tôi xin lỗi.”

“Hả?”

“Còn nữa, tôi không cho phép em rời đi, thỏa thuận của chúng ta vẫn còn nguyên như cũ. Tôi chỉ tình cờ gặp Lục Hoan Hoan trong bữa tiệc tối ở Ma Đô, cô ta cố ý để bị chụp vài tấm hình mà thôi, không có gì khác, tôi sẽ không đổi bạn gái, bạn gái của tôi chỉ có thể là em, Ninh Ninh...”

Anh ta đã thử, trước kia gặp dịp thì chơi nhưng bây giờ thì lại hoàn toàn không thể chịu đựng được, anh ta nhìn người phụ nữ đang tiến lại gần nhưng trong đầu lại nghĩ đến cô thiên nga nhỏ của mình. Mọi người đều nói anh ta đã sa vào lưới tình mà anh ta không tin, nhưng bây giờ anh ta cũng tin mình thật sự sa lưới rồi.

Anh ta, Phó Dần Tắc lại có ngày bị lật thuyền, mà lại còn bị lật thuyền trong tay một người phụ nữ không yêu anh ta.

Thế này gọi là gì? Nghịch lửa có ngày bị lửa đốt sao ?

Ha.

Nhưng dù anh ta phải lòng cô thì đã sao?

Phó Dần Tắc này đã muốn thứ gì thì chắc chắn phải có được!

Trong mắt của người đàn ông hiện lên vẻ nhất định phải có được.

Độ thiện cảm hiện tại của Phó Dần Tắc: 92.

Nghe được thông báo Đường Ninh, khẽ nhếch khóe môi trong bóng tối.

Cứ thử xem.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp