Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 15: Thế thân bạch nguyệt quang (15)


1 năm

trướctiếp

Nụ hôn của Phó Dần Tắc cũng giống như con người của anh ta vậy. Động tác trông có vẻ dịu dàng tao nhã, nhưng luôn mang theo sự ích kỷ cùng độc đoán không cho phép người ta chối từ. Tiết tấu công thành chiếm đất, thậm chí hơi thở giao hòa cũng cần phải nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.

Nước mắt trên mặt Đường Ninh vẫn còn chưa khô, cũng chỉ có thể đắm chìm trong nụ hôn này dưới sự khống chế của đối phương.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, tiếng vang lộp bộp chậm rãi che lấp tiếng kêu gào dần trở nên yếu ớt của Phó Nguyên Khải.

Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Phó Dần Tắc mới buông Đường Ninh hô hấp đã hơi khó khăn. Anh ta đưa tay vén tóc trên trán ra sau tai cho cô, cất giọng khàn khàn: “Cả ngày hôm nay em cũng chưa ăn gì, trước khi về đến nhà, tôi đã kêu đầu bếp chuẩn bị xong mì rồi, lát nữa em nếm thử một chút được không?”

“Nhưng mà...”

Đường Ninh vừa định nói chuyện, Phó Dần Tắc đã duỗi ngón trỏ ngăn môi cô lại.

“Không nhưng nhị gì hết, lát nữa tôi sẽ giải quyết bên phía Nguyên Khải, em đi ăn gì trước đã. Tuy rằng tôi rất tốt tình, nhưng em vẫn luôn quan tâm đến bạn trai cũ của mình như vậy, sẽ khiến tôi ghen đấy.”

Ý cười đong đầy trong mắt Phó Dần Tắc.

Đường Ninh nghe xong chỉ im lặng, sau đó khẽ gật đầu rồi chậm rãi đi về phía nhà ăn ở bên cạnh.

Chờ đến khi Đường Ninh đi khỏi, lúc này Phó Dần Tắc mới từ từ thu lại nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng, lấy di động gọi cho một số điện thoại.

“Có lẽ cậu chủ xảy ra tai nạn xe, bây giờ đã té xỉu ở cửa, tìm mấy người mau chóng tới đưa nó đi bệnh viện đi.”

Đúng vậy, tai nạn xe cộ.

Trước đó Phó Dần Tắc nhìn camera trên điện thoại đã thấy Phó Nguyên Khải khập khiễng đi tới gần biệt thự. Lúc đó anh ta liền biết dáng vẻ thê thảm tột cùng của cháu mình, có đến tám chín phần là do xảy ra tai nạn xe hơi. Vì vậy anh ta mới ngăn Đường Ninh ra ngoài gặp Nguyên Khải.

Thật ra, anh ta hiểu quá rõ rốt cuộc trái tim bé thiên nga mềm mại và dễ dỗ dành đến nhường nào. Nếu thực sự để cô nhìn thấy bạn trai cũ mà trước đó mình mới hạ quyết tâm chia tay cách đây không lâu, cả người đầy thương tích đến cầu xin tha thứ như vậy, thì chẳng phải tất cả kế hoạch lúc trước của anh ta đều sẽ tan tan thành bong bóng ư?

Trước lúc bản thân còn chưa hoàn toàn mất hứng thú với bé thiên nga thì anh ta tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra.

Còn về phần đứa cháu trai ngoan, xảy ra tai nạn mà vẫn có thể đi bộ xa như vậy, chắc không có vấn đề gì lớn đâu. Mà kể cả có đi chăng nữa thì cũng chính là số mệnh của nó mà, không phải sao?

Ai kêu nó xảy ra tai nạn rồi mà còn nhảy nhót lung tung!

Tình cảm của Phó Dần Tắc đối với ruột già máu mủ duy nhất trên đời này của mình lại vô cùng bạc bẽo.

Cũng hết cách, ai bảo chị dâu tốt trước kia của anh ta trông vẫn khỏe mạnh, tới khi sinh con xong lại mắc chứng trầm cảm sau sinh chứ? Có lẽ là do anh cả đa tình kia của mình sau khi kết hôn sống cũng phóng túng quá. Khiến ba của họ cũng cảm thấy anh ta là loại bùn nhão không trát được tường, cuối cùng lựa chọn bồi dưỡng anh ta. Tuy nhiên, chị ta bị mắc chứng trầm cảm thì cũng thôi đi, lại còn có khuynh hướng gây tổn thương người khác. Quan trọng là chị ta vẫn biết Phó Nguyên Khải là do mình sinh ra nên không thể động tới. Ngày thường giả bộ ra dáng ra hình, nhưng lại lén lút trút bỏ hết những buồn bực cùng uất ức của mình lên người Phó Dần Tắc.

Để anh ta nhớ lại xem lúc đó mình mấy tuổi nhỉ, hình như mới có sáu tuổi.

Bé trai vốn có chút tự kỷ bởi nỗi đau mẹ mình bất ngờ qua đời. Nhưng ai có thể ngờ trắc trở càng lớn hơn đang chờ anh ta phía sau!

Chẳng qua, những chuyện xưa cũ này đều đã trôi qua cả rồi, Phó Dần Tắc đã vượt qua từ lâu. Sau đó, anh ta cũng tìm được cơ hội trả thù chị dâu cả. Nhưng lại không thế nào thân thiết được với Phó Nguyên Khải, người từ trước tới nay muốn làm gì thì làm cái đó, vô sầu vô lo, tùy theo ý nguyện.

Không chỉ không gần gũi, mà lúc trước đối mặt với một người phụ nữ nông cạn như Diệp Hy, anh ta cũng có thể lá mặt lá trái nhiều năm như vậy. Bây giờ ngẫm lại, có khi anh ta vì biết được tâm tư của Phó Nguyên Khải nên mới cố ý làm cháu trai đáng yêu của mình phải chịu đau khổ, phải bị khó chịu!

Anh ta đúng là đểu cáng mà!

Phó Dần Tắc nghĩ đến đây, sau đó đi đến nhà ăn rồi đứng dựa vào vách tường. Nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nghiêm túc ngắm nhìn cô gái đang chuyên chú ăn mì trên bàn ăn.

Mì sợi vẫn còn hơi nóng, cô ăn đến độ cánh môi đỏ bừng. Chóp mũi cũng vì nóng mà chảy ra hai giọt mồ hôi trong suốt.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của anh ta, Đường Ninh vội vàng ngẩng đầu nhìn qua.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Phó Dần Tắc đã giành lên tiếng trước: “Nguyên Khải đã đi rồi, em không cần lo lắng.”

“Tôi... không...”

Đường Ninh cắn môi.

Phó Dần Tắc thấy vậy, chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, ngồi xuống đối diện cô. Anh ta cũng kêu đầu bếp bưng một bát mì cho mình.

Từ chiều đến giờ anh ta cũng vẫn chưa ăn gì, dạ dày đã hơi kháng nghị.

Sau đó, anh ta chú ý thấy bé thiên nga muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chi liếc mình một cái rồi lại nhìn thêm cái nữa. Như thể cô đang có điều cầu xin gì rất khó xử, không tiện mở miệng.

Phó Dần Tắc cũng không vội dò hỏi, cứ để mặc cho cô nhìn. Mãi đến khi hai người đã ăn xong mì, phải về phòng nghỉ ngơi, cô vẫn không nói ra.

Đường Ninh thấy Phó Dần Tắc nói ngủ ngon với cô xong, định về phòng mình nghỉ ngơi.

Đúng vậy, hiện tại hai người họ vẫn ngủ riêng.

Cuối cùng, Đường Ninh không nhịn được tiến lên hai bước, nhẹ nhàng kéo góc áo anh ta, sau đó hít sâu một hơi: “Ngại quá, anh Phó, tiếp theo tôi có thể... có thể tiến vào giới giải trí làm việc được không? Tôi muốn làm việc kiếm tiền, mau chóng trả lại tiền cho anh...”

“Sao thế? Muốn rời khỏi tôi nhanh như vậy à?”

Phó Dần Tắc xoay người mỉm cười.

“Không phải, không phải, anh Phó, lúc trước tôi cùng đường, thật sự rất biết ơn khi anh bằng lòng giúp đỡ. Lời hứa của tôi luôn có hiệu lực, anh muốn tôi làm bạn gái anh, thì tôi sẽ luôn làm bạn gái anh. Mãi đến khi, anh cảm thấy nhàm chán không thích tôi nữa thì thôi. Nhưng biết ơn là một chuyện, nợ thì phải trả, đây là lẽ thường tình. Mặc dù tôi là bạn gái anh thì cũng không nên nợ tiền anh, điều này sẽ khiến tôi... khiến tôi có một loại cảm giác bản thân trở nên thấp hèn. Yêu đương thì phải bình đẳng, nếu có món nợ này thì giữa hai chúng ta mãi mãi sẽ không bình đẳng được...”

Đường Ninh nghiêm túc nói.

“Bây giờ đã bắt đầu cân nhắc tương lai của chúng ta rồi à?”

Vẻ mặt Phó Dần Tắc càng vui vẻ.

“Không phải... anh Phó...”

“Dần Tắc.”

“Hả?”

Đường Ninh hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

“Nếu đã là một đôi, em cứ gọi anh Phó này anh Phó kia, không cảm thấy xa lạ ư? Em có thể gọi tôi như vậy.”

Đường Ninh nghe thấy vậy thì ngẩn người, sau đó cất giọng cực kỳ nhỏ gọi một tiếng: “... Dần Tắc.”

“Ừm... Ninh Ninh.”

Phó Dần Tắc cũng thâm tình gọi cô một tiếng.

Chỉ một tiếng này đã khiến khuôn mặt Đường Ninh không nhịn được mà đỏ một mảng lớn. Thậm chí ngay cả cần cổ và vành tai cũng đều nhuộm lên màu hồng nhạt.

Phó Dần Tắc thấy vậy, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Nếu không phải lúc này dạ dày anh ta đang đau đớn khó nhịn thì e rằng sẽ thật sự chòng ghẹo bé thiên nga thêm mấy câu.

Đáng tiếc, anh ta đã không nhịn được cơn đau này nữa. Người đàn ông khẽ dựa vào vách tường sau lưng, sau đó thong thả mở miệng: “Sau khi tiến vào giới giải trí, em định làm gì? Vẫn làm đóng thế ư? Nếu em thật sự muốn bước vào ngành này, người phụ nữ của Phó Dần Tắc tôi cũng không cần bắt đầu từ tầng chót. Ban nãy tôi nói với em là có một vị đạo diễn coi trọng em không? Chính là Lâm Lập đạo diễn nổi tiếng trước kia từng quay bộ “Ngọa Long” . Ông ấy có liên hệ với tôi nói rằng hình tượng của em rất phù hợp với một vai trong bộ điện ảnh sắp bấm máy của mình. Ông ấy kêu tôi mấy ngày nữa để em đi thử vai.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Đường Ninh vừa nghe xong, đôi mắt lập tức trợn tròn, sau đó trên khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ, ngạc nhiên.

Vậy nhưng, cô vẫn còn chưa kịp nói gì đó thì ngay giây tiếp theo, tay của Phó Dần Tắc đã dừng lại trên đầu cô, khẽ khàng vuốt ve: “Mau trở về nghỉ ngơi đi, hay là em càng muốn... chúng ta nghỉ ngơi cùng nhau...”

“Tôi... tôi về phòng trước đây!”

Hai má Đường Ninh đỏ ửng, vội vàng xoay người trở lại phòng mình. Nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Phó Dần Tắc.

Gần như vừa quay lại phòng mình, vẻ ửng hồng trên khuôn mặt Đường Ninh lập tức chậm rãi rút đi.

Hình như anh ta bị đau dạ dày thì phải...

Đường Ninh đăm chiêu suy nghĩ.

Ba ngày sau, Phó Nguyên Khải nằm yên trên giường bệnh, chân phải bị treo cao, khóe môi trắng bệch. Cậu ta nghe thấy người đại diện của mình nói rằng Diệp Hy tới thăm, có muốn để cô ta vào hỏi han hay không.

Cậu ta nhìn chăm chú dáng vẻ cười tươi như hoa của Đường Ninh trên điện thoại trước mặt, duỗi tay vuốt vẻ, đầu không thèm ngẩng nói: “Kêu cô ta cút đi.”

Vì thế người đại diện biết trước kia rốt cuộc nghệ sĩ nhà mình say mê Diệp Hy tới mức nào. Bởi vì không thể tin nổi nên vẻ mặt còn hơi nhăn lại, sau khi phản ứng lại liền vội vã gật đầu.

Lúc này, Diệp Hy ôm bó hoa trên tay nghe xong người đại diện chuyển lời. Cô ta không dám tin tháo kính râm của mình ra: “Nguyên Khải, Nguyên Khải là chị mà! Nghe nói em xảy ra tai nạn xe phải nằm viện nên lập tức tới đây. Để chị nhìn em một chút đi... Nguyên Khải...”

Phó Nguyên Khải vừa nghe thấy giọng nói này đã bấm chuông không hề do dự, thông báo cho bảo vệ của bệnh viện tư nhân này đi lên đuổi người.

“… Mong rằng lần sau đừng để những người không liên quan vào đây.”

Cậu ta lạnh lùng lên tiếng.

Quả nhiên ngay sau đó, cuối cùng bên ngoài đã không còn giọng nói của Diệp Hy.

Sau khi trở nên yên tĩnh, Phó Nguyên Khải trực tiếp gọi cho một số điện thoại.

“Được, tôi biết rồi, đạo diễn Lâm Lập đúng không?”

Cậu ta cúp máy, sau đấy lại nhìn gương mặt Đường Ninh trên di động trong tay, ra sức siết chặt lấy điện thoại!

Phó - Dần - Tắc!

Lại nửa tháng nữa trôi qua, bộ phim điện ảnh “Phồn Tinh” mới của đạo diễn Lâm Lập bắt đầu tuyển vai.

Tuy nhiên, Đường Ninh vừa mới ký kết xong vai nữ chính của phim dưới sự dẫn dắt của Phó Dần Tắc thì ngay giây tiếp theo, hai người đã nhìn thấy Phó Nguyên Khải dẫn theo người đại diện của mình đi ra từ phòng bên cạnh. Nghe thấy bốn chữ hợp tác vui vẻ, Đường Ninh lập tức hiểu ra cậu ta cũng diễn một vai trong bộ phim điện ảnh này.

Phó Nguyên Khải vừa trông thấy Đường Ninh, còn chưa kịp gỡ kính râm đã cười khẽ: “Thật trùng hợp, không ngờ chú út cũng ở đây à, sao thế? Chẳng lẽ bạn gái mới của chú út... cũng tham gia diễn bộ điện ảnh của đạo diễn Lâm hả?”

Phó Nguyên Khải nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ bạn gái mới.

Đường Ninh khẽ nghiêng đầu né tránh cái nhìn của cậu ta.

Phó Dần Tắc trông thấy dáng vẻ này của cậu ta, chỉ im lặng mỉm cười.

“Sẽ không trùng hợp đến mức là nhân vật Diệp Thanh Nguyệt đấy chứ? Vậy thì thật khéo, tôi nhận được vai Chu Văn Hiên vừa khéo là người tình của Diệp Thanh Nguyệt đấy. Cô Đường đúng không? Tôi rất mong chờ được diễn cặp cùng cô.”

Phó Nguyên Khải nói xong liền bỏ đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.

Đơn giản là vì cậu ta sợ nếu mình không rời đi, e rằng sẽ không kìm chế được bản thân mà lao lên ôm chặt Đường Ninh vào trong lòng.

Phó Nguyên Khải đi được nửa chừng thì dường như bỗng nhớ ra điều gì. Cậu ta quay đầu lại, gỡ kính râm xuống, nghiêm túc mà nhìn Phó Dần Tắc đang đứng phía sau: “Cháu xem kịch bản thấy hình như Diệp Thanh Nguyệt và Chu Văn Hiên sẽ có một cảnh hôn thì phải? Cháu chỉ muốn đóng phim thôi, chắc chú út không đến nỗi bất công ép buộc quá đáng đâu nhỉ? Dù sao cũng chỉ đóng phim thôi mà...”

“Đương nhiên.”

Phó Dần Tắc trả lời không chút do dự.

Phó Nguyên Khải nhận được câu trả lời chắc chắn, cuối cùng mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.

“Dần…”

Chờ Phó Nguyên Khải vừa đi, Đường Ninh đang định mở miệng nói gì đó.

Phó Dần Tắc đã mỉm cười với cô: “Đóng phim thôi mà, Ninh Ninh, em sẽ không làm tôi thất vọng đâu phải không?”

Phải là rốt cuộc anh có làm tôi thất vọng không mới đúng chứ? Anh Phó của tôi.

Trong lòng Đường Ninh thầm mỉm cười đầy chờ mong.

Nhưng điều bất ngờ chính là, đúng hôm chính thức bấm máy, công ty Phó Dần Tắc lại xảy ra chút chuyện nên bị chậm trễ, có lẽ anh ta không thể tới được.

Đường Ninh đã thay một bộ sườn xám màu xanh lá nhận được tin này, nắm di động khẽ thở dài.

“Phồn Tinh là bộ phim điện ảnh đề tài về dân quốc. Cô đóng vai Diệp Thanh Nguyệt là một cô gái lầu xanh. Còn Phó Nguyên Khải đóng vai Chu Văn Hiên một cậu chủ nhỏ ngây thơ. Sau khi yêu Diệp Thanh Nguyệt liền bị người trong nhà ngăn cấm, thậm chí họ còn tạo áp lực cho cô. Cuối cùng vì anh ta, Diệp Thanh Nguyệt dùng đủ mọi lời châm chọc nhục nhã, rốt cuộc đã đuổi được người mình yêu nhất bỏ đi. Nhưng ai ngờ, ba năm sau người đàn ông cô yêu đã biến mình trở thành đại tướng quân, còn cố ý tới đây trả thù mình. Tuy rằng cuối cùng hai người họ cũng hóa giải được hiểu lầm, nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn được dòng chảy lịch sử, lại lần nữa chia xa. Một người vì bảo vệ trong sạch của mình mà nhảy vào giếng trong đêm đông buốt giá. Người còn lại thì cứu đồng đội nên hy sinh trên chiến trường mưa bom bão đạn, ngay cả thi thể cũng không được toàn thây.

“Phồn Tinh” là bộ điện ảnh yêu hận tình thù với bối cảnh là chiến tranh. Diệp Nguyệt Thanh cùng Chu Văn Hiên chỉ được coi là một tuyến chính ở trong đó.

Đường Ninh vừa nghĩ đến đây, cô vừa mới cất di động đi thì đã trông thấy Phó Nguyên Khải. Cậu ta đã đổi sang trang phục tướng quân thời dân quốc đang chậm rãi đi tới chỗ mình. Bộ quân trang màu xanh xám cùng với bao tay đen và quần dài đeo ủng. Bên ngoài khoác một chiếc áo choàng dài đến đầu gối cùng màu với quần áo. Quả nhiên dáng phong thái ngời ngời, hiên ngang oai hùng.

Đường Ninh thấy thế, hơi tránh tầm mắt cậu ta. Nhưng bất đắc dĩ là hành lang này chỉ có một lối ra vào này, cô đành phải đứng sang bên cạnh, để cậu ta đi trước.

Khoảnh khắc hai người đi ngang qua nhau, Phó Nguyên Khải bỗng đưa tay cầm lấy cổ tay cô, làm Đường Ninh giật thót.

“Ninh Ninh…”

“Em tới chỗ đạo diện trước đây...”

Đường Ninh vừa định tránh thoát sự kiềm chế của cậu ta, giây tiếp theo, người đàn ông đã suy sụp tinh thần mỉm cười: “Ha ha, bây giờ thậm chí em còn không muốn nói chuyện với anh ư?”

Phó Nguyên Khải nói xong, vành mắt đỏ hoe.

“Thật sự ngay cả cơ hội giải thích và xin lỗi em cũng đều không cho anh ư? Chúng ta ở bên nhau bốn năm, anh biết mình đã làm sai rất nhiều điều, để em vẫn luôn chờ đợi anh, cũng khiến em luôn đau lòng. Lúc em bất lực nhất, anh lại không xuất hiện ở bên em, anh thật sự biết sai rồi. Em không phải kẻ thay thế, mà kỳ thật trong bốn năm qua... anh đã yêu em từ lâu, chẳng qua anh vẫn luôn không nhìn rõ trái tim mình. Anh chỉ muốn em cho anh thêm một cơ hội...”

Đường Ninh nghe xong những gì cậu ta nói, vảnh mắt cũng hơi ửng đỏ. Nhưng cô vẫn nhớ rõ thân phận hiện tại của mình, vì vậy ra sức tránh né: “Em thật sự phải tới chỗ đạo diễn...”

Nhưng cô vẫn còn chưa kịp nói hết, Phó Nguyên Khải đã cười rộ lên trước.

“A, có lẽ em chưa từng đóng phim nên không biết. Có đoàn phim vì để nam nữ diễn viên đóng vai chính mau chóng quen thuộc nên cảnh đầu tiên sẽ quay cảnh hôn. Dù sao, lát nữa cũng phải đóng, chi bằng bây giờ hai chúng ta diễn thử trước chút đi?”

“Diễn…”

Đường Ninh còn chưa hỏi ra thắc mắc của mình, giây tiếp theo lập tức trời đất quay cuồng. Ngay sau đó, cả người bị một sức mạnh đè lên vách tường phía sau. Cánh môi mang theo hương vị bạc hà của người đàn ông lập tức dán lên.

“Ưm!”

Xúc cảm trên môi khiến Đường Ninh bất ngờ mở to hai mắt, cô lập tức giãy dụa kịch liệt.

Nhưng làm sao sức lực của cô có thể so được với Phó Nguyên Khải chứ? Cô chỉ có thể cảm nhận được môi lưỡi của đối phương công thành chiếm đất. Dưới tình huống khó thở lại cộng thêm sợ bị người khác nhìn thấy, cô há miệng cắn môi dưới của cậu ta. Rõ ràng sức lực lớn đến mức mùi máu tươi đã tràn ngập giữa răng môi của hai người. Nhưng đối phương lại như thể không cảm giác được gì, tiếp tục hôn.

Đường Ninh vừa định tiếp tục dùng sức, ngay sau đó gương mặt phía trên đã rơi xuống một giọt ấm áp.

Là… nước mắt…

Cô ngây ngẩn cả người.

Mà đúng lúc này...

“Tôi nhớ rõ hình như bây giờ vẫn chưa tới thời gian quay phim mà nhỉ? Vậy mà đã diễn rồi à?”

Phó Nguyên Khải dừng động tác lại, đột ngột quay đầu.

Đường Ninh và cậu ta đều trông thấy Phó Dần Tắc đang đứng ở chỗ rẽ cách họ không xa, tươi cười nhìn họ.

Chỉ có điều, từ đầu tới cuối nụ cười kia lại không chạm tới đáy mắt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp