Thịnh Tổng Xin Đừng Làm Bậy

Chương 30: Tìm đến cửa


1 năm

trướctiếp

Lâm Tử Tịch là người đầu tiên phát hiện ra Thịnh Vân Cảnh, cô ấy mỉm cười chào anh.

“Tổng Giám đốc Thịnh, thật là trùng hợp.”

Thịnh Vân Cảnh lạnh lùng đáp. “Không trùng hợp, tôi vừa hay cũng là người chủ trì bữa tiệc tối này.” Lâm Tử Tịch bị Thịnh Vân Cảnh đối nghịch như vậy cũng không quan tâm, chỉ nói với Tô Vân Hi.

“Vậy cậu với Tổng Giám đốc Thịnh đi đi lát nữa tớ sẽ đi tìm cậu, tớ qua bên kia chào hỏi một chút.”

Tô Vân Hi gật đầu, thật ra cô vẫn muốn nói chuyện với Lâm Tử Tịch, ở nơi rộng lớn này cô coi như cũng chỉ biết mỗi một mình Lâm Tử Tịch.

Sau khi Lâm Tử Tịch kiếm cớ rời đi, chỉ còn lại Tô Vân Hi và Thịnh Vân Cảnh, cô vốn tưởng tối nay sẽ về nhà suôn sẻ nhưng không phải như vậy.

“Đi thôi.” Thịnh Vân Cảnh dang cánh tay hướng về phía Tô Vân Hi một cách vô cảm.

“Đi đâu?” Tô Vân Hi không biết anh định làm gì.

“Đi xem kịch.” Thịnh Vân Cảnh nói, mặc kệ Tô Vân Hi phản đối anh nắm lấy tay cô khoác lên cánh tay mình.

“Muốn làm người tình bí mật thì ngoan, đừng làm cho tôi khó xử.” Thịnh Vân Cảnh khịt mũi rồi đi về phía trước.

Anh có cần phải nhắc đi nhắc lại với cô rằng cô là người tình bí mật của anh không? Anh có thực sự hạnh phúc khi làm cô xấu hổ hết lần này đến lần khác không? Nhưng Tô Vân Hi chỉ có thể hỏi anh ở trong lòng.

Vì là tiệc từ thiện nên đương nhiên mỗi gia đình phải bỏ ra một số tiền, không cần biết họ có thể góp bao nhiêu, vì vậy số tiền quyên góp cho bữa tiệc từ thiện tối nay sẽ đại diện cho sự lớn mạnh của các tập đoàn.

Thịnh Vân Cảnh đưa Tô Vân Hi đến ghế đấu giá, cô không biết Thịnh Vân Cảnh đang làm cái quái gì, nhưng trong lòng cảm thấy có chút bất an.

Người bán đấu giá không ngừng đấu giá trên sân khấu nhưng phần lớn đồ đấu giá đều là trang sức của vợ Tổng Giám đốc hoặc con gái của tập đoàn, Tô Vân Hi không dám quan tâm một chút nào.

Cho đến khi người bán đấu giá trên sân khấu đột nhiên nhắc đến tên cô.

"Vật đấu giá tiếp theo này là một sợi dây chuyền lam bảo thạch do một người phụ nữ tên Tô Vân Hi quyên góp. Cô có ở đây không, cô Tô Vân Hi?" Người đấu giá đột nhiên gọi tên Tô Vân Hi.

Tô Vân Hi kinh ngạc nhìn Thịnh Vân Cảnh.

"Chuyện gì vậy?" Tô Vân Hi thấp giọng tức giận hỏi.

Thịnh Vân Cảnh trả lời như thể không liên quan gì đến bản thân mình.

"Có chuyện gì? Tôi vừa lấy danh nghĩa của cô để quyên góp một sợi dây chuyền. Có vấn đề gì không?"

“Anh dựa vào cái gì mà khi chưa có được sự đồng ý của tôi anh đã, anh…” Câu hỏi của Tô Vân Hi lại bị người đấu giá cắt ngang.

Tô Vân Hi không thích xuất hiện trước công chúng như vậy, khi cô đang rất tức giận vì Thịnh Vân Cảnh đã làm chuyện này mà không thèm hỏi ý của cô Thịnh Vân Cảnh đã nhắc nhở cô bằng một giọng trầm và thờ ơ.

"Tốt hơn hết bây giờ cô nên đứng dậy, nếu không cô không thể tưởng tượng được hậu quả đâu."

Tô Vân Hi bị Thịnh Vân Cảnh làm cho hoảng sợ, thấy hiện trường có chút hỗn loạn nên phải đứng dậy.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tô Vân Hi, cô rất khó chịu trong đầu chỉ cảm thấy có tiếng ong ong, sau đó không nghe thấy người đấu giá nói gì nhưng khi ngồi xuống, cô nghe thấy Thịnh Vân Cảnh nói với một nụ cười như không cười.

"Kịch hay bắt đầu rồi."

"Thịnh Vân Cảnh, anh rốt cuộc đang làm gì?" Tô Vân Hi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Lam bảo thạch đối với tất cả mọi người ở hiện trường không phải là đồ vật hiếm có gì, không một quý cô nào lại không có một hai viên lam bảo thạch, vì vậy nếu không phải là món trang sức đặc biệt nào đó thì chẳng ai thèm để ý đến chứ đừng nói là mua nó.

Mà buổi đấu giá này vốn dĩ cũng là một trò chơi để những người phụ nữ, những người vợ quyên góp đồ đạc và mua lại chúng bằng tiền.

Vì vậy, sợi dây chuyền có tên Tô Vân Hi cũng không hề được đánh giá cao, bởi vì sẽ không có ai mua thứ không phải của mình, Tô Vân Hi đang xấu hổ thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Sáu trăm nghìn."

Lời nói vừa được nói ra, mọi người đều nhìn về phía người vừa nói, Tô Vân Hi nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra người đó, đó không phải là Chu Hạo Thanh thì còn là ai.

Thì ra Chu Hạo Thanh cũng ở đây, người bán đấu giá ra giá thấp nhất là năm trăm nghìn, nhưng Chu Hạo Thanh lại đưa ra giá sáu năm nghìn.

Chu Hạo Thanh trao cho Tô Vân Hi một nụ cười và ánh mắt trấn an, Thịnh Vân Cảnh đã nhìn thấy tất cả những điều này.

Ban đầu, Tô Vân Hi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc với việc Chu Hạo Thanh mua chiếc vòng cổ nhưng lúc này Thịnh Vân Cảnh đã cầm một bảng hiệu lên. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Sáu trăm nghìn lẻ một.”

Thịnh Vân Cảnh không nhanh không chậm nói.

Tô Vân Hi nhìn Thịnh Vân Cảnh chằm chằm.

“Anh có ý gì?”

Thịnh Vân Cảnh lạnh lùng nói, nhất thời nhìn vào đôi mắt tràn đầy lửa giận của cô.

"Sao? Thấy Chu Hạo Thanh mua chiếc vòng cổ cho cô cô rất đắc ý?"

"Đừng vô lý làm loạn." Tô Vân Hi cảm thấy Thịnh Vân Cảnh lúc này giống như một đứa trẻ ấu trĩ.

“Hừm, đừng quên đây là của tôi, tôi lấy lại thì có vấn đề gì sao?” Thịnh Vân Cảnh hừ lạnh.

"Sáu trăm năm mươi nghìn." Chu Hạo Thanh lại giơ bảng hiệu lên một lần nữa, hình như là cố ý.

Mà Thịnh Vân Cảnh nghe xong cũng cố ý mà giơ bảng hiệu của mình lên.

"Sáu năm năm mươi nghìn lẻ một." Lúc này không chỉ là Tô Vân Hi mà thậm chí tất cả mọi người tại hiện trường đều biết đây là trận chiến giữa người tiếp quản tương lai của Chu thị và Tổng Giám đốc tập đoàn Thịnh thị.

"Bảy trăm nghìn." Chu Hạo Thanh giơ bảng hiệu lên.

Thịnh Vân Cảnh liếc nhìn Tô Vân Hi và tiếp tục nói.

“Bảy trăm nghìn lẻ một.”

Tô Vân Hi cay đắng nhìn Thịnh Vân Cảnh.

“Anh thấy thú vị lắm sao?” Tô Vân Hi định lên tiếng nói với Chu Hạo Thanh rằng sợi dây chuyền không phải của cô, nhưng Thịnh Vân Cảnh dường như đã nhìn thấu cô, kéo cô lại.

“Tốt nhất là cô nên ngồi ở đây, nếu không đêm nay Chu Hạo Thanh sẽ phá sản.”

Ánh mắt Tô Vân Hi lóe lên sự ngạc nhiên và tức giận, hóa ra tất cả những chuyện xảy ra tối nay đều do Thịnh Vân Cảnh bày trò.

Mục đích là để đối phó với Chu Hạo Thanh, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Thịnh Vân Cảnh lại đưa cô đến đây và tại sao anh lại quyên góp chiếc vòng với danh nghĩa của cô rồi.

“Thịnh Vân Cảnh, anh đúng là đê tiện.” Tô Vân Hi tức giận mắng Thịnh Vân Cảnh, hy vọng rằng Chu Hạo Thanh sẽ không bị anh lừa. “Những điều đê tiện của tôi vẫn còn ở phía sau cơ.” Thịnh Vân Cảnh lại giơ bảng hiệu lên sau khi nói xong.

“Một triệu.” Thịnh Vân Cảnh nói lớn.

Khán giả đột nhiên thở dài, bọn họ biết sợi dây chuyền này không đáng giá một triệu, sự chú ý của bọn họ hiển nhiên không phải sợi dây chuyền kia.

"Hai triệu." Chu Hạo Thanh bình tĩnh giơ bảng hiệu lên.

Tô Vân Hi thực sự muốn nói với anh ta rằng đừng tăng giá nữa, nhưng Thịnh Vân Cảnh vẫn luôn giữ cô trong tầm kiểm soát.

“Năm triệu.” Giá thầu của Thịnh Vân Cảnh càng ngày càng cao, điều này khiến Tô Vân Hi lo lắng cho Chu Hạo Thanh.

"Sao? Lo lắng cho anh ta rồi? Cô đoán xem liệu anh ta có còn tăng giá nữa hay không?" Thịnh Vân Cảnh vui vẻ hỏi, khóe miệng nhếch lên.

Nhưng Tô Vân Hi biết rằng trong nụ cười anh có giấu dao.

"Anh cảm thấy thú vị lắm sao?" Tô Vân Hi quay đầu hỏi anh.

“Thú vị, cực kì thú vị.” Lúc này Chu Hạo Thanh đã lên tiếng "Bảy triệu", bầu không khí tại hiện trường đột nhiên trở nên căng thẳng, ai cũng muốn biết người nào sẽ thắng.

“Cô nói nếu tôi kêu mười triệu thì sao?” Thịnh Vân Cảnh ép Tô Vân Hi nhìn mình.

Tô Vân Hi khịt mũi không trả lời. “Mười triệu.” Thịnh Vân Cảnh nói được làm được lớn tiếng hét giá mười triệu, bữa tiệc tối nay lại lên đến cao trào.

“Mười lăm triệu.” Chu Hạo Thanh giơ tấm biển lên, như là đỏ cả mắt.

Tô Vân Hi lo lắng nhưng không nói ra được, cảm thấy như vậy quá dày vò, cuộc đấu giá vẫn không dừng lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp