Thịnh Tổng Xin Đừng Làm Bậy

Chương 31: Điều trị thân thể


1 năm

trướctiếp

Lần trả giá cuối cùng cũng dừng lại ở mức năm mươi triệu và do Chu Hạo Thanh ra giá.

Những người có mặt đều tưởng tượng rằng họ đang xem một cuộc vui như thể việc đó không liên quan gì đến bọn họ, không có ai quan tâm đến cảm xúc của Tô Vân Hi, cô nhìn Chu Hạo Thanh quyên góp năm mươi triệu một cách vô ích như vậy mà cảm thấy đau lòng và cũng xót tiền thay anh ta, cô cũng tức giận vì thủ đoạn hèn hạ của Thịnh Vân Cảnh.

Sau khi cuộc đấu giá kết thúc tất cả mọi người đều rời đi, Chu Hạo Thanh vẫn không chịu yếu thế bước đến chỗ Thịnh Vân Cảnh và Tô Vân Hi.

“Tôi thật sự cảm kích việc Tổng Giám đốc Chu đã quyên góp năm mươi triệu, tôi cảm ơn Tổng Giám đốc Chu vì tấm lòng hảo tâm của anh dành cho trẻ em nghèo ở các vùng núi.” Thịnh Vân Cảnh nhìn Chu Hạo Thanh với một nụ cười nghiêm túc.

Nhưng chỉ có Tô Vân Hi mới biết được sự quỷ quyệt đằng sau nụ cười của anh ta.

“Vân Hi, đi theo tôi.” Chu Hạo Thanh phớt lờ lời châm chọc mỉa mai của Thịnh Vân Cảnh và muốn vươn tay tới kéo Tô Vân Hi đi.

Nhưng Thịnh Vân Cảnh lại đi trước một bước, tiến lên đứng chắn trước mặt Tô Vân Hi, cười lạnh nhìn Chu Hạo Thanh.

“Tổng Giám đốc Chu chắc là đã quên Tô Vân Hi do tôi đưa đến không lẽ anh lại muốn đưa cô ấy đi sao?”

Chu Hạo Thanh lạnh lùng nhìn Thịnh Vân Cảnh.

“Vân Hi cô ấy là một con người không phải là món đồ chơi của anh. Vì cô ấy không thích ở với anh nên tôi sẽ đưa cô ấy đi.”

Thịnh Vân Cảnh đột nhiên cúi đầu cười xấu xa.

“Làm sao anh biết cô ấy không thích” Thịnh Vân Cảnh nói xong thì vươn tay ôm lấy eo của Tô Vân Hi.

“Tô Vân Hi cô nói xem cô không vui khi ở nhà tôi sao?” Giọng điệu áp bức của Thịnh Vân Cảnh khiến Tô Vân Hi cảm thấy kích động.

"Hạo Thanh, anh không cần phải xen vào chuyện của tôi, tôi và anh không phải người cùng một thế giới. Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh.” Tô Vân Hi có thể chắc chắn rằng nếu hôm nay cô ấy nói đỡ cho Chu Hạo Thanh, Thịnh Vân Cảnh sẽ không bao giờ buông tha cho anh ấy, bây giờ chuyện mà cô có thể làm là khuyên Chu Hạo Thanh đừng xen vào Chuyện của mình.

Cô vốn dĩ không phải người chung đường với Chu Hạo Thanh, anh có một gia đình đầy hứa hẹn và một tương lai tươi sáng, còn cô chỉ là một người mẹ đơn thân nên cô không muốn Chu Hạo Thanh vì cô mà làm những chuyện ngốc nghếch.

Hơn nữa, trong lòng cô đã không thể yêu thêm ai được nữa, từ bốn năm trước cô đã quyết bất luận là ai đi chăng nữa thì tâm vẫn như nước lặng sẽ không dao động.

“Vân Hi, em không cần sợ, cho dù như thế nào đi nữa tôi vẫn sẽ bảo vệ em và cho em một cuộc sống tốt đẹp.” Chu Hạo Thanh lại kiên quyết nói như thể không nghe thấy lời của Tô Vân Hi.

“Cuộc sống tốt đẹp sao, nhìn xem anh có thể làm gì để bảo vệ cô ấy? Tôi khuyên anh nên suy nghĩ về cuộc khủng hoảng tài chính của tập đoàn Chu thị và bảo vệ công ty của mình trước đi.” Thịnh Vân Cảnh hừ lạnh.

Chu Hạo Thanh nghe những lời đó anh ta như biến thành một con sư tử tức giận, điên cuồng túm lấy cổ áo của Thịnh Vân Cảnh.

“Đừng tưởng rằng tôi không biết năm mươi triệu đó bay hơi như thế nào, anh cứ chờ một ngày nào đó nhà họ Chu chúng tôi sẽ vượt qua anh.”

Chu Hạo Thanh trừng mắt giận dữ nắm chặt cổ áo Thịnh Vân Cảnh không buông.

"Hạo Thanh, anh mau buông tay ra.” Tô Vân Hi thấy bọn họ sắp đánh nhau đến nơi nên cố gắng tiến tới và tách hai người họ ra.

“Thật là náo nhiệt.” Giọng nói đột nhiên vang lên đã thu hút ánh mắt của ba người bọn họ.

Trong nháy mắt một người phụ nữ mặc chiếc váy màu trắng dạng ống xuất hiện, chiếc váy đã tôn lên dáng người yêu kiều của cô ấy, gương mặt được trang điểm tinh tế, tay ôm ngực dựa vào cột pha lê bên cạnh.

“Cô là ai?” Chu Hạo Thanh cứng nhắc hỏi.

Lục Tuyết Đình nghe vậy thì nở nụ cười đi tới, không thèm để ý đến Chu Hạo Thanh mà đi thẳng đến chỗ Thịnh Vân Cảnh.

“Tổng Giám đốc Thịnh, không ngờ anh cũng có lúc bị ức hiếp như này.” Lục Tuyết Đình đang nói đến chuyện vừa rồi Thịnh Vân Cảnh bị Chu Hạo Thanh túm cổ áo.

“Bị người khác ức hiếp không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất chính là bị trả thù.” Thịnh Vân Cảnh nói xong không chờ đối phương mở miệng đã ôm Tô Vân Hi rời đi.

Chu Hạo Thanh nhìn Thịnh Vân Cảnh đưa Tô Vân Hi đi, bàn tay buông thõng bên hông, nhíu chặt đôi mắt tức giận.

“Sao lại tức giận? Nếu tức giận thì đi mà kéo cô ấy về đi.” Lục Tuyết Đình nhìn Chu Hạo Thanh nói đùa.

Chu Hạo Thanh hừ lạnh. “Không phải việc của cô.” Nói xong thì rời đi.

“Đương nhiên tôi sẽ không lo chuyện của anh, nhưng tôi nghĩ tôi cần phải lo cho người sắp trở thành chồng của tôi.” Lục Tuyết Đình bình tĩnh đứng tại chỗ mỉm cười nói.

Lời nói của Lục Tuyết Đình đã thành công ngăn cản được Chu Hạo Thanh, anh ta

quay đầu lại nhìn cô ấy, ánh mắt lóe lên hỏi.

“Cô nói cái gì?”

Lục Tuyết Đình mỉm cười, sau đó chậm rãi đi về phía Chu Hạo Thanh đứng trước mặt anh ta kéo tay anh ta ra hào phóng nói.

“Xin chào, tôi là Lục Tuyết Đình, người sắp trở thành vợ của anh.”

Chu Hạo Thanh nhìn cô ấy, đồng tử chợt nhíu chặt rồi đẩy tay Lục Tuyết Đình ra gắt gao mắng.

“Cô điên rồi à, tôi không có vợ sắp cưới nào cả.”

Lục Tuyết Đình không quan tâm đến sự thô lỗ của Chu Hạo Thanh, chỉ kiên nhẫn phân tích một cách dịu dàng.

“Vừa rồi ở buổi đấu giá cậu Chu đây tiêu tiền như rác, chỉ vì nụ cười của Tô Vân Hi. Tôi nghĩ bây giờ tất cả mọi người đều biết hết rồi. Đương nhiên là bao gồm cả cha của anh, nếu cha anh biết anh chi năm mươi triệu chỉ vì một người phụ nữ, anh nghĩ cha của anh sẽ bỏ qua cho anh sao?” Lục Tuyết Đình thản nhiên nói, Chu Hạo Thanh nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi. ( truyện trên app tyt )

“Chuyện này liên quan gì đến cô?” Chu Hạo Thanh hừ lạnh, anh ta cảm thấy chán ghét sự xuất hiện đột ngột của Lục Tuyết Đình.

“Theo tôi được biết Chu thị vì giành miếng đất kia với Thịnh thị nên tài chính liên kết đã bị chặt đứt, năm mươi triệu kia đối với Chu thị mà nói chính là bùa giữ mạng, mà

cách giải quyết nguy cơ duy nhất chính là cùng liên hôn với nhà họ Lục, thật đáng tiếc tôi lại là đối tượng liên hôn của anh.” Lục Tuyết Đình nhìn Chu Hạo Thanh chớp chớp mắt cười ranh mãnh.

Sau khi Lục Tuyết Đình nói xong, Chu Hạo Thanh đột nhiên nhớ tới hôn lễ mà cha anh ta đã nói với anh ta trước đây, chẳng lẽ người phụ nữ đứng trước mặt anh chính là đối tượng kết hôn của anh ta sao?

Chu Hạo Thanh lạnh lùng đáp.

“Nhà họ Chu chúng tôi không tới nỗi phải dựa vào một người phụ nữ để giải quyết khủng hoảng.” Chu Hạo Thanh mâu thuẫn chuyện kết hôn trong lòng. Vì vậy anh ta cũng không thèm nhìn Lục Tuyết Đình.

Chu Hạo Thanh đi hết quãng đường, Lục Tuyết Đình đột nhiên lớn tiếng hỏi.

“Chẳng lẽ anh không muốn lấy tôi là vì anh thích người phụ nữ vừa rồi sao?”

Chu Hạo Thanh sững người khi nghe lời nói đó, nhưng anh ta vẫn rời đi và không thèm quay đầu nhìn lại dù chỉ một chút.

Đến bây giờ Chu Hạo Thanh mới hiểu rằng Thịnh Vân Cảnh đã nhúng tay vào cuộc đấu giá, hóa ra anh đã biết về cuộc khủng hoảng tài chính của tập đoàn Chu thị, và anh cố tình bày trò để khiến anh ta phải trả giá năm mươi triệu một cách vô ích.

Anh ta cũng biết mình nhất định sẽ không chấp nhận quan hệ thông gia với nhà họ Lục, vì vậy muốn mượn cơ hội này diệt trừ Chu thị bọn họ quả là một mưu kế hay. Chu Hạo Thanh sắc mặt khó coi, bước nhanh ra khỏi khách sạn.

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Tô Vân Hi trở về từ bữa tối từ thiện, bất kể Thịnh Vân Cảnh làm gì cô đều phớt lờ anh.

Nó giống như một sự phản đối im lặng đối với hành động của anh tại cuộc đấu giá, nhưng Thịnh Vân Cảnh lại cho rằng cô đang cảm thấy đau khổ vì Chu Hạo Thanh, vì vậy cơn giận của anh ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Anh không thể nhìn Tô Vân Hi đau lòng vì bất kỳ người đàn ông nào, nhưng Tô Vân Hi không giải thích sự tức giận của cô ấy là do Thịnh Vân Cảnh đã lợi dụng cô.

Ánh đèn rực rỡ chiếu lên biệt thự Hải Cảnh sắp sân tràn ngập ánh đèn đường với màu sắc ấm áp, từ trên lầu nhìn xuống, dường như cả vùng biển đều rất ấm áp.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp