Thịnh Tổng Xin Đừng Làm Bậy

Chương 29: Người tình bí mật.


1 năm

trướctiếp

Đây là lần đầu tiên người đàn ông đẹp trai có bộ râu quai nón nhìn thấy một người mặc bộ váy này đẹp đẽ và động lòng người đến vậy, nên vội vàng khen: "Đẹp, cực kì đẹp, không tin thì cô hỏi Tổng Giám đốc Thịnh đi."

Tô Vân Hi nghe xong, cô nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Thịnh Vân Cảnh.

Đôi mắt anh phản chiếu bóng dáng cô và những cảm xúc khó hiểu của Tô Vân Hi.

“Tôi cảm thấy cực kỳ không hợp.” Sau khi Thịnh Vân Cảnh nói xong, anh xoay người cởi một chiếc khăn choàng trên người mô hình bằng nhựa, khoác lên người Tô Vân Hi mà không nói một tiếng nào.

Anh chàng đẹp trai để râu và Tô Vân Hi đều không nói nên lời.

Tuy nhiên, chiếc khăn choàng này không ảnh hưởng đến khí chất động lòng người của Tô Vân Hi.

Thịnh Vân Cảnh lấy một bộ quần áo cao cấp màu xám khói, trên đường trở về Tô Vân Hi không nhịn được mà hỏi.

“Anh muốn đưa tôi đi dự tiệc là có ý gì?”

Tô Vân Hi có chút không vui.

“Nghĩa đen của nó.” Thịnh Vân Cảnh nhẹ nhàng đáp, nhìn về phía trước.

Tô Vân Hi nhớ tới ngày đầu tiên anh đưa mình đến biệt thự, anh đã nói với cô để cô làm người tình bí mật của anh, nhưng bây giờ anh lại làm cái gì vậy?

Thịnh Vân Cảnh dường như đã đoán được suy nghĩ của cô, giọng điệu lạnh lùng: “Nếu Mạnh Nguyệt không được khỏe thì sẽ không đến lượt cô cùng tôi đi đến bữa tiệc.”

Tô Vân Hi đột nhiên cảm thấy chua xót khi nghe những lời này.

Hóa ra chỉ vì Tô Mạnh Nguyệt không thể cùng anh tham gia nên anh mới tìm cô, nhưng không phải cô đã đoán được từ lâu rồi sao, tại sao vẫn buồn như vậy?

“Đúng vậy, tôi chỉ là người tình bí mật của anh.” Tô Vân Hi bình tĩnh đáp.

Hơi thở của Thịnh Vân Cảnh ngưng trệ, một lúc lâu sau anh đột ngột tăng tốc độ lên rồi lạnh lùng trả lời.

“Nếu cô biết rồi thì tốt.”

Tô Vân Hi biết, cô luôn biết Thịnh Vân Cảnh sẽ không bao giờ có tình cảm với cô nữa.

Vì Tô Mạnh Nguyệt mà anh đã làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác, cô thực sự rất mệt mỏi. Bất kể cô làm gì, Thịnh Vân Cảnh có lẽ đều sẽ coi thường cô.

Sau khi trở về nhà và thu dọn đơn giản, Thịnh Vân Cảnh chở cô đến hiện trường bữa tối từ thiện, cô từng cùng Thịnh Vân Cảnh đến nhiều bữa tiệc tối khác nhau, nhưng lần này tâm trạng của cô hoàn toàn khác với bốn năm trước.

Bữa tiệc tối từ thiện lần này là tập đoàn Minh Gia và Thịnh thị cùng tổ chức, Thịnh Vân Cảnh làm người chủ trì đương nhiên phải tham gia, nhưng mục đích thực sự của Thịnh Vân Cảnh không phải là từ thiện mà là nhà họ Chu.

Anh biết chuỗi vốn của nhà họ Chu rất ngắn cho nên mới chuẩn bị kết hôn với nhà họ Lục, đương nhiên Thịnh Vân Cảnh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, cho dù họ có kết hôn cũng chẳng sao, nhưng anh không muốn nhìn thấy nhà họ Chu sống trên đất Dung Thành.

Sảnh tiệc lấp lánh với ánh đèn rực rỡ và mờ ảo, đủ loại người qua lại, Tô Vân Hi miễn cưỡng đi cùng Thịnh Vân Cảnh vào sảnh tiệc Tô Vân Hi tuy không xa lạ với cảnh tượng như vậy nhưng cũng không quen, dù sao đây cũng không phải là bốn năm về trước.

"Tối nay đi theo sát tôi." Thịnh Vân Cảnh lạnh lùng ghé vào tai Tô Vân Hi nói.

Tô Vân Hi không nói gì, chỉ nhìn xung quanh với nụ cười trên môi, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

"Tổng Giám đốc Thịnh, cuối cùng cũng mời được anh tới rồi." Tổng Giám đốc tập đoàn Minh Gia tiến lên chào hỏi Thịnh Vân Cảnh nhiệt tình.

Thịnh Vân Cảnh lịch sự gật đầu không có ý định trả lời nhưng đối phương lại là người lắm lời.

"Vị cô gái xinh đẹp bên cạnh anh Thịnh hẳn là vợ của anh Thịnh nhỉ đúng là trai tài gái sắc."

Nếu câu này được nói ra bốn năm trước, Tô Vân Hi sẽ xấu hổ cúi đầu xuống, nhưng bây giờ cô chỉ có thể yên lặng chờ câu trả lời của Thịnh Vân Cảnh.

Thịnh Vân Cảnh nghe xong quả nhiên bày ra bộ mặt không hài lòng.

"Tổng Giám đốc Lâm hiểu lầm rồi." Sau đó anh dửng dưng bỏ đi cùng với Tô Vân Hi.

Chỉ đi được vài bước, Thịnh Vân Cảnh dừng lại, nhìn Tô Vân Hi và nói với giọng điệu không hài lòng.

"Là một nữ đồng hành đủ tiêu chuẩn và là người tình bí mật, tôi hy vọng sau này tôi không cần trả lời loại câu hỏi này nữa."

Đối với lời chỉ trích của Thịnh Vân Cảnh, Tô Vân Hi trừng mắt nhìn anh.

"Anh có ý gì vậy? Tôi đã hứa sẽ trở thành người tình bí mật của anh, nhưng giải thích cho người khác không phải là việc mà tôi phải làm."

Thịnh Vân Cảnh lạnh lùng khịt mũi và tiếp tục đi.

“Sao, anh muốn mọi người trong hiện trường đều biết chuyện đó sao?”

Tô Vân Hi muốn nói gì đó nhưng cô mở miệng rồi vẫn không nói ra, chỉ khịt mũi bỏ qua Thịnh Vân Cảnh.

"Đưa cô ra ngoài không phải là để cô làm tôi mất mặt, làm cho tốt công việc của cô.” Thịnh Vân Cảnh lạnh lùng nhìn Tô Vân Hi.

Công việc mà Thịnh Vân Cảnh nói chính là

chặn tất cả những yến yến oanh oanh đến trò chuyện với anh.

Không phải chỉ là để cô giúp anh chặn đào hoa thôi, còn cần phải lạnh nhạt bỏ qua cô như vậy sao?

Nhưng mà, ngoài chuyện này ra e rằng không có cớ gì để đưa cô đến bữa tiệc.

Nhìn thấy Thịnh Vân Cảnh đang nâng ly rượu với người khác sau lưng của Chu Tuyền, cô dường như đang xuất thần trở lại cảnh cô và Thịnh Vân Cảnh đính hôn bốn năm trước.

Đó là vì Thịnh Vân Cảnh đang hăng hái vừa tiếp quản Thịnh Thị, vừa xây dựng Thịnh Thị trở thành một đế chế kinh doanh không ai có thể vượt qua.

Anh luôn đưa cô đến nhiều bữa tiệc khác nhau và mở rộng mạng lưới quan hệ, nhưng giờ anh không cần quyền lực của bất kỳ ai nữa, bởi vì anh là vua.

Bữa tiệc đính hôn lố bịch đó làm cho cô nghĩ đó là khởi đầu cho hạnh phúc của mình nhưng cô không ngờ nó lại là khởi đầu của một cơn ác mộng.

Vụ hỏa hoạn trong bữa tiệc đính hôn khiến cô rời khỏi Thịnh Vân Cảnh, nhưng mọi chuyện sau đó đã không thể quay trở lại rồi.

“Vân Hi.” Giọng nói ngạc nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Vân Hi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang kinh ngạc cầm ly rượu nhìn mình.

"Vân Hi, là cậu sao? Là cậu thật sao?" Người phụ nữ nói rồi đi về phía Tô Vân Hi. ( truyện trên app T Y T )

"Lâm Tử Tịch?"

Tô Vân Hi nhìn thấy nụ cười đầu tiên trên gương mặt của cô vào buổi tối hôm nay, cô đột nhiên nhớ ra Lâm Tử Tịch là cô hai của tập đoàn Minh Gia.

"Cậu về khi nào vậy? Sao không nói cho tớ, không liên lạc với tớ?" Sắc mặt tái nhợt của Lâm Tử Tịch có chút quở trách.

Sau khi ra nước ngoài, cô đã cắt đứt mọi liên lạc ở Trung Quốc bao gồm cả Lâm Tử Tịch nên lúc nhìn thấy cô ấy Tô Vân Hi có cảm giác giống như xa cách cả đời vậy.

“Xin lỗi cậu Tử Tịch, tớ không phải cố ý.” Tô Vân Hi có chút áy náy nói.

Lâm Tử Tịch càng nhìn cô càng cảm thấy Tô Vân Hi rất khác so với bốn năm trước, mặc dù không biết Tô Vân Hi đã gặp phải chuyện gì, nhưng cô ấy cũng lờ mờ cảm thấy được mấy năm nay Tô Vân Hi sống không hề dễ dàng.

“Vân Hi cậu đang nói cái gì vậy, chỉ cần cậu trở về là tốt rồi, cậu không biết chúng tớ đã điên cuồng tìm kiếm cậu suốt mấy năm nay, nhất là Tổng Giám đốc Thịnh đó anh ấy sắp lật tung cả Dung Thành rồi?” Lâm Tử Tịch ôm lấy cánh tay Tô Vân Hi nói.

“Vậy sao?” Tô Vân Hi liếc nhìn bóng lưng của Thịnh Vân Cảnh, có lẽ anh đến với cô là bởi vì ghét cô.

“Cậu đi theo Tổng Giám đốc Thịnh mà đến sao?” Lâm Tử Tịch cười hỏi.

“Được rồi chúng ta đừng nói về anh ấy nữa, đúng rồi cậu thế nào rồi?”

Tô Vân Hi và người bạn cũ Lâm Tử Tịch gặp nhau và nói chuyện vui vẻ ở đây, mà Thịnh Vân Cảnh không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp