Thịnh Tổng Xin Đừng Làm Bậy

Chương 28: Sỉ nhục


1 năm

trướctiếp

Tô Vân Hi nhìn thấy Thần Thần đang yên bình ngủ trên giường trong phòng khách, cô nhẹ nhàng bước đến, bật đèn cạnh giường cậu, ánh sáng ấm áp không làm cậu thức giấc.

Cô quỳ xuống bên giường và dịu dàng nhìn Thần Thần, tại sao ông trời lại đối xử bất công với cậu như vậy trong khi cậu còn rất nhỏ.

Nhưng cô lại tự trách mình nhiều hơn vì khi cô mang thai Thần Thần tình trạng sức khỏe đã không được tốt, nếu không phải vì sức khỏe của cô không tốt, Thần Thần sẽ không sinh non, cậu sẽ không bị bệnh.

Thần Thần chào đời khi chưa đủ tháng nên đã ốm yếu từ khi sinh ra, mẹ phải tốn biết bao nhiêu công sức mới giành lại được Thần Thần từ trong tay thần chết nhưng số phận lại một lần nữa trêu đùa cô.

Bị Thịnh Vân Cảnh giam giữ ở đây có lẽ là một cơ hội tốt để cứu Thần Thần, nhưng Thịnh Vân Cảnh hận cô nhiều như vậy, liệu có đến mức làm cho cô mang thai không?

Cô buồn bã cúi đầu, nước mắt lưng tròng.

Cô cùng Thần Thần lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào mà cô ngủ thiếp đi bên giường, trong giấc mơ, hình như cô lại nghe thấy câu hỏi kích động của Thịnh Vân Cảnh nhưng cô không thể giải thích một lời nào.

Nửa đêm, Thịnh Vân Cảnh đem theo cả người khí lạnh trở về, tâm trạng hình như không tốt lắm, quản gia chỉ cầm lấy chiếc áo khoác trên tay anh không hề nói thêm lời nào.

Thịnh Vân Cảnh đang bước lên lầu đột nhiên dừng lại hỏi.

“Tô Vân Hi đâu?”

Tiểu Quỳ bước nhanh lên phía trước trả lời: “Cô Tô ăn cháo xong muốn đi gặp cậu chủ nhỏ nên ở trong phòng khách mãi đến giờ chưa ra.”

Thịnh Vân Cảnh không nói thêm nữa, đi lên lầu.

Đến tối, anh nhận được cuộc gọi từ công ty cho biết mảnh đất phía Đông thành phố mà họ tâm đắc chiều nay đột ngột bị người khác cướp mất.

Lúc anh vội vàng đến công ty xử lý, mới nhận ra Chu Hạo Thanh là người đến trước một bước mua đất.

Có vẻ như anh ta định chính thức tuyên chiến với anh.

Mở cửa ra, Thịnh Vân Cảnh nhìn thấy Tô Vân Hi thật sự nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, vì vậy nhẹ nhàng đi tới.

Nhìn dáng vẻ lúc ngủ của Tô Vân Hi có vẻ không yên ổn lắm, anh thở dài vươn tay đóng đầu giường lại rồi cúi người bế Tô Vân Hi lên.

Khi đưa Tô Vân Hi trở về phòng, anh chợt nghĩ đến dáng vẻ hôm nay Chu Hạo Thanh đến tìm anh đòi người, anh cứ nhìn Tô Vân Hi anh muốn đánh thức cô và dò hỏi mối quan hệ của cô với Chu Hạo Thanh nhưng anh không đành lòng.

Cuối cùng, anh đưa cô trở về phòng và đắp chăn cho cô, ở trong phòng một lúc lâu rồi mới rời đi.

Thật ra, Tô Vân Hi đã tỉnh lại từ lúc anh bế cô lên rồi, tại sao Thịnh Vân Cảnh lại luôn dễ dàng để lòng cô chìm đắm như vậy.

Đã mấy ngày trôi qua, ban ngày Tô Vân Hi không gặp Thịnh Vân Cảnh, cô không biết anh đang làm gì nhưng mỗi tối Thịnh Vân Cảnh đều đến phòng cô rất lâu.

Lúc đầu cô không quen, sau đó mấy ngày cũng mặc kệ để anh đến, tóm lại không quấy rầy giấc ngủ của cô là được.

“Cô Tô, tôi nghĩ ông chủ vẫn còn quan tâm đến cô.” Tiểu Quỳ vừa rót một tách trà cho Tô Vân Hi vừa nói.

Tô Vân Hi đang cúi đầu chơi đồ chơi với Thần Thần, thản nhiên hỏi mà không ngẩng đầu lên khi nghe thấy mấy chữ đó: "Sao lại nói thế?”

“Đừng nhìn ông chủ mỗi ngày đều không có ở nhà nhưng ông chủ sẽ gọi ba bữa một ngày và yêu cầu chúng tôi cung cấp dinh dưỡng cho cô, lúc nào cũng quan tâm đến tình trạng cơ thể của cô." Tiểu Quỳ ghen tị trả lời.

Tô Vân Hi nghe những lời đó, cô mỉm cười.

“Vậy sao?”

Người khác không biết nhưng trong lòng cô biết rất rõ anh quan tâm đến cô ba bữa một ngày và tình trạng cơ thể của cô tất cả đều là vì Tô Mạnh Nguyệt. Để cô truyền máu cho Tô Mạnh Nguyệt càng sớm càng tốt, tất nhiên anh phải "quan tâm" đến cô rồi.

Thấy tâm trạng của Tô Vân Hi có vẻ không tốt, Tiểu Quỳ không nói thêm nữa, nhưng trái lại Tô Vân Hi hỏi trước.

“Tiểu Quỳ, tôi có thể ra ngoài được không?” Tiểu Quỳ xấu hổ nhìn cô. “Hình như không được, ông chủ nói rằng cô không thể ra ngoài."

Cô biết trước kết quả sẽ như vậy, cô gật đầu và nói với Thần Thần.

“Thần Thần, con tự chơi một lát đi, mẹ đi nghỉ ngơi một lúc đã.” Tô Vân Hi nói rồi đứng dậy.

"Cô muốn ra ngoài? Đi đâu?" Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc và độc đoán vang lên sau lưng Tô Vân Hi.

Tô Vân Hi đột nhiên cứng đờ trong giây lát, rồi quay mặt về phía Thịnh Vân Cảnh, người mà cô đã không gặp mấy ngày nay.

Vẻ mặt vẫn lộ vẻ mệt mỏi, toàn thân có chút phờ phạc, Tô Vân Hi đột nhiên đau lòng nhưng cũng chỉ là chuyện nhất thời.

“Chỉ là có chút nhàm chán, tôi muốn ra ngoài đi dạo, nhưng bây giờ không muốn nữa rồi.” Tô Vân Hi nói xong thì chuẩn bị lên lầu.

"Tôi đưa cô ra ngoài.” Thịnh Vân Cảnh đột nhiên lạnh lùng nói.

Tô Vân Hi nghĩ cô bị ảo giác nên cau mày hỏi.

“Anh nói cái gì?”

“Không phải cô muốn đi ra ngoài sao? Còn không mau đi theo.” Thịnh Vân Cảnh nói xong thì nhấc chân bước ra ngoài, Tô Vân Hi sửng sốt một chút rồi nhanh chóng đi theo. “Anh đưa tôi đi đâu vậy?” Tô Vân Hi ngồi trên ghế phụ có chút lo lắng hỏi. ( truyện trên app T Y T )

“Đi rồi thì cô sẽ biết.” Thịnh Vân Cảnh nói xong rồi nhả chân ga, chiếc xe phóng nhanh ra ngoài.

Dọc đường đi hai người đều im lặng, Tô Vân Hi cảm thấy có chút buồn chán duỗi tay ra mở cửa sổ, điều này làm cho cô cảm thấy rất thoải mái, Thịnh Vân Cảnh liếc nhìn cô một cái vẫn không nói lời nào.

Tô Vân Hi không ngờ rằng Thịnh Vân Cảnh sẽ đưa cô đến cửa hàng thời trang cao cấp, lẽ nào anh muốn mua quần áo cho cô sao?

Trong lúc Tô Vân Hi đang đoán già đoán non, đột nhiên có một người đàn ông để râu quai nón đi qua, trông rất đẹp trai.

"Sao Tổng Giám đốc Thịnh lại có thời gian đại giá quang lâm vậy?" Người đàn ông đó nhìn Thịnh Vân Cảnh và chào đón nồng nhiệt.

Thịnh Vân Cảnh nói một câu không lạnh không nhạt.

"Chọn cho cô ấy vài bộ váy, buổi tối cô ấy cần dùng." Thịnh Vân Cảnh đẩy Tô Vân Hi về phía trước, ánh mắt Tô Vân Hi lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng cô vẫn cười đáp:

"Được, không có vấn đề gì."

Tô Vân Hi hỏi ngay.

“Anh có ý gì?” Tô Vân Hi vẫn không biết Thịnh Vân Cảnh đang định làm gì.

Mặt khác, Thịnh Vân Cảnh trả lời rất đơn giản và hờ hững: “Tối cùng tôi đi dự tiệc từ thiện.”

Nói xong, anh quay người và ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ như thể người lạ đừng có đến gần anh.

Tô Vân Hi muốn nói gì đó nhưng đã bị anh chàng đẹp trai có bộ râu quai nón kia kéo đi.

Mặc một chiếc váy dài với dây treo màu xanh lam như bầu trời đầy sao, nhìn thoáng qua đã thấy thân hình quyến rũ và khí chất tuyệt vời của Tô Vân Hi.

Phần eo chỉ cần dùng sức nắm lại là có thể bẻ gãy, lại lộ ra làn da trắng nõn như kem, làn da như vậy khiến bất cứ người đàn ông nào cũng không thể rời mắt.

Thịnh Vân Cảnh đang dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi có chút mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Tô Vân Hi đi ra anh đã đứng dậy.

Anh biết Tô Vân Hi xinh đẹp và cũng biết khí chất làm động lòng người của Tô Vân Hi, nhưng lần này, cảm giác mà Tô Vân Hi mang lại cho anh dường như còn khiến anh càng thêm kinh ngạc hơn.

Không phải anh chưa nhìn thấy cô mặc váy, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy mình có cảm giác mãnh liệt như lần này.

"Có đẹp không? Sao tôi cảm thấy có chút không hợp." Tô Vân Hi cúi đầu chỉnh lại vạt áo, nhẹ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp