Thịnh Tổng Xin Đừng Làm Bậy

Chương 27: Bệnh viện cướp người


1 năm

trướctiếp

Thật ra trong lòng Tô Vân Hi hiểu rõ, cho dù bây giờ cô hét lên cũng không có tác dụng, bởi vì Thịnh Vân Cảnh không định để cho cô đi. Mặc dù đi theo Thịnh Vân Cảnh mà không có danh phận như thế này không phải là điều cô mong muốn.

Nhưng bằng cách này, cô có thể có một chút hy vọng cứu sống Thần Thần, không phải chỉ cần sinh thêm đứa con với Thịnh Vân Cảnh thôi sao, cô nhận ra rằng chỉ cần là vì Thần Thần, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì và chịu đựng tất cả mọi thứ.

Bởi vì cô sẽ không từ bỏ Thần Thần.

Thấy Tô Vân Hi không muốn nói chuyện với mình, Thịnh Vân Cảnh chỉ có thể hậm hực bỏ đi, nhưng anh đã có thời gian để ở bên cô.

Lúc xuống lầu, anh thấy Chu Hạo Thanh đã đi rồi, bây giờ anh sẽ không nhẹ tay với Chu thị nữa, anh biết nhà họ Chu hiện tại đang liên hôn với nhà họ Lục vì để cùng nhau đối phó Thịnh thị nhưng Thịnh Vân Cảnh anh trước giờ chưa từng thua bất cứ ai trên thương trường.

Lạnh lùng khịt mũi khinh thường, anh gọi trợ lý của mình, nhỏ giọng giao phó gì đó trợ lý gật đầu rồi rời đi.

Sắc trời dần dần tối, bên ngoài mưa càng ngày càng nặng hạt, Thịnh Vân Cảnh ngồi trên sofa trong phòng khách, nghiêm trang nhìn ra ngoài cửa sổ một số chuyện đến lúc anh nên biết câu trả lời rồi.

Ví dụ như sự thật vì sao Tô Vân Hi lại bỏ đi bốn năm trước.

Đang trong cơn mê thì đột nhiên Thần Thần đột nhập vào tầm mắt anh, anh quên mất rằng đứa trẻ này cũng ở đây.

Đôi mắt to tròn ngấn lệ của Thần Thần phản chiếu bóng dáng của Thịnh Vân Cảnh, nhìn Thịnh Vân Cảnh với ánh mắt vô tội.

Thịnh Vân Cảnh cũng nhìn thằng bé chằm chằm, hai người nhìn nhau thật lâu cuối cùng Thần Thần vẫn không chịu nổi nghiêm giọng hỏi.

"Chú thích mẹ của con sao?"

Thịnh Vân Cảnh dường như không nghĩ tới một đứa trẻ sẽ hỏi một câu hỏi như vậy, anh sững sờ một lúc cố ý đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc.

“Ai nói chú thích mẹ con sao?”

Thịnh Vân Cảnh dường như không nghĩ rằng một đứa trẻ sẽ hỏi một câu hỏi như vậy, anh sững sờ một lúc rồi cố ý đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc.

"Ai nói chú thích mẹ con?"

Thần Thần có vẻ bối rối và không hiểu.

“Nhưng con xem trên TV thấy những người đàn ông thích phụ nữ thì sẽ cướp cô ấy về và giấu đi. Bây giờ chú không phải là cướp mẹ con con về nhà sao? Chú còn chưa chịu thừa nhận."

Thịnh Vân Cảnh cảm thấy chắc chắn là mình bị ảo giác rồi, Tô Vân Hi dạy con kiểu gì mà vớ vẩn như thế này?

“Tốt nhất sau này con nên xem ít phim truyền hình lại đi.” Thịnh Vân Cảnh nhẹ nhàng khịt mũi. ( truyện trên app T Y T )

Sau đó hỏi Thần Thần.

“Con có thích ở đây không?”

Thần Thần gật đầu, sau khi Thịnh Vân Cảnh nghe thấy điều này thì ra hiệu cho thằng bé lại gần.

Thần Thần lúng túng đi tới, thằng bé vừa sợ Thịnh Vân Cảnh vừa muốn lại gần.

Thịnh Vân Cảnh nhìn thằng bé và ra hiệu cho thằng bé ngồi xuống ghế sofa, mà Thần Thần chỉ có thể leo lên ghế sofa bằng cả hai tay và chân, sau đó hai người đàn ông một lớn một nhỏ bắt đầu cuộc trò chuyện chính thức của họ.

“Tên con là Thần Thần phải không, họ của con là gì?” Thịnh Vân Cảnh hỏi trước.

“Họ của con là Tô, tên của con là Tô Thần.” Thần Thần nghiêm túc trả lời.

Thịnh Vân Cảnh cau mày.

“Sao con lại theo họ của mẹ, cha con đâu?” Thực tế, đây là điều Thịnh Vân Cảnh muốn hỏi nhất.

Thần Thần dường như không quen với câu hỏi này, nghiêng đầu một lúc lâu trước khi trả lời.

“Con không có cha, mẹ nói cha đã đi đến một nơi thật xa đến mẹ cũng không tìm được.”

Thịnh Vân Cảnh sửng sốt một lúc, chẳng lẽ Chu Hạo Thanh không phải là cha của đứa trẻ?

Thịnh Vân Cảnh đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Nếu Chu Hạo Thanh không phải là cha của đứa trẻ thì anh ta là ai?

Nhìn Thần Thần, anh im lặng.

“Chú ơi, sao chú lại quan tâm bố cháu là ai?” Thần Thần hỏi.

“Không có việc gì, chỉ hỏi một chút.” Thịnh Vân Cảnh cũng cảm thấy mình rất kỳ lạ, nhìn Thần Thần, anh đột nhiên có cảm giác muốn gần gũi nhưng khi nghĩ thằng bé là con của Tô Vân Hi với một người đàn ông khác, anh bỗng thấy khó chịu trong lòng.

Thịnh Vân Cảnh cảm thấy hơi buồn chán, đột nhiên đứng dậy Thần Thần nhìn mà không biết tại sao, hỏi một cách rụt rè.

“Chú, chú giận rồi à?” Thịnh Vân Cảnh bỏ đi không nói một lời.

Mặc dù Thịnh Vân Cảnh rời đi mà không nói một lời, khiến Thần Thần cảm thấy không thể giải thích được, nhưng một lúc sau thằng bé đã nhận được rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi từ những người hầu.

Trẻ con luôn quên mọi thứ rất nhanh, cảm giác khó chịu vừa rồi đã bị một đống đồ ăn vặt và đồ chơi cuốn đi.

Khi Tô Vân Hi tỉnh dậy, trời đã tối hẳn, trong phòng rất yên tĩnh, cô ngồi dậy và thấy một chiếc đèn ngủ màu cam đang bật sáng.

Suy nghĩ của cô đột nhiên quay về bốn năm trước, trước đây cô luôn sợ bóng tối và ngay cả buổi tối khi ngủ cũng phải bật đèn, là Thịnh Vân Cảnh đã đặc biệt yêu cầu một nhà thiết kế thiết kế cho cô một chiếc đèn ngủ không làm đau mắt mà còn khiến cho cô ngủ yên.

Thịnh Vân Cảnh luôn bật đèn mỗi đêm, ngay cả khi mình không thể ngủ được khi có ánh sáng anh cũng nhất định phải kiên trì bật đèn cho cô.

Sau này, trong đêm tối không còn ai thắp cho cô ngọn đèn ấm áp ấy nữa, cô chợt cảm thấy chua xót khó chịu khi nhìn vào ngọn đèn màu cam.

Cô biết rằng ngay cả khi Thịnh Vân Cảnh xúc phạm cô bằng mọi cách có thể, anh hẳn là vẫn cảm thấy thương cô, có lẽ anh đã quên cách thể hiện điều đó.

Hóa ra anh còn nhớ tới thói quen mà cô sắp quên, điều này càng làm tăng thêm chút ấm áp và hy vọng cho trái tim của Tô Vân Hi.

Tiếng gõ cửa đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Vân Hi, cô vươn tay lau nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng đáp lại.

"Vào đi."

Người hầu bưng một đĩa cơm đi vào. "Thưa bà chủ, đây là bữa tối mà ông chủ phân phó cho tôi mang đến, nói cô tỉnh lại rồi nhất định sẽ đói bụng." Giọng nói ấm áp của người hầu khiến Tô Vân Hi cảm thấy rất thoải mái.

Đã lâu rồi cô mới ngủ ngon như vậy.

"Bà chủ? Tôi không phải là bà chủ, cô vẫn là nên gọi tôi là cô Tô đi." Đối với cách xưng hô của người hầu Tô Vân Hi cảm thấy rất khó xử.

“Được rồi, cô Tô hãy ăn lúc còn nóng, không đủ thì tôi lại đi lấy thêm.” Người hầu đứng bên giường cười chuyên nghiệp.

Tô Vân Hi thấy tuổi tác của cô ấy chưa lớn nên tiện miệng hỏi.

“Cô tên gì?” Tô Vân Hi biết Thịnh Vân Cảnh dường như đã thay đổi tất cả người hầu trong biệt thự sau khi cô rời đi, cô không biết ai trong số họ cả.

"Cô Tô, tôi tên Tiểu Quỳ."

Tô Vân Hi gật đầu, cô rất ấn tượng với Tiểu Quỳ, cô ấy đã chăm sóc cho cô khi cô chuyển đến biệt thự hai lần, cô cũng cảm thấy cô gái đó rất tốt bụng và ngây thơ.

“Thịnh Vân Cảnh đâu?” Khi cô ấy bưng cháo lên, Tô Vân Hi hỏi nhỏ.

“Ông chủ vừa nhận cuộc gọi thì đi ra ngoài rồi ạ.” Tiểu Quỳ trả lời thành thật.

Tô Vân Hi nhìn trời mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, cô tự hỏi có chuyện gấp gì mà đến mức muộn như vậy lại phải ra ngoài còn vào lúc trời đang mưa.

"Ông chủ nhờ tôi chăm sóc cho cô thật tốt, xin hỏi Cô Tô còn cần tôi làm gì nữa không? Nếu không có chuyện gì, tôi sẽ ra ngoài trước." Tiểu Quỳ ngơ ngác hỏi Tô Vân Hi.

“Không có chuyện gì nữa.” Tô Vân Hi hoàn hồn, cười nói.

Tiểu Quỳ nghe xong thì xoay người đi ra ngoài, vừa đi tới cửa Tô Vân Hi đột nhiên nhớ tới Thần Thần, nên hỏi.

"Thần Thần đâu? Chính là một đứa trẻ, thằng bé là con của tôi." Tô Vân Hi đặt cháo xuống lo lắng hỏi, cô dường như đã lâu không gặp Thần Thần.

Tiểu Quỳ nở một nụ cười trấn an Tô Vân Hi và nói: "Cô Tô đừng lo lắng, ông chủ đã nhờ chúng tôi chăm sóc cho cậu chủ nhỏ thật tốt, hiện tại cậu chủ nhỏ đã ăn tối rồi lên giường đi ngủ rồi." Cậu chủ nhỏ? Tô Vân Hi cảm thấy cách gọi này cũng rất xa lạ, nhưng hiện tại cô không quản được nhiều như vậy.

"Thằng bé ở đâu? Đưa tôi đi gặp nó?" Tô Vân Hi nói rồi rời khỏi giường.

“Vậy tôi sẽ đưa cô Tô đi.” Tiểu Quỳ không còn cách nào khác ngoài việc mặc quần áo cho Tô Vân Hi và đưa cô đến gặp Thần Thần.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp