Thịnh Tổng Xin Đừng Làm Bậy

Chương 26: Người nhà họ Tô


1 năm

trướctiếp

Thịnh Vân Cảnh mỉm cười thay vì tức giận trước câu hỏi của Chu Hạo Thanh nhưng trong ánh mắt lại không hề có sự ấm áp.

Thịnh Vân Cảnh vẫy tay ra hiệu bảo quản gia lui xuống, sau đó không nhanh không chậm mà đi tới trước mặt Chu Hạo Thanh, thật ra từ lúc nhìn thấy Chu Hạo Thanh anh đã biết anh ta đến đây để làm gì rồi.

Tuy nhiên, không ai có thể lấy bất cứ thứ gì của anh khỏi tay anh, dù là người hay việc làm ăn, vì vậy anh nhìn Chu Hạo Thanh và nói từng chữ.

“Không ngờ anh tìm đến nhanh như vậy, anh có biết hành vi anh đang làm bây giờ là đột nhập vào nhà riêng không? Tốt nhất là nên nhanh chóng cút đi trước khi tôi báo cảnh sát."

Chu Hạo Thanh đến với quyết tâm đưa Tô Vân Hi đi, làm sao anh ta có thể bỏ đi dễ dàng như thế được. Anh ta dường như không hề sợ sự đe dọa của Thịnh Vân Cảnh.

"Tổng Giám đốc Thịnh, anh tốt nhất vẫn nên giao Vân Hi và Thần Thần ra đây, nếu không người báo cảnh sát sẽ chính là tôi." Chu Hạo Thanh nói một cách hung dữ.

"Sao? Tức giận rồi, hóa ra vẻ ngoài hiểu biết của anh Chu đều là giả vờ trước mặt Tô Vân Hi sao, nhưng cũng đúng nếu anh không giả vờ thì làm sao có thể lừa gạt được người phụ nữ ngu ngốc đó." Thịnh Vân Cảnh nói một cách hờ hững.

Chu Hạo Thanh biết chuyện giữa Tô Vân Hi và Thịnh Vân Cảnh nên anh ta càng lo lắng khi để Tô Vân Hi ở đây một mình, hơn ai hết anh ta hiểu rất rõ Thịnh Vân Cảnh là người như thế, Tô Vân Hi ở đây chắc chắn sẽ không lấy được lợi gì từ anh.

“Tôi nói cho anh biết, Vân Hi là một người phụ nữ rất tốt xứng đáng để người đàn ông tốt nhất yêu cô ấy, còn Thịnh Vân Cảnh anh không xứng.” Ngôn ngữ kiên định và thờ ơ của Chu Hạo Thanh khiến ánh mắt Thịnh Vân Cảnh càng thêm tức giận.

“Đưa cô ấy đi thử xem.” Thịnh Vân Cảnh lạnh lùng nói.

Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên căng thẳng, dường như chỉ cần một mồi lửa thì nó sẽ bùng nổ ngay lập tức.

“Giám đốc, bác sĩ đến rồi.” Trợ lý đột nhiên đi vào phá tan bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

Thịnh Vân Cảnh vừa bảo trợ lý đưa bác sĩ vào vừa đối diện với Chu Hạo Thanh nói.

“Quản gia tiễn khách.” Thịnh Vân Cảnh nói xong thì xoay người rời đi nhưng bị Chu Hạo Thanh ngăn lại.

"Tại sao lại gọi bác sĩ tới, có phải Vân Hi xảy ra chuyện gì không? Không phải, lẽ nào là Thần Thần sao?" Chu Hạo Thanh lo lắng hỏi.

“Không liên quan gì đến anh.” Thịnh Vân Cảnh đáp lại một cách sắc bén.

“Thịnh Vân Cảnh, nếu anh không chịu nói rõ hôm nay anh sẽ không xong với tôi đâu.” Chu Hạo Thanh hung dữ nói.

Thịnh Vân Cảnh ra hiệu cho trợ lý của mình đưa bác sĩ lên lầu trước, sau đó nhìn Chu Hạo Thanh nghiêm nghị và thờ ơ nói: "Được rồi, để tôi nói với anh, tôi cần máu của Tô Vân Hi để cứu người?"

“Thịnh Vân Cảnh, rõ ràng anh biết sức khỏe của Vân Hi không tốt, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ để anh làm ra chuyện này.” Chu Hạo Thanh đang định chạy lên lầu thì bị Thịnh Vân Cảnh ngăn lại và đấm cho ngã lăn xuống đất.

“Chu Hạo Thanh, cần tôi cho người ném anh ra ngoài không?” Thịnh Vân Cảnh nhìn anh ta với vẻ tức giận.

Thịnh Vân Cảnh cười lớn một tiếng rồi nói.

"Nghe nói gần đây Chu thị đang kết hôn với Lục thị. Đến lúc đó chuyện Tô Vân Hi anh tính làm gì?" Thịnh Vân Cảnh nói một cách thẳng thắn và sắc bén.

Chu Hạo Thanh nghe xong thì im lặng.

Nhà họ Chu hiện đang chuẩn bị liên hôn với nhà họ Lục, thật ra lần này anh ta trở về Trung Quốc còn có một lý do nữa chính là do cha anh ta ép buộc anh ta phải kết hôn.

Nghe những lời của Thịnh Vân Cảnh, Chu Hạo Thanh nhớ đến yêu cầu của cha dành cho mình, anh ta biết rõ rằng cha anh ta sẽ không bao giờ chấp nhận Tô Vân Hi. Nhưng anh ta chỉ muốn bảo vệ Tô Vân Hi thật tốt, lẽ nào lại khó như vậy sao?

Chu Hạo Thanh lạnh lùng nhìn Thịnh Vân Cảnh, người đàn ông này quá nguy hiểm, Tô Vân Hi nhất định không được ở bên cạnh anh ta. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Nếu anh Chu nghĩ thông rồi thì mời ra khỏi đây, thứ cho tôi không đi cùng.” Thịnh Vân Cảnh đi lên lầu mà không nhìn lại.

Tô Vân Hi được đưa đến một căn phòng, đây là căn phòng mà cô đã ở bốn năm trước, mọi thứ vẫn vậy không hề thay đổi.

Điều duy nhất đã thay đổi là trái tim, trái tim của cô và Thịnh Vân Cảnh.

Một vị bác sĩ trung niên đưa tay đẩy kính lên sống mũi, nhìn Tô Vân Hi nghiêm túc nói. “Cô Tô, cô hiện tại thiếu máu trầm trọng, áp lực tinh thần rất cao, trong thời gian ngắn không thể tiến hành rút máu.”

Tô Vân Hi tựa lưng vào đầu giường, cơ thể vẫn còn hơi đau vì bị Thịnh Vân Cảnh trút giận trước đó, cô mặc kệ lời bác sĩ nói, chỉ nhẹ giọng nói.

“Đừng nói với tôi mấy chuyện này.”

Mấy vị bác sĩ nhìn nhau đang không biết nên làm gì thì Thịnh Vân Cảnh bước vào với vẻ mặt tức giận.

“Nếu sức khỏe không tốt thì chuyên tâm dưỡng bệnh cho tôi, khi khỏe lại thì tiếp tục truyền máu cho Mạnh Nguyệt.” Lời nói của Thịnh Vân Cảnh khiến bác sĩ cau mày.

"Anh Thịnh, thân thể của cô Tô hiện tại không được tốt lắm, nếu phải truyền máu..."

Lời khuyên của bác sĩ bị Thịnh Vân Cảnh cáu kỉnh giơ tay lên cắt ngang.

"Thân thể không khỏe thì các anh chữa khỏe cho tôi. Dù sao, tôi muốn cô ấy có thể lấy máu trong vòng một tháng." Thịnh Vân Cảnh ra lệnh cho bác sĩ.

"Nhưng anh Thịnh..."

"Không nhưng nhị gì hết, được rồi, mau đi đi. Chỉ cần nhớ lời tôi nói là được, đến điều trị cho cơ thể cô ấy đúng giờ." Thịnh Vân Cảnh ngắt lời bác sĩ lần nữa một cách độc đoán.

Cuối cùng, bác sĩ không còn cách nào khác phải rời khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại có hai người, Tô Vân Hi và Thịnh Vân Cảnh, họ im lặng một lúc lâu không lên tiếng, nhưng Tô Vân Hi vẫn có thể cảm nhận được sự ớn lạnh tỏa ra từ cơ thể của Thịnh Vân Cảnh.

Thực ra, trong lòng Thịnh Vân Cảnh biết việc chuẩn bị máu cho Tô Mạnh Nguyệt là một cái cớ, anh chỉ là không biết nên dùng cái cớ gì để trói Tô Vân Hi lại bên mình.

Tình yêu với cô thì có, nhưng sự hận thù dành cho cô lại càng nhiều hơn.

Trong suốt bốn năm anh trằn trọc trong đau đớn, sự thù hận của anh đối với Tô Vân Hi vĩnh viễn đều lớn hơn tình yêu.

Nhưng mỗi lần hành hạ cô, nhìn thấy sự nhẫn nhịn và ngoan cố của cô, Thịnh Vân Cảnh cũng cảm thấy đau khổ và buồn bã, đôi khi anh nghĩ rằng nếu Tô Vân Hi chịu cúi đầu giải thích thì anh cũng có thể tha thứ cho cô mà không chút do dự.

Nhưng không có, một lần cũng không, những chuyện thay đổi trong bốn năm quá nhiều, anh không khẳng định được trong tim Tô Vân Hi còn có mình hay không, nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ trói Tô Vân Hi ở bên mình cho đến chết.

"A, từ nay về sau, cô sẽ sống ở đây, không được phép rời đi dù chỉ một bước. Cho đến khi thân thể bình phục, cô chỉ có thể làm người tình bí mật của tôi." Thịnh Vân Cảnh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, tất cả những gì anh muốn là khiến Tô Vân Hi cúi đầu trước anh, tỏ ra yếu đuối trước anh dù chỉ một lần.

Tô Vân Hi nhìn qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, hình như bên ngoài trời đang mưa, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của Thịnh Vân Cảnh.

“Tô Vân Hi, tôi đang nói chuyện với cô, cô có nghe thấy không?” Thịnh Vân Cảnh dường như đã không còn kiên nhẫn.

Tô Vân Hi quay lại nhìn anh. "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi ra ngoài đi, tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi." Tô Vân Hi nói rồi nằm xuống.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp