Thịnh Tổng Xin Đừng Làm Bậy

Chương 25: Lại gặp mặt lần nữa


1 năm

trướctiếp

Căn biệt thự Hải Cảnh vẫn giống như lần trước cô tới.

Tâm trạng của Tô Vân Hi mỗi lần đến đây đều giống nhau vô cùng phản kháng và chán ghét nơi này.

Nhưng điều cô không ngờ tới là cô lại thấy Thần Thần chơi rất vui vẻ ở trong biệt thự, không hề sợ hãi như lúc nãy ở bệnh viện.

Đứa nhỏ này, sao đến một chút liêm sỉ cũng không có vậy.

Nhìn thấy Tô Vân Hi, Thần Thần lập tức vui vẻ chạy tới ôm lấy hai chân cô, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt to tròn ngấn lệ nhìn Tô Vân Hi.

"Mẹ ơi, con rất thích nơi này, phòng ở chỗ này thật to, chúng ta có thể ở nơi này không?" Ánh mắt Thần Thần chứa đầy sự háo hức, mong chờ.

Mà Tô Vân Hi nhất thời nghẹn lời.

"Đương nhiên có thể, chỉ cần con nghe lời." Thịnh Vân Cảnh lên tiếng trả lời, chỉ là giọng điệu vẫn lạnh nhạt, trước sau như một.

Thần Thần vội gật đầu lia lịa. "Chú, con sẽ nghe lời." Thần Thần nhìn Thịnh Vân Cảnh, thật ra ở trong lòng thằng bé vẫn có chút sợ Thịnh Vân Cảnh.

"Thịnh Vân Cảnh, anh rốt cuộc muốn làm gì? Đừng tưởng anh dùng Thần Thần uy hiếp tôi thì tôi sẽ thỏa hiệp, anh hẳn là biết điều kiện và giới hạn của tôi rồi."

Thịnh Vân Cảnh không nói gì, chỉ bảo quản gia đưa Thần Thần đi ra chỗ khác chơi, sau đó mới lạnh lùng nói với Tô Vân Hi.

"Đi theo tôi." Nói xong thì Thịnh Vân Cảnh sải bước lên lầu hai đi vào phòng làm việc.

Tô Vân Hi tuy rằng không tình nguyện, nhưng hiện tại cô không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể im lặng đi theo Thịnh Vân Cảnh.

Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi vào qua cửa sổ. Điều này khiến cho Tô Vân Hi cảm thấy đỡ áp lực hơn rất nhiều.

"Thịnh Vân Cảnh, rốt cuộc anh đem tôi và Thần Thần đến nơi này là muốn làm gì?" Thật ra trong lòng cô sợ nhất là thái độ mà Thịnh Vân Cảnh sẽ đối xử với Thần Thần.

Thịnh Vân Cảnh ngồi trên sofa với vẻ mặt lạnh nhạt, thật ra chính anh cũng không biết tại sao khi thấy Chu Hạo Thanh và Tô Vân Hi ở cùng nhau thì lại tức giận như vậy, chỉ muốn buộc Tô Vân Hi vào người mình.

"Như cô muốn, tuy rằng tôi không thể cưới cô nhưng để cô làm người tình bí mật của tôi thì vẫn có thể chấp nhận được." Thịnh Vân Cảnh lạnh lùng nhìn Tô Vân Hi, không chút lưu tình nói.

Tô Vân Hi nghe vậy giống như anh đang đánh đòn cảnh cáo, cảm thấy bản thân có chút choáng váng sau đó cười nhạo hỏi lại.

"Thịnh Vân Cảnh, anh nghĩ anh là ai? Cho dù anh có thể để phụ nữ trên khắp thế giới làm người tình của anh, Tô Vân Hi tôi cũng sẽ không bao giờ làm người tình của anh." Tô Vân Hi âm thầm nắm chặt nắm tay lại kiên định nói.

Thịnh Vân Cảnh bỗng nhiên từ sofa đứng lên đối diện với cô, nổi giận đùng đùng. "Cô hiện tại có tư cách gì mà nói không với tôi, nếu không phải do máu của cô có thể cứu Mạnh Nguyệt thì sao tôi phải để cô làm người tình bí mật của tôi, nếu cô thiếu đàn ông như vậy thì đây chẳng phải là đúng như cô muốn hay sao?"

Tô Vân Hi nhìn anh, cố nén không cho nước mắt của mình rơi xuống đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của cô ở trước mặt anh.

Thịnh Vân Cảnh dường như không cam lòng, tiếp tục lạnh lùng nói.

"Đừng giả vờ thanh cao với tôi, trăm phương nghìn kế khiến tôi cưới cô hiện tại tuy rằng ngoại trừ không thể cho cô một danh phận ở ngoài, cô còn có cái gì không hài lòng. Cô đừng quên con của cô bây giờ cũng đang ở nơi này, nếu cô không muốn lát sau không thể nhìn thấy nó, tốt nhất cô nên đồng ý yêu cầu của tôi."

Tô Vân Hi không thể không nói thủ đoạn của Thịnh Vân Cảnh rất cao minh, anh biết Thần Thần chính là điểm yếu của cô, cũng là khôi giáp của cô.

Tô Vân Hi cố nén nước mắt nhìn thẳng vào anh, anh yêu cầu cô làm người tình bí mật của anh chỉ đơn giản là muốn sỉ nhục cô.

Tô Vân Hi nói từng câu từng chữ:

"Thịnh Vân Cảnh, anh lấy đứa trẻ uy hiếp tôi anh có còn là đàn ông không, sỉ nhục tôi khiến anh vui vẻ như vậy sao? Anh có biết hiện tại anh giống như một tên vô lại, anh không còn là Thịnh Vân Cảnh của trước kia nữa."

Tô Vân Hi vừa đau lòng vì anh lấy Thần Thần ra uy hiếp cô, vừa cảm thấy anh biến thành dáng vẻ như bây giờ cũng có một phần là do cô.

Gió thổi qua vạt áo của hai người, Thịnh Vân Cảnh mặt đối mặt chất vấn Tô Vân Hi, bàn tay đặt trên mép quần từ từ siết chặt vào.

Sự phẫn nộ, sự không cam tâm còn có tôn nghiêm đàn ông của anh, tại sao lại luôn tỏ ra vẻ yếu thế trước mặt Tô Vân Hi.

Thịnh Vân Cảnh hiện giờ giống như một con thú bị mắc kẹt không tìm được lối thoát cho cơn tức giận của mình, chỉ có thể trút sự giận dữ và sự không cam tâm của mình lên người Tô Vân Hi.

"Tôi bây giờ sẽ để cho cô biết rốt cuộc tôi có phải đàn ông hay không." Con mắt màu đỏ tươi của Thịnh Vân Cảnh một phen nắm lấy cằm Tô Vân Hi, anh xoay người lại một cái Tô Vân Hi đã bị đè lên ghế sofa.

Ghế sofa mềm mại cũng không thể làm tan chảy trái tim lạnh như băng của Tô Vân Hi, cô vô cùng bình tĩnh nhìn Thịnh Vân Cảnh đè trên người cô, anh ta có thể sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào, không nhanh không chậm cô hỏi:

"Thế nào? Anh cũng chỉ biết dùng cách này để chứng minh anh có phải đàn ông hay không thôi sao? Hay là, đây là lý do anh muốn tôi làm người tình bí mật của anh?"

Thịnh Vân Cảnh giữ chặt tay cô, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt vô cùng giận dữ, họ gần nhau đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập bồn chồn.

"Tô Vân Hi, đây là do cô tự chuốc lấy." Thịnh Vân Cảnh nói xong không màng Tô Vân Hi giãy giụa mà mạnh mẽ xé rách quần áo của cô.

Tô Vân Hi còn chưa kịp định thần lại, cứ như vậy anh hung hăng muốn cô ở trên ghế sofa.

Cuối cùng Tô Vân Hi chỉ có thể quay đầu, mặc cho nước mắt lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt, từ lâu giữa bọn họ đã không thể phân biệt rõ là ai nợ ai.

Thịnh Vân Cảnh điên cuồng trừng phạt Tô Vân Hi như một lỗ thông hơi, khiến cô cảm thấy như thể mình đã chết một lần.

Không biết đã qua bao lâu Thịnh Vân Cảnh mới chịu buông cô ra.

Anh không tiếng động mang cả người đang tức giận sửa sang lại mình cho tốt, sau đó từ trên cao nhìn xuống Tô Vân Hi hai mắt vô hồn đang nằm trên ghế sofa.

Bỗng nhiên tim anh rất đau, đau đến mức không thể thở, chỉ là ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói.

"Cô đừng có tỏ ra dáng vẻ ấm ức như vậy đây là lựa chọn tốt nhất của cô, tôi sẽ để bác sĩ chăm sóc tốt cơ thể của cô cho đến khi cô có thể truyền máu cho Mạnh Nguyệt. Trước lúc đó, cô không thể rời khỏi đây dù chỉ một bước."

Thịnh Vân Cảnh nói xong rời khỏi phòng làm việc.

Tô Vân Hi cảm thấy nước mắt của bản thân gần như sắp chảy cạn rồi.

Nếu trừng phạt cô, sỉ nhục cô có thể làm cho lửa giận trong lòng anh ổn định hơn cô đồng ý chấp nhận chỉ là, cô cảm thấy sự thật của bốn năm trước anh cần phải biết.

Thịnh Vân Cảnh không ngờ rằng anh vừa xuống lầu đã thấy một vị khách không mời mà đến ở trong phòng khách.

Chu Hạo Thanh ôn tồn lễ độ lúc trước bị thay thế bởi sự nổi giận đùng đùng của hiện tại, khi anh ta nhìn thấy Thịnh Vân Cảnh, sự giận dữ trên gương mặt càng hiện rõ hơn.

"Sao lại thế này? Ai cho anh ta vào đây?" Thịnh Vân Cảnh lạnh giọng trách cứ quản gia bên cạnh.

"Xin lỗi ngài, là anh Chu nói có chuyện gấp cần tìm ngài." Quản gia vâng vâng dạ dạ giải thích.

"Thịnh Vân Cảnh, anh giấu Vân Hi ở chỗ nào rồi? Anh mau thả cô ấy ra cho tôi." Chu Hạo Thanh tiến lên một bước, lạnh giọng hỏi.

Chu Hạo Thanh không hề nghĩ rằng khi mình đi làm thủ tục xuất viện về thì không còn thấy Tô Vân Hi và Thần Thần đâu nữa.

Anh ta sốt ruột lật tung cả bệnh viện nhưng vẫn không tìm thấy, cuối cùng không còn cách nào khác đành dùng quan hệ để kiểm tra camera giám sát của bệnh viện mới biết Tô Vân Hi và Thần Thần đã bị Thịnh Vân Cảnh đưa đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp