Thịnh Tổng Xin Đừng Làm Bậy

Chương 24: Xa lánh


1 năm

trướctiếp

Tô Mạnh Nguyệt nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Vân Hi, trong lòng hận không thể đi lên xé nát mặt của cô nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn, cô ta không dám tưởng tượng hình ảnh Thịnh Vân Cảnh khi biết sự thật, cô ta chỉ chắc chắn một điều, nếu chuyện này xảy ra, mọi việc làm trước đó của cô ta đều sẽ trở nên uổng phí.

“Cô dám.” Tô Mạnh Nguyệt căm hận nhìn Tô Vân Hi.

Tô Vân Hi nhìn Tô Mạnh Nguyệt vì Thịnh Vân Cảnh mà khẩn trương như vậy, trong lòng cô bỗng nhiên không có hứng thú nữa, dù cho Tô Mạnh Nguyệt không tìm đến cô, cô cũng sẽ đem chuyện của Thần Thần nói cho Thịnh Vân Cảnh biết.

Không đề cập chuyện Thịnh Vân Cảnh có tin cô hay không, cô chắc chắn sẽ không để cho bất kì kẻ nào xáo trộn sinh hoạt của cô và Thần Thần ở hiện tại. Ở hiện tại, do Tô Mạnh Nguyệt đến gây phiền phức cho cô nên cô không thể không đem chuyện này ra để kiềm chế cô ta.

“Cô đoán thử xem tôi có dám làm chuyện đó hay không? Cô cho rằng tôi vẫn là Tô Vân Hi của bốn năm hay sao, vẫn để cho các người ức hiếp hay sao? Nói cho cô biết, tốt nhất cô đừng lại tới đây trêu chọc tôi nữa, bằng không gánh chịu hậu quả gì, chắc hẳn cô đã biết.” Tô Vân Hi không muốn cùng Tô Mạnh Nguyệt dây dưa nữa nói.

“Cô cho đó là lời uy hiếp cũng tốt, cô cho đó là lời cảnh cáo cũng được, tóm lại cô không nên xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, bây giờ cô có thể đi.” Tô Vân Hi nói xong thì đẩy Tô Mạnh Nguyệt ra ngoài cửa.

Tô Mạnh Nguyệt đang có tâm trạng buồn bực, bị như thế lại càng thêm bực bội.

Tô Mạnh Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới việc Tô Vân Hi sẽ trở nên kiên cường đến như thế, quả nhiên cô cùng cô của bốn năm trước đã khác nhau rất nhiều, cô ta còn nhớ rõ hồi trước, vào thời điểm cô ta còn chưa thích Thịnh Vân Cảnh, cô và Tô Vân Hi có quan hệ vô cùng tốt, thế nhưng vận mệnh chính là như vậy, thích trêu ngươi cả hai người, đẩy hai người vào thế đối đầu nhau.

“Dì ơi, dì ra ngoài rồi, vậy mẹ con đâu?” Thần Thần bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Tô Mạnh Nguyệt, lúc này, cô ta càng nhìn kỹ Thần Thần càng thấy cậu bé giống Thịnh Vân Cảnh.

Cô ta theo bản năng đưa tay đẩy Thần Thần ra xa.

“Cô gái này, cô đang làm cái gì vậy? Cậu bé vẫn còn là con nít.” Chu Hạo Thanh ôm Thần Thần vào trong lòng, lạnh giọng hỏi.

“Chú ơi, có phải dì này không thích Thần Thần hay không?” Thần Thần không hiểu gì hỏi.

“Không có đâu, chỉ là tâm trạng dì đang không tốt, không liên quan gì đến Thần Thần hết.” Chu Hạo Thanh nói xong thì ôm Thần Thần không quay đầu rời đi, còn Tô Mạnh Nguyệt nhìn bóng lưng Chu Hạo Thanh và Thần Thần đến thất hồn lạc phách, cô ta bỗng nhiên nảy sinh ra một kế.

Nếu như đứa bé này không còn nữa thì sẽ như thế nào đây?

Trở lại phòng bệnh, Chu Hạo Thanh thấy Tô Vân Hi đang ngẩn người nên tiến lên nhẹ giọng hỏi.

“Em không sao chứ?”

Tô Vân Hi lắc đầu, thời điểm này cái gì cũng đã thu thập xong, là lúc nên về nhà, mặc dù không biết làm cách nào để cứu thành công tính mạng Thần Thần nhưng mà cô vẫn tin tưởng mạng của Thần Thần còn chưa đến ngõ cụt, nếu quả thật không thể cứu được Thần Thần, cô cũng sẽ nghĩ cách thật tốt đi theo cậu.

Mặc dù Chu Hạo Thanh biết mình không nên hỏi, thế nhưng anh ta không thể trơ mắt nhìn Tô Vân Hi bị người khác ức hiếp được, cho nên suy nghĩ một chút vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi.

“Vân Hi, cô gái vừa rồi là ai?”

“Tô Mạnh Nguyệt, cô ta chính là Tô Mạnh Nguyệt.” Chu Hạo Thanh vốn cho rằng Tô Vân Hi sẽ không nói, không nghĩ tới Tô Vân Hi không đắn đo gì cả trả lời anh ta.

“Cái gì, cô ta chính là cô hai nhà họ Tô Tô Mạnh Nguyệt?” Chu Hạo Thanh tự nhiên biết mối quan hệ của Tô Vân Hi với nhà họ Tô, chỉ là do một mực bồi Tô Vân Hi ở nước ngoài nên anh ta vẫn chưa từng gặp qua Tô Mạnh Nguyệt.

“Đúng vậy, có phải nhìn rất đẹp hay không, đáng tiếc lại là một người đẹp bị bệnh.” Tô Vân Hi nói, lúc nói sắc mặt cô không có chút vui vẻ nào, cũng không nghe ra được cô đang khen Tô Mạnh Nguyệt hay là có ý gì.

Hồi nãy thấy Tô Mạnh Nguyệt hướng về phía cô biểu hiện cuồng loạn dữ tợn, đâu có chỗ nào của cô ta biểu hiện ra giống một người đang bị bệnh nặng đâu làm cô rất khó chịu, vừa nghĩ tới việc máu của mình chảy trong người cô ta, cô đã cảm thấy vô cùng không cam tâm.

“Vân Hi, vậy vừa rồi cô ta có làm gì em không?” Chu Hạo Thanh lo lắng khẩn trương hỏi.

“Bây giờ cô ta không dám làm gì tôi đâu, được rồi, không nói về cô ta nữa, chúng ta dẫn Thần Thần về nhà thôi.”

Chu Hạo Thanh an tâm gật đầu một cái.

Chu Hạo Thanh muốn an ủi cô nên vỗ vỗ bả vai cô vài cái, mặc kệ sau này xuất hiện cái khó khăn gì, anh ta nhất định sẽ luôn ở bên cạnh Tô Vân Hi.

“Vậy em giữ Thần Thần đi, tôi giúp em xử lý thủ tục xuất viện.” Chu Hạo Thanh nói.

”Được, cám ơn anh.” Tô Vân Hi nhìn Chu Hạo Thanh cảm kích cười, cô nhận từ Chu Hạo Thanh nhiều ân tình như vậy, thật sự không biết về sau nên báo đáp anh ta như thế nào cho tốt.

Tô Vân Hi vốn cho rằng cuộc sống sau này của cô chính là tiếp tục sống thật tốt bên Thần Thần, dù cho trải qua cực khổ thế nào cô cũng không sợ, thế nhưng ông trời thật thích trêu đùa cô, ngay tại thời điểm cô chuẩn bị rời bệnh viện, Thịnh Vân Cảnh đột nhiên không mời mà tới.

Bầu không khí lập tức trở nên quỷ dị.

Thịnh Vân Cảnh nhìn đồ đạc đã được cất ngăn nắp trong túi hành lý, anh bỗng nhiên nghiêm nghị hỏi.

“Cô muốn đi?”

Tô Vân Hi không biết anh lại tới đây làm cái gì, không thể làm gì khác hơn tùy ý trả lời.

“Bệnh viện không phải nhà tôi, tôi tự nhiên phải về nhà .”

Tô Vân Hi cảm thấy có phải mình ở đời trước thiếu nợ Thịnh Vân Cảnh quá nhiều hay không, ngay tại những thời điểm cô quyết định không dây dưa với anh nữa, anh hết lần này tới lần khác lại xuất hiện tại trong tầm mắt cô.

“Chẳng lẽ cô thật sự không phải vì trốn tôi mà rời đi?” Thịnh Vân Cảnh hung hăng gặng hỏi.

“Ngài Thịnh, anh có tự luyến thì cũng phải có mức có độ, tôi trốn anh làm cái gì?” Tô Vân Hi quay đầu không nhìn Thịnh Vân Cảnh nữa, anh đã không có cách nào giúp cô cứu Thần Thần vậy cô cũng không cần thiết lại cùng anh dây dưa nữa.

“Đi theo tôi.” Thịnh Vân Cảnh nói xong không đợi Tô Vân Hi trả lời, đem cô nhấc lên đi ra ngoài.

Tô Vân Hi kinh hãi.

“Thịnh Vân Cảnh, anh định làm gì, thả tôi xuống, thả tôi xuống.” Tô Vân Hi giãy dụa.

“Mẹ, mẹ, cái người xấu này, nhanh chóng buông mẹ tôi ra.” Thần Thần bỗng nhiên xông lại kéo quần áo Thịnh Vân Cảnh, không ngừng đập tay lên người anh.

Trong mắt Thịnh Vân Cảnh tràn đầy không kiên nhẫn.

“Thịnh Vân Cảnh, nếu anh dám làm tổn thương Thần Thần, dù Thần Thần chỉ mất một sợi tóc, tôi cũng liều mạng với anh.” Tô Vân Hi gạt nước mắt nói giọng uy hiếp, cô không biết Thịnh Vân Cảnh đang muốn làm gì cô.

"Mang đi hết.” Thịnh Vân Cảnh vừa dứt lời, vệ sĩ liền ôm Thần Thần đi ra ngoài.

“Mẹ, mẹ ~~~” Thần Thần bởi vì kinh sợ mà không ngừng kêu khóc.

Tô Vân Hi ở trong ngực Thịnh Vân Cảnh không ngừng giãy dụa.

“Thịnh Vân Cảnh, anh muốn làm gì, hành động bây giờ của anh chính là hành động bắt cóc, nếu như anh không buông chúng tôi ra, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát tới bắt anh. Các anh muốn đem Thần Thần đến nơi nào?” Tô Vân Hi gào thét.

“Anh cái tên điên này, cái tên khốn này.”

Thịnh Vân Cảnh không để ý cô nhục mạ, đem cô từ bệnh viện ra xe, ném cô vào trong xe rồi hung hăng đóng cửa xe lại.

Xe Cayenne lao vùn vụt trên đường, suốt đường đi, mặt Thịnh Vân Cảnh lúc nào cũng xanh, mặc kệ Tô Vân Hi ầm ỉ thế nào, một câu cũng không nói, mắt tập trung nhìn về phía trước.

Mỗi lần nghĩ tới cảnh Tô Vân Hi cùng người đàn ông khác tình chàng ý thiếp, cả người anh như muốn nổi điên, vô cùng khó chịu, cho nên mặc kệ đối phương là ai, anh cũng đều không cho phép đối phương và Tô Vân Hi ở cùng một chỗ.

Anh biết rõ tình cảm của mình và Tô Vân Hi đã kết thúc vào bốn năm trước, thế nhưng chỉ cần anh còn vì cô mà khó chịu một ngày thì Tô Vân Hi cũng phải ở bên cạnh anh một ngày, không được rời xa anh.

Căn biệt thự gần biển này rất quen thuộc với Tô Vân Hi, thế nhưng từ khi chuyện đó xảy ra, cô đã không còn quay lại nơi này nữa, bây giờ cô thật không biết Thịnh Vân Cảnh đưa cô đến nơi này để làm cái gì.

“Xuống xe.” Thời điểm xe dừng lại, sắc mặt Thịnh Vân Cảnh vẫn khó coi như cũ cuối cùng cũng nói ra câu nói đầu tiên.

Thế nhưng Tô Vân Hi vì giận dỗi nên không chịu nghe lời anh nói, không ra ngoài, Thịnh Vân Cảnh thấy vậy hừ lạnh một tiếng.

“Giờ cô muốn sao? Muốn tôi ôm cô ra khỏi xe sao?”

Tô Vân Hi nghe vậy hung hăng trợn mắt nhìn Thịnh Vân Cảnh một cái.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp