Thịnh Tổng Xin Đừng Làm Bậy

Chương 19: Nhất định phải cưới tôi


1 năm

trướctiếp

Không khí lúc này như ngưng đọng lại, bầu không khí lúc này thật sự là có chút quái dị, trợ lý của Thịnh Vân Cảnh vô cùng kinh ngạc há hốc mồm, cho đến bây giờ anh ta vẫn chưa từng nhìn thấy người nào dám đánh chủ tịch, huống hồ còn là phụ nữ.

Lửa giận trong mắt Thịnh Vân Cảnh so với bất cứ lần nào trong quá khứ đều kịch liệt hơn, dường như còn có thêm chút không thể tin, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Vân Hi.

“Tôi... lời nói của anh một chữ tôi cũng không hiểu nổi, nếu như muốn lấy máu của tôi thì phải cưới tôi.”

Tô Vân Hi cũng có chút bối rối, cô cũng không biết vừa rồi vì sao mình lại ra tay đánh Thịnh Vân Cảnh. Cô cảm thấy mình có chút xúc động, thế nhưng cô cũng không hối hận vì những gì mình đã làm, tại sao cô phải vô duyên vô cớ tiếp nhận sự làm nhục của anh chứ.

“Đứng lại.” Thịnh Vân Cảnh phẫn nộ kéo lại Tô Vân Hi đang muốn chạy đi.

Thịnh Vân Cảnh lớn tiếng quát: “Cô lại dám đánh tôi? Cô giỏi lắm Tô Vân Hi, cô nghĩ là tôi không có cách nào xử lý cô sao?”

“Tôi biết anh có rất nhiều biện pháp khiến cho tôi khuất phục, thế nhưng tôi có cái mạng này nếu như anh thật sự hận tôi đến vậy, vậy thì anh giết tôi cũng được, thế nhưng anh cảm thấy vũ nhục tôi so với giết tôi còn thống khoái hơn sao?”

Tô Vân Hi biết năm đó trận lửa giận kia đều là bởi vì cô, thế nhưng là cô cũng trúng cái bẫy của Tô Mạnh Nguyệt, bây giờ Thịnh Vân Cảnh lại hận cô như vậy, cô thì nên hận ai đây?

Nên hận Tô Mạnh Nguyệt sao? Hay là Mạnh Cầm? Thế nhưng nếu như không phải nhất định cứ khư khư cố chấp thì mọi chuyện cũng sẽ không phát triển thành ra như bây giờ. Cho nên cô vẫn hận nhất là chính bản thân mình.

Thịnh Vân Cảnh nghiêm nghị trách cứ: “Mạng của cô tôi khinh, thế nhưng còn đứa bé nằm trong phòng bệnh chẳng lẽ cô cũng mặc kệ sao? Chuẩn bị máu cho Tô Mạnh Nguyệt là con đường duy nhất của cô.”

Bỗng nhiên tiếng cười đắng chát của Tô Vân Hi vang lên.

“Như anh mong muốn, Thần Thần không còn sống được bao lâu nữa. Cùng để nó chịu tội thế này, không bằng tôi cùng nó chết chung đi.”

Đúng, cô đang đánh cược, lấy mạng của chính mình cùng với mạng của Thần Thần ra đánh cược, cược xem trong lòng Thịnh Vân Cảnh còn thiện lương hay đối với cô không đành lòng.

Quả nhiên Thịnh Vân Cảnh trông thấy bộ dáng “vò mẻ không sợ nứt”, không còn luyến tiếc của Tô Vân Hi, anh lập tức buông tay cô ra.

“Tô Vân Hi, cô…” Lời của Thịnh Vân Cảnh khó chịu như nghẹn ở cổ họng.

“Cho nên, tôi bây giờ có gì phải sợ, muốn tôi cứu Tô Mạnh Nguyệt, trừ phi anh cưới tôi, nếu như anh suy nghĩ thông suốt hãy đến tìm tôi.” Tô Vân Hi nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng bệnh.

Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, dường như trong lòng của cô cho dù có bị chà đạp như thế nào vẫn sẽ đau vô cùng, cho dù biết Thịnh Vân Cảnh đối với cô đã sớm không còn yêu thương thế nhưng cô vẫn sẽ vì thấy Thịnh Vân Cảnh một lòng muốn cứu Tô Mạnh Nguyệt mà đau lòng.

Thần Thần là con của anh, thế nhưng dù làm sao cô cũng không tài nào mở miệng nói ra được. Nếu như... nếu như cô thật sự không còn cách nào cứu được Thần Thần, cô cũng muốn Thần Thần được danh chính ngôn thuận gọi anh một tiếng ba. Mặc dù Thần Thần không nói, nhưng cô biết là cậu bé rất muốn có ba, thế nhưng cô làm sao cũng không cho được.

Nghĩ đến đây, nước mắt của cô không khỏi càng ngày càng chảy nhiều.

Bỗng nhiên cửa phòng bệnh bị mở ra lần nữa, Thịnh Vân Cảnh với bộ dáng vênh váo hung hăng đứng tại cửa, Tô Vân Hi vội vàng lau khô nước mắt, khi quay người lại nở một nụ cười thật lớn.

“Thế nào, anh Thịnh đã nghĩ thông suốt rồi sao? Muốn cưới tôi sao?”

Thịnh Vân Cảnh nghiến răng nghiến lợi nói, thế nhưng trong mắt trên mặt lại tràn đầy sự căm hận “Cô cứ thiếu đàn ông như vậy sao? Hay là người đàn ông đó không thể thỏa mãn được cô!” ( truyện trên app tyt )

“Nếu như anh đến để sỉ nhục tôi, vậy thì chúc mừng anh, anh đã đạt được mục đích rồi đấy, anh có thể đi rồi.” Tô Vân Hi nói xong liền muốn đóng cửa lại.

Thế nhưng Thịnh Vân Cảnh lại cố chặn cửa phòng bệnh.

Thịnh Vân Cảnh lạnh lùng nói ra lời uy hiếp: “Tôi nói lần cuối cùng cho cô nghe, ngoan ngoãn mà truyền máu cho Tô Mạnh Nguyệt, nếu không hậu quả tự chịu.”.

Mỗi câu mỗi chữ đáp lại của Tô Vân Hi vừa nghiêm túc lại bướng bỉnh: “Vậy tôi cũng nói cho anh biết, muốn máu của tôi, nhất định phải cưới tôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp