Thịnh Tổng Xin Đừng Làm Bậy

Chương 18: Ép buộc chuẩn bị máu


1 năm

trướctiếp

Đêm qua bởi vì huyết áp của Thần Thần đột ngột giảm xuống mạnh nên lại phải tiến hành cấp cứu lần nữa, mặc dù cứu được trở về, thế nhưng bây giờ thân thể cậu bé lại càng ngày càng tệ, cô rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Ngay tại lúc cô đang bực bội không thôi thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị một lực mạnh đẩy ra, cô vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy Thịnh Vân Cảnh.

“Các người tới đây làm cái gì? Nơi này là phòng bệnh mời các người đi ra ngoài?” Tô Vân Hi lập tức đứng lên chỉ về hướng cửa nghiêm nghị trách mắng.

Đã vài ngày Thịnh Vân Cảnh không nhìn thấy Tô Vân Hi, thế nhưng mỗi lần gặp nhau anh đều cảm thấy cô gầy gò hơn rất nhiều so với lần gặp mặt trước, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, thế nhưng lại có một loại cảm giác mỹ nhân ốm yếu rung động lòng người.

“Cô biết tôi tới tìm cô là vì cái gì.” Thịnh Vân Cảnh nhìn Thần Thần đang nằm ở trên giường ngủ, có loại cảm giác quen thuộc thế nhưng anh lại hết sức chán ghét đứa bé này.

“Là vì Tô Mạnh Nguyệt?” Tô Vân Hi khịt mũi coi thường.

Thịnh Vân Cảnh không chút lưu tình nào nói ra yêu cầu của mình: “Cô biết là tốt, đây là một ngàn vạn, tôi cần cô chuẩn bị rất nhiều máu cho Tô Mạnh Nguyệt, bởi vì cô ấy cần phải làm phẫu thuật.”

Tô Vân Hi nghe vậy gắt gao cắn môi dưới, vì một người Tô Mạnh Nguyệt mà anh bức ép cô như vậy.

Cô chợt nhớ tới lời của bác sĩ, nói cô bị thiếu máu trầm trọng đã không thích hợp lại còn đi hiến máu, nhưng khi nhìn thấy thái độ quyết tuyệt lạnh lùng của Thịnh Vân Cảnh, cô sững sờ không có nói cho anh biết về tình hình thân thể của mình.

Không biết là bởi vì hờn dỗi hay là vì quật cường.

“Đi ra bên ngoài rồi nói.” Tô Vân Hi quay mắt nhìn Thần Thần rồi quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Bởi vì bây giờ vẫn là sáng sớm, cho nên hành lang bệnh viện không có quá nhiều người, chỉ ngẫu nhiên có một vài y tá sẽ đi qua.

Tô Vân Hi mắt nhìn về hướng cuối hành lang nhẹ giọng hỏi: “Tô Mạnh Nguyệt đối với anh quan trọng như vậy sao?”

Thật ra điều mà Tô Vân Hi muốn hỏi chính là, còn quan trọng hơn so với cô sao?

Thế nhưng có lẽ cả đời này cô cũng không có cơ hội hỏi ra thành lời đi.

“Đương nhiên, không lẽ cô cảm thấy chính mình so với cô ấy quan trọng hơn sao?” Thịnh Vân Cảnh nhìn lại cô, cố gắng kiềm chế lửa giận của mình.

Có đôi khi lời nói vô tình còn gây tổn thương người hơn cả so với lưỡi dao sắc bén, Tô Vân Hi không hiểu, Thịnh Vân Cảnh cũng không hiểu như vậy. ( truyện trên app tyt )

“Đương nhiên là không phải, chỉ là tuy nhiên tôi còn có một yêu cầu, anh cưới tôi thì tôi sẽ cho Tô Mạnh Nguyệt số máu mà cô ta cần.” Tô Vân Hi nhìn chằm chằm Thịnh Vân Cảnh, từng câu từng chữ nói ra chăm chú lại kiên định.

Thịnh Vân Cảnh nghe vậy cuối cùng không nhịn được lửa giận của mình, tiến lên một bước đưa tay giam Tô Vân Hi dựa lưng trên vách tường lạnh lẽo.

“Tô Vân Hi, cô đúng là không cần mặt mũi nhỉ, giây trước vừa mới cùng người đàn ông khác khoe ân ái, giây sau lại muốn tôi cưới cô. Cô cho rằng cô là thần tiên hạ phàm sao? Hay vẫn cho rằng Thịnh Vân Cảnh tôi là một thằng ngu.”

Lời nói vô tình lạnh lùng lại mang theo rét run như băng, khiến cho Tô Vân Hi có chút nghe không hiểu, cái gì mà người đàn ông khác? Cái gì mà khoe ân ái?

“Anh đang nói cái gì tôi nghe không hiểu.” Tô Vân Hi quay đầu.

Nhưng Thịnh Vân Cảnh lại đưa tay nắm cằm của cô, ép cô phải đối mặt nhìn mình, hỏi từng câu từng chữ.

“Không rõ? Tại sao không để cho người đàn ông kia bỏ tiền chữa khỏi cho thằng bé? Hay là cô cảm thấy lợi dụng tôi rất thú vị?”

Trên thế giới này người có thể tổn thương tới mình một cách ác độc nhất không ai qua được người mình thương nhất.

Bịch!

Một tiếng vang dội, Tô Vân Hi nhìn tay mình đau đến sợ run, mà Thịnh Vân Cảnh thì tuyệt đối không ngờ tới Tô Vân Hi sẽ tát cho mình một cái bạt tai.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp