Có những giấc mơ ngay từ đầu đã vụn vỡ

Trịnh Minh Nguyệt thất thần rời khỏi khách sạn. Chính bản thân cô còn không biết mình rời khỏi đó bằng cách nào, đã nói với cha mẹ thế nào, chỉ biết mỗi quá trình, từng bước đi, đều đau đến không thở nổi. Đến khi tỉnh lại, cô đã đứng trong màn mưa, người ướt đẫm lạnh lẽo, mà trước mặt là căn biệt thự xinh đẹp cô từng nói với anh

" A Hoài, nơi này có hướng nhìn ra biển, anh nói xem, nếu sau này chúng ta tổ chức một buổi tiệc nhỏ với bạn bè ở sân vườn này thì sao hả?"

Cô chợt nhớ, hình như anh không đáp lại thì phải, có lẽ lấy cô là việc mà anh rất ủy khuất nhỉ?

Dì Lâm theo thói quen đứng ở của lớn Thịnh Cảnh chờ người, bóng dáng của Trịnh Minh Nguyệt xuất hiện trong tầm mắt bà, ướt át, vô hồn. Bà sợ hãi ôm lấy cô vào bên trong, đóng tất cả các cửa lại, người trong lòng bà không ngừng run lên cầm cập, sắc mặt tím tái.

"Phu nhân, sao lại thế này, sức khỏe cô đã không tốt mà lại cứ dầm mưa làm sao chịu nổi"

"Cô lên tắm rửa đi, tôi điện thoại cho bác sĩ đến"

Mỗi lời nói của dì Lâm đều là độc thoại, cô không đáp lại, cũng chẳng biết đáp như thế nào, cuối cùng, cô khẽ thở dài "dì nghỉ đi, đừng gọi bác sĩ đến"

Sau đó, loạng choạng bước lên lầu, biến mất ở dãy cầu thang
________________________________

Bóng đêm bao trùm cả không gian, chiếc Land Rover lái vào cổng Thịnh Cảnh, dù đã rất khuya nhưng phòng khách vẫn có ánh đèn rất nhẹ. Anh nhìn lên tầng 2, đột nhiên cảm thấy, dường như mình đã bỏ lỡ điều gì đó rất lâu.

Bước chân trầm ổn của Đỗ Hoài rất có nhịp, không nhanh không chậm, từ cổng cho đến phòng của họ chỉ mất vài phút. Nhìn lại căn nhà đã rất lâu  không về, trong tim vẫn có một sự quen thuộc khó nói thành lời, nhưng đồng thời cũng có phần xa lạ. Nơi đây so với khi xưa anh sống một mình, rõ ràng đã đầy sức sống hơn, ấm ấp hơn rất nhiều.

Đứng trước cửa phòng, tay anh muốn gõ cửa, nhưng chợt nhớ lại đêm đã khuya, chắc cô cũng đã ngủ, Đỗ Hoài xoay tay nắm cửa, thả nhẹ bước chân vào phòng. Bên trong rất tối, lại còn không bật máy sưởi, lạnh lẽo đến cùng cực, anh nhíu mày, định kiểm tra lại hệ thống phòng sưởi, thì đã nghe thấy tiếng nói:

"Anh về rồi" giọng nói đó khàn khàn, rất mệt mỏi "em hơi mệt, anh bật đèn lên đi"

Ngay sau đó, cả căn phòng sáng lên, Đỗ Hoài đứng ngoài cửa, chỗ công tắc, anh trầm lặng đứng nơi đó, nhìn sắc mặt trắng bệch của Trịnh Minh Nguyệt, có phần khó nói thành lời, nhưng không đợi anh nói, cô đã mở miệng trước

"Tại sao hôm nay anh lại ở đó?"

Dù có chút khó chịu trước câu hỏi của cô, nhưng anh vẫn đáp "Có việc, cô ấy là bạn của anh"

"Bạn?" Trịnh Minh Nguyệt cười, cười đến có phần nhạt nhẽo "bạn gì mà cùng nhau đến khách sạn"

Bình sinh, Đỗ Hoài ghét nhất là bị người khác hỏi tra khảo như vậy, dù đó là bất cứ ai, hơn nữa anh cũng cực ghét phải giải thích với người khác, tốn thời gian và vô ích.

"Nếu cô cần lời giải thích thì tôi ở đây chính là lời giải thích tốt nhất rồi, Trịnh Minh Nguyệt, cô đừng đi quá xa"

Có một thời khắc, đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi, tình cảm mười mấy năm, thanh mai trúc mã, giờ lại thấy châm chọc vô cùng, đến cả một lời giải thích cho hành động của mình, anh lại cảm thấy vô ích. Đến cả một lời cô cũng chẳng nói ra được, có người từng nói thế nào nhỉ...à...là...yêu là bản năng, nhưng khống chế trái tim là bản lĩnh, chỉ đáng tiếc, Trịnh Minh Nguyệt cô sống 25 năm trên cõi đời dường như chẳng có bản lĩnh này.

"Tôi đi tắm, em ngủ trước đi, khuya rồi"

Đỗ Hoài thấy cô im lặng, anh cũng mặc nhiên cho qua câu chuyện này, có một vài chuyện, không cần thiết phải khơi rõ ràng. Mà ngay lúc này, Trịnh Minh Nguyệt lại ngẩng đầu lên, gọi tên anh, cái tên mà từ rất lâu, từ khi bắt đầu có nhận thức, cô đã gọi rồi

"A Hoài..."

Bước chân của anh dừng lại

"Khuya rồi? 3 năm qua có khi nào em không ngủ khuya chứ"

Anh dừng lại tại đó, giữa căn phòng, quay lưng về phía cô

"Anh bận, em biết, bao nhiêu năm lấy nhau, em đều nhẫn nhịn, nhưng bây giờ anh ra ngoài mập mờ với người khác, anh xem em là gì?"

Là gì? Thực ra Đỗ Hoài đang ngẫm câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng không đợi anh ngẫm xong, cô đã tiếp tục nói

"Lời giải thích anh cho là dư thừa? Hay là anh cảm thấy em mới là người dư thừa"

Anh xoay người lại, nhìn cô gái trên giường, đôi mắt cô đỏ bừng, ở đôi mắt ấy, anh từng nhìn thấy tình yêu, vui vẻ, thẹn thùng, và cả sự ỷ lại. Mà bây giờ, đôi mắt ấy, lạnh lùng, bi thương và cả đau khổ. Nhưng anh lại lờ đi nó, anh chỉ nghe chính mình nói "Dư thừa? Nếu thật sự là dư thừa, tôi lấy cô làm gì?"

Lấy? Trịnh Minh Nguyệt cười gượng "lấy sao? Anh là lấy em, hay là lấy một công cụ tình dục"

Đỗ Hoài chấn động

"Kết hôn hơn 3 năm, anh về nhà được mấy lần? Có lần nào anh về, dù sớm hay muộn mà không vì lên giường không?"

"Trịnh Minh Nguyệt, cô đủ rồi" Sắc mặt Đỗ Hoài hết xanh rồi lại trắng, anh nắm chặt lất tay mình, kìm lại sự xúc động muốn bộc phát, lời của cô, có khác nào đang chỉ trỏ, hay là đang tự rủa mình

"Là cô cam tâm tình nguyện, ngay từ đầu, tôi chưa bao giờ ép buộc cô, là cô tự yêu tôi, muốn lấy tôi, mà ngay từ đầu...phải....ngay từ đầu, Đỗ Hoài này chưa từng có tình cảm với cô. Cô quên rồi sao, là chính cô, cam tâm tình nguyện"

Cô nhìn anh, chợt nhớ đến khi đó anh đã nói, là lời nói của 4 năm trước, khi cô nói ra giấc mơ của mình

- Giấc mơ của em là cùng Đỗ Hoài...trọn đời trọn kiếp, không cầu bạc đầu giai lão, chỉ mong sinh tử không rời

- Đừng nên mơ, giấc mơ sẽ không bao giờ thành hiện thực

- Em không tin.

Đi quá xa? Cam tâm tình nguyện? Dư thừa? Đôi khi sự cố gắng lại chưa chắc đổi được lòng chân thành. Bụng cô quặn lên, nhưng nó lại chẳng đau bằng nỗi đau của cô hiện giờ, nỗi đau bị người mình thương, khoét từng mũi dao. Cô không thể nói được gì, chỉ nhìn thấy anh xoay người đi, bóng lưng của người đàn ông mờ dần, nhưng cô lại nghe rất rõ một câu

"Nếu cô còn không biết an phận, vậy thì ly hôn đi"

Ly hôn ư? Anh có tư cách gì để nói hai từ này? Trịnh Minh Nguyệt ôm lấy bụng mình, nỗi đau cứ kéo dài mãi không dứt. Cô sờ tay xuống phía dưới, cảm thấy ẩm ướt. Kinh nguyệt ư? Không...không phải...sẽ không đau như thế này, mình...mình đã trễ bao nhiêu ngày rồi.

Dường như nhận ra gì đó, cô cố gắng bò dậy, lê từng bước chậm chạp ra khỏi phòng, mỗi bước đi đều có vết máu đọng lại, ghê kinh người

"Dì...dì Lâm...cứu...cứu con"

Dì Lâm đứng bên dưới, nghe thấy tiếng cô gọi vội vàng chạy lên, nhìn thấy máu khắp sàn, mà hoảng hốt đỡ cô dậy

"Phu nhân, cô làm sao?"

"Bệnh..bệnh...viện...mau đến..đ...đó"

Ý thức của Trịnh Minh Nguyệt mơ hồ, cô biết mình phải đến bệnh viện, nếu không cô sẽ đánh mất nó, cô sẽ đánh mất cuộc sống của mình lần nữa.

Trong màn đêm tối đen, mưa rơi rả rít không ngừng, chiếc xe cứu thương chạy từ Thịnh Cảnh đến bệnh viện trung tâm thành phố S. Đèn phòng cấp cứu sáng mãi 3 tiếng mới tắt, mà bên ngoài, chỉ có một mình dì Lâm đợi, bà hoàn toàn không thể liên lạc được với Đỗ Hoài, mà bên kia, bà lại càng không thể liên lạc được

4 giờ sáng, bác sĩ đẩy Trịnh Minh Nguyệt ra vài phòng hồi sức, lên tiếng quở mắng

"Người nhà sao lại bất cẩn như vậy? Bệnh nhân có thai lại dầm mưa, lại bị ảnh hưởng tâm lí, may mà đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu chỉ muộn khoảng chừng 30 phút nữa chỉ e là đứa nhỏ khó giữ"

Dì Lâm bên cạnh nghe thì vô cùng bất ngờ, nhưng sau đó lại được bao bọc trong niềm vui, nếu phu nhân có thai, vậy thì chẳng còn chuyện gì tốt hơn nữa

"Vâng, bác sĩ, tôi hiểu rồi, tôi sẽ chăm sóc coi ấy tốt"

Vị bác sĩ kia gật đầu, ghi lại bệnh án, sau đó nói "đợi bệnh nhân tỉnh lại thì cho ăn chút cháo loãng, trong thời gian này không nên kích động quá mức, hơn nữa nếu có triệu chứng cảm sốt thì nên đưa đến bệnh viện truyền nước, không nên dùng thuốc bậy bạ"

"Vâng vâng"

Tiễn bác sĩ đi, lại thấy trời sắp sáng, Trịnh Minh Nguyệt một lát nữa sẽ tỉnh, dì Lâm liền ra ngoài mua chút cháo cho cô, từ đêm qua đến giờ có khi cô chẳng ăn được miếng gì. Bà đi không lâu lắm, chỉ một chốc là lên, trên tay là bình cháo giữ nhiệt, bà thấy cô gái tỉnh lại, đôi mắt lại nhìn xa xăm ra bên ngoài của sổ

"Phu nhân, tôi mua chút cháo, cô ăn đi"

Cô quay sang nhìn bà, yếu ớt hỏi "con bị sao vậy"

Dì mỉm cười, kê cao gối đỡ cô dậy, vỗ nhẹ lên tay cô rồi nói "bác sĩ nói cô có thai, nhưng hơi yếu, cần phải cẩn thận hơn"

Cô lẩm bẩm "thai ư? Vậy là con đón đúng rồi"

Dì Lâm nhìn sắc mặt của cô, rồi lại nhỏ giọng "đêm qua cô cấp cứu, tôi gọi cho thiếu gia mà cậu ấy không nhấc máy, tôi lại không thể liên hệ bên kia. Phu nhân, hay để tôi gọi lại nhé"

Trịnh Minh Nguyệt giữ dì lại:"không cần đâu, người đi rồi, con giữ không được, chuyện con có thai, dù là ai, tạm thời dì cũng đừng nói..." cô quay người sang, ngắm lấy ánh bình minh "con muốn được yên tĩnh"

"Được tôi biết rồi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play