Từ hôm đó trở về, Trịnh Minh Nguyệt vốn đã yên tĩnh nay lại càng lặng lẽ hơn, cô vốn chẳng có bạn bè gì, hầu như phần lớn thời gian đều đi sau Đỗ Hoài hoặc là nghiên cứu. Cuộc sống nhàn hạ đôi lúc khiến cô cảm thấy bản thân mình như đã chết đi vậy, chẳng có công việc, cũng chẳng có điều để phấn đấu. Cô nhìn mấy bông hoa trước mặt lẩm bẩm:

"Uống trà, chăm hoa...đã đủ tiêu chuẩn của một đệ nhất phu nhân chưa nhỉ?"

--- 3 năm sau ---

Thời gian như một con dao vô tình, thấm thoát trôi qua tận 3 năm. Người bên ngoài đều nghĩ, Đỗ Hoài thương tiếc cho phu nhân mình, không cho cô lộ mặt trước giới truyền thông và những buổi tiệc rượu, hơn nữa vị phu nhân này tính tình trầm tĩnh, chỉ thích an tĩnh, người ngoài đến tìm, cô cũng ngại phải tiếp, lâu dần, họ cũng không đến nữa. 

Dì Lâm ở bên cạnh chăm sóc cô 3 năm, mỗi một hành động, ánh mắt của cô đều khiến bà phải đau lòng. Dù biết rằng thiếu gia sẽ hiếm khi trở về, nhưng mỗi đêm, cô đều để một ngọn đèn phòng khách và phòng ngủ, đến nay vẫn chưa từng trễ nãi ngày nào. Chăm sóc cho cha mẹ chồng, lo toan mọi thứ trong nhà, mọi việc đều chu đáo, chu đáo đến nỗi dường như bà không còn nhìn thấy nụ cười của cô gái nhỏ 3 năm trước 

[Tiểu Nguyệt..]

[Mẹ...] Trịnh Minh Nguyệt nghe thấy giọng nói vui vẻ của Phương Hoài Thu bên kia, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn rất nhiều [Mẹ có chuyện gì mà vui vậy ạ?]

[Bố mẹ vừa kí kết hợp đồng góp cổ phần với khách sạn Elton, là khách sạn 7 sao ở phía đông thành phố ấy. Hôm nay chúng ta đến để xem xem khách sạn vận hành thế nào, con đi cùng bố mẹ nhé?]

Cô biết, là mẹ muốn cô ra ngoài nhiều hơn, bà ấy biết cô chỉ thích yên tĩnh ở nhà, ngại ra ngoài, nên mới bảo cô đến cùng, chủ yếu là để cô thư giãn. Nghĩ đến vậy, lời từ chối vừa được  nghĩ ra vẹn toàn lại chuyển thành đồng ý [Vâng, bố mẹ đến trước, con thay đồ rồi lại đến sau]

Nghe con gái đồng ý, Phương Hoài Thu bên kia cười đến híp mắt [Tốt lắm, bố mẹ đợi con]

"Sao rồi bà? Con bé đồng ý rồi chứ?"

Nhìn vẻ mặt nôn nóng của chồng, bà mỉm cười cất điện thoại vào túi "Nó đồng ý rồi, cứ ở mãi trong căn nhà ngột ngạt đó, con tôi sao mà chịu nổi chứ"

Nói rồi bà liếc qua Trịnh Đình " Cũng tại ông, nếu ban đầu không dễ dàng gả nó qua Đỗ gia, sao bây giờ nó có thể khổ vậy, chúng ta cũng không cần phải bất lực như vậy"

Ông Trịnh thở dài, ôm lấy vai bà "Tụi nó lớn lên từ nhỏ, tôi nào nghĩ đến..."

"Thôi đi, lát con bé đến, đừng nhắc đến Đỗ Hoài"

"Được, được, nghe bà"
--------------------------------------------

Trịnh Minh Nguyệt mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, khoác áo len bên ngoài, vừa bước xuống xe, không khí có phần chênh lệch làm cô phải thở ra khí trắng, cô không khỏi lẩm bẩm "lạnh thật"

Vừa bước chân vào, cô nhìn quanh đại sảnh một hồi, thấy bố mẹ đang ngồi ở sofa thưởng trà cùng với một người đàn ông lạ mặt. Cô bước đến bên cạnh hai người, lại chợt nhận ra đây là người quen, cô cảm thấy có phần thoải mái hơn, gật đầu chào hỏi với ông:

"Chủ tịch Thẩm...."

Thẩm Chấn Nam mỉm cười "Không nghĩ tới cháu vẫn còn nhớ chú"

Thẩm Minh Nguyệt ngồi bên cạnh bà Thẩm, đối diện với ông "chú Thẩm dù đã 35 nhưng vẫn phong hoa tuyết nguyệt như ngày nào, sao cháu có thể không nhớ?"

Cả ba người còn lại sửng sốt một chút trước lời nói của cô, mà Thẩm Chấn Nam không nghĩ tới cô bé này lại dùng từ đặc biệt như vậy. Phong hoa tuyết nguyệt? Chắc là người đầu tiên dùng cụm từ này với ông.

Ông Trịnh bên này thấy con gái vui vẻ, cũng có phần nhẹ nhõm, nếu dẫn con bé đến đây mà nó cứ ngại mà im lặng thì cũng có phần lạc lõng "Cậu Thẩm, nếu không chúng ta dùng bữa cơm. Cậu thấy thế nào?"

Thẩm Chấn Nam :"Được, anh Trịnh, lần này tôi mời"

Bà Trịnh cũng mỉm cười vui vẻ :"khách khí, khách khí"

Mà lúc này bên ngoài, một chiếc Land Rover đậu trước cổng, của xe mở ra, người đàn ông vest đen lịch lãm, đôi mắt trầm tĩnh, khiến người đối diện có cảm giác vô dục vô cầu, mà theo sau anh là với cô gái mặc chiếc váy đỏ thời thượng, mỗi cái nhấc mi đều khiến người khác phải rạo rực mà quay lại ngắm nhìn.

"Hoài, em có thể khoác tay anh không?"

Đỗ Hoài nhìn cô, mặc dù có chút phiền chán nhưng dẫu sao đây cũng là Tư Hồng, là con gái của thầy anh, không nể mặt cô ta, nhưng cũng không thể từ chối thẳng thừng, cũng chỉ một cái khoác tay, anh cảm thấy mình có thể nhìn được.

Thấy anh không nói câu nào, nụ cười trên mặt của Tư Hồng càng thêm rực rỡ, cô nhẹ nhàng khoác tay anh, hai người họ cùng sánh bước vào khách sạn. Mà hình ảnh này, không sai, đã bị Trịnh Minh Nguyệt ngồi cách đó không xa nhìn thấy.

Nhìn người chồng mà mình yêu khoác tay cô gái lạ đi vào trong khách sạn,là người vợ sao có thể bình tĩnh. Nhưng cô lại không dám quá lộ liễu, bố mẹ 3 năm nay luôn có chút thành kiến với Đỗ Hoài, cô không thể làm ông bà ghét anh thêm. Dù trong tim là một con dao không ngừng giày xéo những vết sẹo cũ, dù đã có phần đau đến chết lặng nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh, cô đặt chén trà trong tay xuống, nói với mọi người

"Bố, mẹ, chú Thẩm, con đi vệ sinh một lát ạ"

Phương Hoài Thu nhìn con sắc mặt của con hơi tái, sợ rằng cô không khỏe, bà vội thúc giục :"Được, con đi đi, có mệt thì nói với mẹ"

"Vâng"

Trên đường vào nhà vệ sinh, cô cố tình tạt ngang qua quầy lễ tân, móc chút tiền trong ví ra, dúi vào tay cô nhân viên đứng đó.

"Chuyện này..."

Trịnh Minh Nguyệt nắm lấy tay cô gái, nhẹ giọng bảo :"tôi không có ý gì đau, chỉ muốn hỏi, đôi nam nữ vừa nãy là lên tầng bao nhiêu vậy?"

Cô lễ tân có chút khó xử :"tôi, tôi không thể làm lộ thông tin khách hàng"

"Không lộ, tôi à người quen của họ, tôi có chuyện rất gấp liên quan đến mạng người, xin cô hãy giúp tôi"

Cô gái nghe thấy mạng người liền sợ hãi, nhanh chóng nói ra :"Là tầng 9, phòng 932"

"Cảm ơn, cảm ơn"

Trong thang máy, nhìn số tầng đang không ngừng đi lên, tim cô đập như trống, cảm giác ngột ngạt đến khó thở làm Trịnh Minh Nguyệt phải lấy tay vỗ nhẹ vào lồng ngực mình, cô không ngừng trấn an bản thân, muốn xua đi cảm giác tức ngực. Mà lúc này, bụng dưới của cô lại có phần khó chịu, cô đưa tay lên đè bụng, không ngừng điều tiết lại cảm xúc.

Ting

Thang máy mở ra, cô nắm chặt lấy thúi xách, mắt không ngừng nhìn lên của tìm số phòng, tầng 9 là tầng cao nhất của khách sạn, chỉ tiếp khách quý, chỉ có 7 phòng, rất nhanh, cô đã đứng trước của phòng 932.

Cô muốn đưa tay lên gõ cửa, nhưng đôi tay cứ dừng lại trên không trung, chẳng hiểu tại sao cô lại có cảm giác, nếu hôm nay cô gõ cánh cửa này, thì cuộc đời của cô, sẽ phải thay đổi rất nhiều. Nhưng cô cũng biết, hôm nay, không gõ cửa là điều không thể.

Cốc cốc cốc

Ba tiếng vang lên, như gõ vào trong lòng Trịnh Minh Nguyệt, bên trong đã rất nhanh có giọng đáp lại, là giọng nữ:

"Đến ngay"

Tư Hồng mở cửa, vốn tưởng là phục vụ, không nghĩ đến là vợ của Đỗ Hoài, cô lạnh lùng hỏi "tìm ai?"

Trịnh Minh Nguyệt :"tôi tìm Đỗ Hoài"

"Anh ấy..."

"Ai tìm tôi?"

Không đợi Tư Hồng nói, bên trong đã có giọng nam vang lên, trầm ấm, phá lệ mê người, là giọng nói mà cô rất rõ ràng, khắc sâu vào trí nhớ.

Trịnh Minh Nguyệt nhìn vào trong, anh cũng đã thấy cô, thật ra ngay tại lúc này chẳng hiểu sao cô lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến chết lặng, cô biết mình đợi một lời giải thích từ anh, cô tin rằng, anh chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội cuộc hôn nhân này. Mà Đỗ Hoài nhìn thấy cô, lại nhíu mày, cô cũng biết, anh đang khó chịu, nhưng ai mới là người khó chịu hơn ai?

"Em vào phòng đi"

Đỗ Hoài ra ngoài cửa, bảo Tư Hồng vào phòng, chuyện riêng của anh và vợ mình, anh không muốn để người ngoài biết. Lại nhìn sang khuôn mặt trắng bệch của cô, anh lạnh nhạt hỏi:

"Sao em lại đến đây?"

"Sao anh lại ở đây?"

Cùng một lúc, là hai câu hỏi vang lên, nhưng lại không ai trả lời trước.

Cuối cùng, là Đỗ Hoài phá vỡ sự trầm mặc :"em về trước đi, khuya một chút tôi sẽ về"

Trịnh Minh Nguyệt ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt cô ẩn chứa những nỗi đau, khổ sở, bi thương, cô nắm chặt lấy vạt áo mình, nhẹ giọng hỏi lại anh :"anh không có gì để giải thích với em sao?"

Nhìn đôi mắt của cô, Đỗ Hoài cảm thấy lòng nghẹn lại, anh muốn trả lời, nhưng lại chẳng biết phải nói gì.

Mà cô trông thấy vẻ mặt anh như lâm vào đại địch cũng không miễn cưỡng nữa, cô biết, anh đã không nói, cũng chẳng ai có thể cạy miệng anh được, nếu ở lại đây thêm một giây một khắc nào nữa, cô sợ mình sẽ ngất xỉu, sẽ đau tim, sẽ khó thở và...tuyệt vọng

"Em về trước"

Dứt lời, Trịnh Minh Nguyệt cũng quay người rời đi.

Bóng lưng của cô tràn đầy vô vọng, nỗi cô đơn và bất lực ấy làm Đỗ Hoài chợt hoảng hốt, anh không hiểu, nhưng anh biết, trong lòng mình đang trào dâng sự lo lắng không tên. Anh không hiểu tại sao, nhưng anh lại cảm thấy, dường như...dường như, anh vừa đánh mất một thứ gì đó.

"Hoài, chị ấy đã đi chưa, anh vào đi thôi, sao cứ đứng ở cửa mãi vậy"

Giọng núi của Tư Hồng cắt đứt mạch suy nghĩ của Đỗ Hoài, anh đè lại tâm trạng bất an của mình, khép cửa lại.
-------------------------

Một chút chết trong tim ayaaa :))
Tiểu Nguyệt mỉm cười âm hiểm: rồi anh sẽ hối hận, cẩu nam nhân 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play