Em chưa từng che giấu tình cảm của mình, vậy nên...nếu anh vẫn lạnh nhạt với em như thế, có phải là vì anh chưa từng yêu em phải không?
____________________
Mùa đông ở thành phố S lạnh lẽo, ẩm ướt, những cơn mưa mang theo hơi lạnh thấm vào lòng người, sự khắc nghiệt ấy làm người ta khó thở, dường như mặc bao nhiêu áo cũng chẳng thể xua đi cơn giá lạnh.
Phòng khách của Thượng Cảnh có hệ thống dàn sưởi tiên tiến nhất, cách biệt với thời tiết ngoài kia, trong này mỗi nơi đều cho ta cảm giác ấm áp như mùa xuân. Trịnh Minh Nguyệt ngồi trên sofa, chiếc tivi trên tường đang bật lên bảng tin kinh tế mới nhất, mà trên bảng tin ấy là người chồng của cô đã hơn tháng không về nhà. Nghĩ đến như vậy, cô lại cảm thấy buồn cười, cứ tưởng sau đêm đó, anh sẽ nhớ đến cô nhiều hơn, nhớ đến người vợ luôn ở nhà đợi anh, đáng tiếc rằng, hình như cô đã quá đề cao chính bản thân mình rồi.
- Đỗ tổng, dự án SPT với những bản thiết kế thiên về sự sang trọng, quý phái, lại không mất đi sự thanh nhã, dường như mang hơi hướng của thập kỉ 19, liệu từ đâu anh có ý tưởng này?
Câu hỏi của phóng viên kéo kí ức của Trịnh Minh Nguyệt về, cô nhìn lên tivi, trên đó, người đàn ông mặc bộ vest đen lịch lãm, đôi mắt lạnh lùng, dường như cô còn nhìn thấy cả ánh hào quang của anh, mà cô, lại bình thường đến chẳng thể bình thường hơn. Có đôi khi chính cô cũng nghi ngờ, có phải sự cách biệt quá lớn đã khiến cho cô lâm vào sự mệt mỏi này
Dì Lâm đứng bên cạnh nhìn cô cứ mãi xuất thần nhìn vào tivi như thế, bà thật sự đau lòng cho cô gái này, bà nhìn ra thiếu gia không phải vô tâm với cô, huống chi họ lại bên nhau từ nhỏ, chẳng hiểu sao thiếu gia cứ mãi lạnh lùng như vậy. Bà ngồi lại gần, bưng ly trà nóng đưa cho cô :"Phu nhân, nếu cô nhớ cậu ấy, chi bằng bây giờ làm chút cơm hộp rồi đưa đến công ty, sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, tính thiếu gia lại ham công tiếc việc, chỉ sợ ăn uống không đủ đầy. Nếu bây giờ cô làm cơm đưa đến, không chừng cậu ấy lại vui mừng"
Ánh mắt Trịnh Minh Nguyệt nhìn vào bà, cô nhỏ giọng hỏi lại :"Như thế ổn chứ "
Dì Lâm xoa đầu cô đáp :"Cô là vợ cậu ấy, là thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của Đỗ gia, sao lại không được"
_____________________
Trịnh Minh Nguyệt lái xe đến L&E, trời mưa to như trút xuống, thời gian là buổi trưa mà lại âm u, mù mịt. Cô lái xe vào trước cổng, bảo vệ thay cô mở cửa, che dù vào bên trong.
Trịnh Minh Nguyệt lần đầu đến công ty, sự xa hoa choáng ngợp của nó làm cô thấy choáng váng và cả khó chịu. Người ta luôn cho rằng khi yêu một người chúng ta luôn tự ti trước họ, cô cảm thấy thật đúng, từ khi ở bên cạnh anh đến giờ, dường như giờ phút nào cô cũng tự ti. Cô thu hồi lại tâm trạng của mình, đến bàn lễ tân:
"Tôi muốn gặp Đỗ Hoài"
Ánh mắt nhân viên có chút nhìn cô có chút giật mình, dường như là bất ngờ với sự xuất hiện của cô, nhưng sau đó, cô ấy đã nhanh chóng đưa thẻ thông hành lên thang máy tầng 18:
"Phu nhân, Đỗ tổng đang trong văn phòng, cô cứ lên tầng 18 rẽ trái là được ạ"
Trịnh Minh Nguyệt nhận lấy thẻ, mỉm cười cảm ơn.
Tầng 18 của công ty L&E rất rộng, nhưng chỉ có vài căn phòng đơn giản, lại không có nhiều người, Trịnh Minh Nguyệt đoán, có lẽ tầng này chỉ có tổng giám đốc sử dụng. Cô theo lời hướng dẫn của nhân viên rẽ trái, đi được vài bước là đến văn phòng của Đỗ Hoài.
Cốc...cốc...cốc
"Vào đi"
Cô đẩy nhẹ cửa vào, thấy anh chăm chú nhìn vào máy tính, vẻ mặt lại nghiêm túc, đã trải qua không biết bao nhiêu năm, nhưng mỗi lần nhìn lại, cô đều cảm thấy thật thần kì, từ lúc anh là học sinh, cho đến khi anh nắm trong tay cả vương quốc kim cương, mỗi lần như vậy, chỉ cần nhìn anh làm việc, cô đều có thể bị mê hoặc. Cô mỉm cười trước sự ngây thơ của mình, thấp giọng nói :"A Hoài, em chuẩn bị cơm rồi, anh ăn nhé"
Đỗ Hoài đang chờ nhân viên báo cáo, nhưng nghe giọng nói của Trịnh Minh Nguyệt, anh nhíu mày ngước đầu lên nhìn cô hỏi :"Sao lại ở đây?" - rồi lại nhìn hộp cơm trên tay cô "Đưa cơm?"
Cô mỉm cười đặt hộp cơm lên bàn :"Vâng, đã hơn tháng anh không về nhà, em có chút nhớ anh, nên đến thăm..."
"Trách tôi à?" - Giọng anh rất trầm, không hiểu sao chỉ một câu hỏi đơn thuần nhưng cô lại cảm thấy ý giễu cợt từ nó. Thấy cô không đáp, anh lại hỏi :"Là ai bảo em đến đây?"
"Không ai cả, em nhớ anh nên đến thôi"
"Vậy thì em về đi, sau này đừng đến đây, nơi này là nơi làm việc, không phải là bệnh viện hay nhà lao mà đến thăm"
"Anh nói gì vậy? Cái gì là nhà lao? Bệnh viện?" - ánh mắt Trịnh Minh Nguyệt có phần lạc lõng, cô thật sự không ngờ anh lại có thể nói như vậy :"Em chỉ muốn đến thăm anh mà thôi, nếu anh không thích, vậy sau này em không đến nữa. Em để cơm lại đây, anh ăn đi"
" Trịnh Minh Nguyệt.." - Đỗ Hoài đứng dậy, anh lại gần nhìn sâu vào mắt cô :"Tôi cho cô cuộc sống của đệ nhất phu nhân, cô phải tự mình hiểu mình, tôi không tiếc tiền cho vợ, nhưng tôi cũng cần cô phải thông minh. Tôi rất bận, đừng bao giờ đến làm phiền tôi. Khi nào rảnh, tôi sẽ về"
Ánh mắt của cô đỏ lên, cô cúi đầu không nhìn anh nữa :"Em biết rồi"
Nhân viên của L&E nhìn thấy phu nhân tổng giám đốc lên tầng không bao lâu lại trở xuống, hơn nữa đôi mắt lại ửng đỏ, họ rì rào bàn tán, không to lắm, nhưng vừa hay, Trịnh Minh Nguyệt lại nghe một câu rõ ràng :"Tổng giám đốc từ khi kết hôn đã ở lại công ty suốt hơn một tháng rồi"
________________________
Sắp ngược rồi anh nhà rồi :))