Đêm, lạnh như nước.
Ánh trắng men theo khe hở ô cửa sổ vào căn phòng, Trịnh Minh Nguyệt ngồi trên giường có chút mệt mỏi nhìn vào điện thoại. Ngày mai phải trở về nhà, nhưng nghĩ đến đã ba ngày Đỗ Hoài không về nhà, cô có chút do dự nhấn điện thoại gọi cho anh
Reng...reng....reng
Tiếng chuông reo mãi không dứt, tưởng chừng như sắp kết thúc thì bên kia lại có người nghe máy
[Chuyện gì?]
Cô có chút nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói vào điện thoại: [A Hoài, ngày mai phải về nhà bố mẹ, anh...]
Giọng nói củ anh bên kia có phần mất kiên nhẫn: [Tôi bận. Trong ngăn kéo có thẻ, không mật khẩu, em mua gì về cho bố mẹ đi]
Vừa dứt lời, đầu bên kia đã cúp máy, như không thể chịu được thêm một giây nào nữa
Trịnh Minh Nguyệt nhìn điện thoại, nụ cười của cô có phần lạc lõng, cũng có phần tự giễu, lẩm bẩm :"Mua? Em nên mua gì bây giờ?"
_______
Trịnh gia
Trịnh Minh Nguyệt tự lái xe về nhà, cô vừa xuống xe thì bố mẹ cũng từ bên trong biệt thự ra ngoài. Nhìn thấy chỉ có mình cô, Phương Hoài Thu đã hỏi :"Đỗ Hoài đâu? Nó không về với con à?"
"Anh ấy...anh ấy bận, nên con về một mình"
Bà nhíu mày, trách cứ :"Mới kết hôn được mấy ngày, về thăm bố mẹ vợ mà nó cũng bận được à?"
Trịnh Đình nhìn con gái cuối gầm mặt, sắc mặt nhợt nhạt, ông lay vợ :"Con gái về là được rồi, thằng kia về làm gì" - rồi ông kéo tay cô vào nhà "Con gái, bố nấu cơm rồi, mau vào nhà đi"
Trên bàn cơm, Phương Hoài Thu nhìn cô tiều tụy hơn trước, bà thở dài :"Nhà ta tuy không bằng Đỗ gia, nhưng cũng chẳng ai dám nói con trèo cao, chúng ta cũng chẳng nợ nần hay nhờ vả gì bên ấy, nếu con có ấm ức gì thì cứ về đây với bố mẹ, không cần phải nhẫn nhịn, biết không?"
Trịnh Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn bà , trong lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, cô khẽ đáp :"Con ở đấy rất tốt, họ rất thương yêu con, chỉ là con lạ giường, mấy nay ngủ không được nên mới kém sắc thế, bố mẹ không phải lo"
Không khí trên bàn ăn có phần ngột ngạt, ông Trịnh gắp đồ ăn cho hai người :"Được rồi, con gái về là chuyện vui, bà toàn nói chuyện gì đâu"
Bữa cơm dù thế nào cũng trôi qua và kết thúc trong vui vẻ, cô ở lại cùng 2 ông bà đến tối, nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ, bên kia cũng cần cần có người coi ngó, cô đứng dây định chào bố mẹ trở về thì bà Trịnh đã nói
"Về à?"
Nghe giọng bà, Trịnh Minh Nguyệt đáp :" Vâng, con lần sau sẽ đến thăm hai người"
Trịnh Đình nhíu mày trước sự cẩn thận của cô :" Con gấp cái gì, sao không ở lại một đêm"
Nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng bà trĩu nặng, bà thở dài đứng dậy, khoác áo khoác lên người :"Đi thôi, bố mẹ tiễn con ra cổng"
____________
Khách sạn Đế Tước
Những lời mời rượu liên tục kéo đến, dẫu cho Ngô Lẫm đỡ được phần nào nhưng Đỗ Hoài vẫn uống không ít. Anh có chút nhức đầu từ chối lời mời thịnh tình của người bên cạnh
"Tư tổng, hôm nay đến đây thôi, tôi phải về"
Tư Doãn cười ha ha lên tiếng "Mới nửa tiệc, Đỗ tổng cậu đã muốn về rồi à"
Đỗ Hoài mỉm cười đẩy tay ông khỏi vai mình ra :"Tư tổng không hiểu rồi, nhà còn vợ đẹp, con thơ"
Cơ bản, nếu anh đã muốn về, dường như mọi lời giữ lại đều vô ích, bởi vì trên thương trường này, Đỗ Hoài cũng chẳng cần phải nể mặt ai
Trên xe, tài xế nhìn người đàn ông nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau, nhỏ giọng hỏi :"Đỗ tổng, chúng ta đi đâu?"
"Về Thịnh Cảnh"
"Vâng"
Chiếc xe biến mất vào màn đêm hòa vào trong sương lạnh của thành phố S
_________________
Cốc...cốc...cốc
"Phu nhân, cô đã ngủ chưa?"
Trịnh Minh Nguyệt có chút mơ màng tỉnh lại từ giấc ngủ, từ buổi tối trở về, đầu cô cứ đau nhức chẳng giảm, khó khăn lắm mới lâm vào giấc ngủ thì đã nghe tiếng của dì Lâm gọi. Cô mệt mỏi ngồi dậy, khoác áo ngoài rồi đáp:"Vâng, dì, con ra ngay"
Vừa mở cửa, đập vào mắt là khuôn mặt đã say của Đỗ Hoài được thư kí Ngô đỡ lấy. Cô ngẩn người nhìn anh một lát rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, đỡ anh từ tay thư kí Ngô vào phòng
"Thư kí Ngô, dì Lâm, khuya rồi, hai người nghỉ ngơi đi, anh ấy để tôi chăm sóc được rồi"
"Vâng"
Trịnh Minh Nguyệt khóa cửa phòng, nhìn Đỗ Hoài mê man ngồi trên giường, từ đêm tân hôn tới giờ, đây là lần đầu tiên anh qua đêm ở đây. Cô thở dài, tiến tới giúp anh cởi giày. Đặt đôi giày vào góc phòng, cô ngồi lên giường định cởi cà vạt, nhưng lúc này, bất chợt Đỗ Hoài mở mắt, trong mắt như chẳng hề có chút men say nào, cô bần thần nhìn vào mắt anh, đôi mắt ấy như có lực hút khiến cô chẳng thể rời khỏi, cứ mãi chìm đắm. Ngay lúc này, Đỗ Hoài nắm lấy tay cô, xoay người đè xuống
"A Hoài, em..."
Ánh mắt Đỗ Hoài nhìn cô gái dưới thân mình, đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó dần dần dời xuống dưới, dừng lại ở môi cô một lúc lâu nhưng chẳng làm gì kế tiếp
Trịnh Minh Nguyệt nhìn anh như đang ngủ gật trên thân mình mà bật cười. Ngắm khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, tim cô đập đến nỗi mất kiểm soát, lại thấy anh không có hành động gì kế tiếp, cô chỉ thấy buồn cười. Nhưng nếu cứ để Đỗ Hoài ngủ thế này, không sợ anh đè cô đến khó thở thì chính anh cũng khó chịu. Cô nghiêng nhẹ đầu qua một bên thoát khỏi môi anh, nhưng tại lúc này, tưởng chừng như Đỗ Hoài đã ngủ thì anh lại mở mắt, nghiêng đầu, thì thầm vào tai cô
"Né? Hử?"
Trịnh Minh Nguyệt giật mình lắp bắp :"Em không né, em chỉ...chỉ...muốn cởi áo giúp anh"
"Cởi áo?" anh nhìn cô cười " Vậy em cởi giúp anh"
Vừa dứt lời, Đỗ Hoài đã hôn xuống. Nụ hôn của anh ban đầu chỉ nhẹ nhàng , trằn trọc cắn mút bên ngoài, dường như là đợi cô thích ứng, nhưng chỉ sau đó, nó biến thành biển lửa, rực cháy, mãnh liệt. Dù một lát sau cô đã thấy khó thở nhưng anh vẫn không dừng lại, lưỡi anh như một con rắn luồn lách vào trong khoang miệng cô, như muốn hút hết sinh khí của sự sống
"Ưm...ưm..." - Trịnh Minh Nguyệt khó khăn hít thở, cô cố gắng giãy giụa khỏi sự kìm hãm của anh. Đỗ Hoài cảm nhận được cô gái bên dưới đang khó thở, anh nhân từ thả cô ra. Đôi tay sờ lên eo cô, kéo lỏng dây áo ngủ, anh thì thầm vào tai cô
"Bà xã, em thật đẹp "
Trịnh Minh Nguyệt vốn cả người đã mềm nhũn, nhưng lại nghe tiếng 'bà xã' của anh, trái tim lại càng rung động mãnh liệt hơn, cô luồn tay vào tóc anh, dịu dàng gọi hai tiếng ông xã
Đôi tay anh vuốt qua từng điểm mẫn cảm của cô, chẳng biết từ lúc nào, quần áo hai người đã rơi vãi đầy đất, hai thân thể quấn quýt lấy nhau, đốt lên ngọn lửa tình mãnh liệt
Đỗ Hoài vận động mãnh mẽ, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt tràn đầy tình dục, cũng đầy tình yêu ẩn giấu sâu nơi đáy mắt, anh hôn lên vị trí trái tim của cô, hỏi nhẹ :"A Nguyệt, anh là ai?"
Trịnh Minh Nguyệt ôm lấy lưng anh, cô cắn chặt môi để không phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng, cả cơ thể của cô như không còn là của chính mình, phiêu đãng theo từng động tác của anh, dù đã nghe thấy câu anh hỏi, nhưng cô vẫn không trả lời, dường như bây giờ chỉ cần cô mở miệng, âm thanh phát ra cũng chỉ là tiếng rên rỉ động tình. Đỗ Hoài bất mãn cắn vào bên ngực cô hỏi lại
"Anh là ai? Hửm?"
Âm thanh của anh quyến rũ, trầm khàn, anh vừa hỏi vừa cử động mạnh mẽ, Trịnh Minh Nguyệt nức nở run rẩy đáp :" Anh anh ưm...anh là Đỗ...Hoài...là ông xã..."
Anh mỉm cười hài lòng, trêu chọc cô, rồi lại hỏi tiếp :"Em có yêu anh không?"
Thân thể của cô treo ngược theo động tác của anh, nghe giọng anh cứ hỏi mãi, cô bật khóc ấm ức : "Có, có, đồ khốn, anh đừng hỏi nữa.."
Giọng cô nũng nịu lại đáng thương, như con mèo gãi ngứa vào lòng anh, đôi mắt Đỗ Hoài tràn đầy tình cảm, động tác dưới thân chậm lại, hôn lên tóc cô, cười nhẹ :" Được, anh không hỏi nữa"
Đêm đó, ánh đèn cửa mờ ảo của phòng hai sáng mãi không tắt, trong phòng, hai con người ôm lấy nhau, truyền hơi ấm cho nhau, cùng nhau đi đến tận cùng của sự vui sướng