Năm 2016, truyền thông cả nước đưa tin về buổi hôn lễ xa hoa của Đỗ thị. Thái tử Đỗ thị - Đỗ Hoài - người đàn ông độc thân hoàng kim, nắm giữ cả một vương quốc kim cương kết hôn cùng với thanh mai trừ mã của mình. Dẫn đầu đội xe rước dâu là chiết Rolls-Royce Boat Tail khiến cả thương giới phải trầm trồ, hôn lễ kéo dài ba ngày, giữ độ nóng của các trang báo tài chính đến tận 10 ngày. Dường như sau đó, bất kì ai cũng đều có thể nới về hôn lễ thế kỉ này
__________
Điều hạnh phúc nhất cuộc đời này là cùng người tôi yêu nắm tay vào lễ đường 
__________
Căn phòng tân hôn lộng lẫy, hương hoa hồng vương mãi nơi chóp mũi, trái ngược với bầu không khí ngoài kia, tuy lộng lẫy nhưng không choáng ngợp, ngược lại còn có cảm giác dịu dàng thư thái

" A Hoài, em vào tắm trước nhé"

Đỗ Hoài ngồi trên giường, ánh mắt nhìn chăm chú vào điện thoại, chỉ gật đầu cho qua loa. Trịnh Minh Nguyệt nhìn anh như vậy lắc đầu vào phòng tắm, cô đã quen với trạng thái vào lúc nào cũng vùi đầu vào công việc của anh, dường như cả một ngày, cũng chỉ lúc ăn cơm là anh có thể nghỉ tay.

Âm thanh phòng tắm kéo dài đã 30 phút nhưng chẳng dứt, anh có chút bực mình kéo lỏng cà vạt, ánh mắt nhìn vào tấm ảnh cưới trên đầu giường ngẩn người. Cô gái trong ảnh mặc chiếc váy cưới thanh tú dịu dàng đứng nép vào ngực người đàn ông, Đỗ Hoài chợt nhận ra, nụ cười của anh trên ảnh lại bất giác có phần dịu dàng hiếm thấy.

Reng...reng....reng

Đang lúc định gõ cửa phòng tắm, điện thoại công việc reng lên khiến anh nhíu mày, giờ này gọi điện nội bộ, e là thư kí Ngô có việc gấp. Anh nhấc máy, giọng nói có phần nặng nề:

[ Chuyện gì? ]

Bên kia, thư kí Ngô có phần sốt ruột: [ Đỗ tổng, chẳng hiểu tại sao khi các chuyên gia kiểm định kim cương của lô mới nhất lại có vấn đề ]

[ Vấn đề? ]

[ Vâng, độ tinh khiết có vấn đề, nhà giám định bên này yêu cầu phải có câu trả lời gấp, tôi... ]

[ Tôi sẽ đến đó ngay ]

Đỗ Hoài ngắt lời, sau đó cúp điện thoại, anh lấy áo khoác rồi lập tức sải bước ra ngoài. Khi chạm đến tay nắm cửa, anh chợt dừng lại rồi nhìn vào phòng tắm, nhưng nghĩ đến công việc, anh lập tức rời khỏi phòng

" Dì Lâm"

Dì Lâm nghe tiếng anh gọi, chạy vội từ phòng bếp ra

"Thiếu gia, có chuyện gì vậy?"

Đỗ Hoài vừa mặc áo khoác, vừa nói :" Một lát phu nhân có hỏi thì nói tôi ra ngoài, bảo cô ấy ngủ trước không cần phải đợi tôi"

Vẻ mặt dì Lâm có chút do dự:" Thiếu gia, hôm nay là tân hôn, phu..."

" Dì chỉ cần làm theo lời tôi nói "

Vừa dứt lời, Đỗ Hoài đã sải bước ra ngoài, chỉ năm phút sau, tiếng xe khởi động rời khỏi biệt thự.

Lúc này, cửa sổ trên tầng hai mở ra, bóng lưng cô gái nhìn theo chiếc xe dần biến mất ở ngã rẽ, sự tĩnh lặng ngay tại giờ phút này như gieo trong lòng cô một sự cô đơn đến vô tận. Đứng xuất thần một lúc, cái lạnh của trời thu thành phố S thấm vào da thịt, cô đóng cửa sổ lại, ngồi vào bàn trang điểm để tẩy trang. Trong gương, gương mặt của Trịnh Minh Nguyệt vốn không phải xuất sắc, ngũ quan của cô tách ra thì chẳng có gì nổi bật, nhưng gộp chung lại một chỗ lại có một chút ý vị riêng. Không sắc sảo, phô trương, nhưng lại dịu dàng, thanh nhã, như một hồ nước tĩnh lặng giữa mùa thu. Một lúc sau, cô bật lên tiếng cười nhẹ:

" Thật là, đến cả một lời nhắn cũng không để lại"

Cốc...cốc....cốc

Nghe tiếng gõ, Trịnh Minh Nguyệt vốn định xuống lầu lại cảm thấy may mắn, cô vội mở cửa ra ngoài, nhưng trước mặt lại chẳng phải người nên xuất hiện bây giờ.

" Phu nhân, thiếu gia nói...."

" Con đã nghe rồi " -  Cô ngắt lời dì Lâm, sau đó ra ngoài, nắm tay dì xuống lầu :" A Hoài ra ngoài, biệt thự cũng chỉ còn con với dì, có phần vắng lặng phải không ạ? "

" Phu nhân..." Nhìn cô gái dịu dàng trước mặt, dì Lâm có phần chặng lòng, ngay đêm tân hôn, nhưng lại phòng không chiếc bóng.

" Con biết anh ấy nhiều chuyện " Cô nhìn sang dì mỉm cười " Đã khuya rồi, dì đừng thức nữa, về phòng ngủ đi "

" Vậy còn cô? "

Cô ngồi xuống sopha trong phòng khách, rót ly trà nóng rồi nói - "Con đợi anh ấy một lát, nếu chút nữa A Hoài không về, con sẽ lên phòng ngủ...Dù sao, cũng phải để một ngọn đèn để anh ấy về chứ"

Đêm đó, gió thu lành lạnh nhưng chẳng thể thổi vào bên trong biệt thự. Trong căn phòng ấm áp, chữ 'Hỉ' khắp nơi nhưng lại không có cảm giác hạnh phúc mà đầy vẻ vắng lặng đến thê lương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play