Nếu có thể, em hy vọng mình là một cơn gió, đến rồi đi, không mong chờ, cũng chẳng vấn vương
Người mang thai vốn đã phải cực kì cẩn thận, đừng nói đến là còn bị động thai. Dì Lâm chăm sóc Trịnh Minh Nguyệt ở bệnh viện 7 ngày, một mình bà đưa cơm đếm rồi đưa cơm đi, thỉnh thoảng bên nhà chính và Trịnh gia có gọi đến hỏi thăm nhưng cô đều che giấu rất ổn thõa, mà Đỗ Hoài lại chẳng có một lời hỏi thăm nào, có thể thấy được suốt mấy ngày nay anh vốn không về nhà. Ngày đó nhìn thiếu gia ra ngoài chẳng vui vẻ gì, trong lòng bà biết hai người chắc chắn có cãi vả, mà phu nhân từ hôm vào bệnh viện đến này đều không nhắc một lời đến anh, bình tĩnh đến lạ thường, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, dù không vui vẻ nhưng cũng chẳng nhìn ra buồn đau.
Thịnh Cảnh
Trịnh Minh Nguyệt nhìn căn biệt thự mình rời đi 7 ngày, rồi lại nhìn lên cửa sổ tầng 2, cách nhau không xa lắm, vỏn vẹn 1 tuần mà cô đã thấy sự xa cách ấy như cả năm rồi. Lần này trở về, người không còn nữa, mà giấc mộng cũng tiêu tán theo gió, chỉ có một thiên thần mới xuất hiện, cùng cô trôi qua cuộc hôn nhân mệt mỏi này
"Phu nhân, cô chậm một chút "dì Lâm vừa đỡ cô vừa xách đồ vào "mấy ngày nay chăm sóc cô nên nhà cửa có phần không chu toàn, cô cũng đừng giận"
Trịnh Minh Nguyệt cười cười, ngồi xuống ghế "con biết, hay là dì mời thêm một người nữa đi, con mang thai, cũng cần thêm người chăm sóc. Mà dì đó...." cô kéo tay bà cùng ngồi xuống ghế "tuổi dì cũng không nhỏ, đừng nên làm việc quá sức, dì cứ tìm thêm một người nữa đến giúp, không sao đâu"
Dì Lâm ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nếu cứ hai người như này, lúc phu nhân có xảy ra gì bất cẩn bà cũng không lo chu toàn nên liền đáp ứng
______________________
Reng reng reng
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).