Dị Đồng

Chương 8


1 năm

trướctiếp

“Đêm hôm khuya khoắt mà leo tường vào trường làm gì vậy hả? Hả? Làm vậy là đúng hay sao? Đây là chuyện mà một người trưởng thành sẽ làm à?”

“Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu đến trường học! Ban ngày tôi đã nhìn thấy cậu rồi! Cậu có thừa nhận việc đó hay không?”

“Đồng chí cảnh sát à, thay mặt trường học, tôi yêu cầu nhận được câu trả lời hợp lý! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hả? Ban ngày đã tới đây một lần rồi mà còn không đủ, buổi tối còn tới thêm lần nữa là sao? Rốt cuộc thì cậu muốn làm cái gì!”

Lâm Hạo Nhân đã đến đồn cảnh sát hai lần trong một ngày, việc này đã phá vỡ kỷ lục cuộc đời của anh rồi, vẻ mặt của anh như thể không muốn sống nữa, cả người đều đang thể hiện rõ nét bản nhạc “Bài ca kẻ lang thang” in đậm. Bên cạnh anh là đứa bạn xấu anh Đản đội mũ lưỡi trai đang cầm điện thoại lặng lẽ phát sóng trực tiếp, một tay cậu ta che miệng và nói nhỏ: “Hôm nay tôi lâm thời mời một người, mọi người cũng thấy rồi đó, bây giờ tôi đang ở đồn cảnh sát nè… Không, không phải tôi làm ô nhiễm tiếng ồn rồi bị tố cáo đâu, tôi có giọng nói quyến rũ như vậy, làm sao có thể tạo thành ô nhiễm tiếng ồn được hả? Tôi đến đây để đón một người bạn…”

Lâm Hạo Nhân liếc cậu ta.

Anh Đản cầm điện thoại quay xung quanh, ông chú cảnh sát đang cầm chiếc cốc giữ nhiệt lập tức quay đầu lại quát cậu ta: “Cậu quay cái gì đó? Mau tắt máy đi!”

“Cháu xin lỗi cháu xin lỗi! Cháu tắt máy ngay đây ạ!” Anh Đản vội vàng ấn nút khóa màn hình rồi nhìn về phía Lâm Hạo Nhân.

Lâm Hạo Nhân cũng nhìn cậu ta với ánh mắt sâu xa, anh nhíu mày ra hiệu: Chuyện này do mày gây ra, mày mau giải quyết đi.

Anh Đản nuốt nước bọt, cậu ta ngồi thẳng dậy và nghiêm túc báo cáo: “Thưa thầy, em cảm thấy đã có sự hiểu lầm ở đây. Thầy xem đi, em là người báo cảnh sát mà, nếu như em không báo cảnh sát thì có lẽ là thầy cũng sẽ không phát hiện ra việc này được đâu, đúng không ạ? Cũng đâu phải lúc nào thầy cũng xem máy theo dõi đâu chứ, đúng không ạ? Nếu như hai đứa em là đồng bọn thì em báo cảnh sát làm gì chứ?”

Lâm Hạo Nhân kiểu: “?” Sao nghe có vẻ như muốn phủi sạch quan hệ với mình vậy nhỉ?

Thầy giáo đang gọi khàn cả giọng giống như bị cướp toàn bộ tài sản nghe thấy anh Đản giải thích như thế thì chợt ngừng lại. Dáng người ông ta cao gầy, ông ta mặc áo khoác cổ lật và đeo một đôi găng tay, ông ta nhướng mày chỉ vào Tiêu Đan và nói: “Việc cậu báo cảnh sát chỉ có thể nói rõ là cậu đi lầm đường và biết quay đầu lại mà thôi! Cậu cũng chưa tính là hư hoàn toàn!”

“Sao thầy lại nói như thế?” Anh Đản bắt chéo hai chân, sau khi bị ông chú cảnh sát trừng mắt thì lại ngoan ngoãn buông chân xuống, hai tay chống trên đầu gối, cậu ta hơi nghiêng người về phía trước và nói: “Chỉ cần thầy tra thử là sẽ biết được em đã nói gì lúc báo cảnh sát ngay thôi mà. Em đã nói có thể là bạn em đang gặp nguy hiểm ở trong trường học của thầy, em vô cùng gấp gáp muốn nhờ cảnh sát giúp đỡ. Nếu em muốn lập công chuộc tội thì bây giờ em sẽ nói thẳng là cậu ta đi vào trộm đồ, còn cạy két sắt của thầy hiệu trưởng của thầy, còn có…”

“Đủ rồi!” Lâm Hạo Nhân ngắt lời anh Đản, anh tức giận kéo tóc, thật sự là bó tay toàn tập luôn rồi, anh vội vàng giải thích: “Em không có trộm gì hết, em chỉ đi vào đó… giải sầu mà thôi.”

Ông chú cảnh sát và thầy giáo đồng loạt nhìn về phía Lâm Hạo Nhân: “Vào trường giải sầu? Leo tường vào trường giải sầu?”

“Em đang thu thập tài liệu mà.” Hơn nửa đêm rồi mà Lâm Hạo Nhân còn chưa được uống miếng nước nào cả, bây giờ anh chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô mà thôi, vậy mà còn bị chọc tức đến mức muốn tái phát bệnh tim luôn nữa chứ, lông mày anh nhíu chặt như muốn nổi lửa, anh nói: “Việc em leo tường là em không đúng, nhưng mà mọi người có tìm được món đồ nào ở trên người của em đâu chứ, mọi người chỉ cần điều tra là biết trong trường có mất món gì hay không thôi mà. Nếu không thì em sẽ chờ ở đây, trong trường mất món nào hay hỏng món nào thì em sẽ bồi thường theo giá thị trường của nó, vậy có được hay không ạ?”

Quay lại trường học ngay bây giờ à?

Thầy giáo và cảnh sát nhìn nhau, cả hai đều có chút rụt rè.

Từ khi Lâm Hạo Nhân bước vào trường học thì điện thoại cũng mất tín hiệu luôn rồi, vì thế mà anh Đản có thể không hốt hoảng được sao? Cậu ta gọi cho Lâm Hạo Nhân mấy cuộc gọi mà đều không kết nối được, vì thế mà cậu ta đã tự mình chạy vào cổng trường, cậu ta đứng bên ngoài quan sát rất lâu nhưng không nhìn ra được nguyên do, cho nên cậu ta đã quyết định, mặc kệ có tác dụng hay không thì cứ báo cảnh sát trước rồi tính tiếp.

Lỡ như gặp được người cảnh sát nào đó có dương khí quá mạnh có thể xua đuổi tà ma thì sao… Ai mà biết được chứ?

Sau khi nhà trường nhận được thông báo thì cũng gọi chủ nhiệm văn phòng qua đó xem xét, cả đám người bước vào trường học, ngoại trừ sương mù dày đặc thì không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa. Lúc ấy vẫn chưa phá được mắt trận, Lâm Hạo Nhân với bóng trắng còn đang đứng chờ ở trên sân thượng.

Đã hơn nửa đêm rồi mà trong trường học lại có sương mù dày đặc như thế, ngay cả ông chú cảnh sát dày dặn kinh nghiệm cũng cảm thấy hoảng hốt, điện thoại di động của bọn họ đều không có tín hiệu như nhau, ánh sáng của đèn pin cũng chẳng chiếu được bao xa.

Cả đám đi một vòng xung quanh trường học nhưng không tìm được ai cả, bọn họ nhìn thấy tòa nhà dạy học ở cách đó không xa nhưng lại không thể nào đến gần nó được, giống như là gặp phải quỷ đả tường vậy đó. Chủ nhiệm văn phòng cũng sợ muốn khóc, bọn họ còn chưa nghĩ được biện pháp thì sương mù đã nhanh chóng tản đi, Lâm Hạo Nhân cũng đi ra khỏi tòa nhà.

Mọi chuyện vừa rồi giống như là ảo giác của mọi người.

“Trời lạnh, sương mù giữa đêm, điều này nói lên cái gì?” Lâm Hạo Nhân mặt không đỏ tim không đập nói hưu nói vượn: “Thật ra thì em là nhà văn, em muốn tìm tài liệu cũng muốn cảm nhận được cảm giác đi học trước kia. Ban ngày không tiện tới đây cho nên em mới tới vào ban đêm… Việc này là do em không đúng, em có thể bồi thường tổn thất và viết bản kiểm điểm, thầy muốn em làm gì cũng được ạ.”

“Có hỏng hóc gì không?” Ông chú cảnh sát hỏi cậu cảnh sát đang ghi chép ở bên cạnh.

“Trước mắt thì không có. Khóa cửa vẫn ổn, cửa sổ cũng còn nguyên, thầy giáo đó đã đi xem xét một lượt các văn phòng rồi, cánh cửa vẫn còn đang khóa.”

Ông chú cảnh sát hành nghề nhiều năm như vậy, ông ta luôn có thể gặp được vài chuyện ma quỷ kỳ lạ, trước mắt không có tạo thành bất kỳ tổn thất nào, Lâm Hạo Nhân cũng không có tiền án tiền sự, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên ông ta bảo Lâm Hạo Nhân xin lỗi thầy giáo và hứa hẹn sẽ không có lần sau xảy ra.

“Còn việc viết bản kiểm điểm thì phải xem thầy giáo có chịu nhận hay không.” Ông chú cảnh sát muốn giảng hòa nên cười nói: “Thầy ơi, thầy xem chúng ta đã tra xét tài liệu của cậu ta rồi, không có vấn đề gì cả, là do người trẻ tuổi không hiểu chuyện đấy mà, thầy bắt cậu ta lau sạch bức tường được rồi, chính là bức tường mà cậu ta đã đạp dơ đấy, bắt cậu ta lau dọn sạch sẽ, thầy thấy như vậy có được không?”

Chủ nhiệm không làm chủ được, ông ta ra ngoài gọi điện thoại hỏi hiệu trưởng.

Lâm Hạo Nhân chán nản ngồi trên ghế, tại sao việc này lại trở nên ồn ào thế nhỉ, chẳng lẽ là như bóng trắng đã nói, khi mặt trời mọc, có ai biết được anh đã làm những gì đâu chứ? Đừng nói đến tiếng cảm ơn, không bị tố cáo đã phải cảm ơn trời đất rồi.

Hơn nửa đêm mà đồn cảnh sát vẫn náo nhiệt như thế, không lâu sau đó lại có một đám côn đồ uống say gây chuyện rồi bị bắt về đồn.

Một đám người trẻ tuổi, trên đầu và trên tay đều dính máu, cả người toàn là mùi rượu, trong túi quần còn bị lục soát được mấy cây dao gọt trái cây nữa chứ, tiếng quát của mấy chú cảnh sát cũng không ngừng quanh quẩn bên trong đại sảnh.

Ông chú cảnh sát cũng không rảnh quan tâm tới bọn họ nữa, anh Đản quan sát xung quanh rồi dùng một tay che tai nghe không dây, cậu ta nói nhỏ: “A Nhân, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Xảy ra chuyện gì à?” Lâm Hạo Nhân cúi đầu, anh ngáp một cái rồi nói tiếp: “Đều đã được giải quyết hết rồi, nếu như mày không báo cảnh sát thì bây giờ tao đang ngủ say như chết ở nhà đấy.”

“Chẳng phải là do tao lo lắng cho mày hay sao.” Anh Đản gãi gãi cổ, cậu ta ngại ngùng nói: “Xin lỗi mà, ngày mai tao mời mày ăn lẩu nhá.”

Lâm Hạo Nhân nghiêng đầu tựa vào vai anh Đản, anh Đản kêu lên một tiếng rồi vội vàng muốn tránh đi, Lâm Hạo Nhân lập tức nghe thấy có giọng nữ truyền ra từ trong tai nghe của cậu ta: “Cám ơn bánh kem yêu thương của xxx, cảm ơn que cay sức mạnh của xxx, cảm ơn xxx…”

Lâm Hạo Nhân: “?”

Một tay anh Đản che lại camera trước rồi ngại ngùng nói: “Mày làm gì đó, tao còn chưa tắt phát sóng trực tiếp đâu.”

Lâm Hạo Nhân: “…”

Anh Đản mở khóa màn hình, hiện trường phát sóng trực tiếp vô cùng ồn ào, giống như là đang ăn tết vậy đó.

- “Mẹ ơi con đã hiểu rồi!”

- “Đậu xanh rau má má má má, sao diễn ra đột ngột vậy?”

- “Tình huống gì thế này? Người đó là ai thế? Chồng của Đản Đản hả?”

- “Với giá trị nhan sắc này thì tôi có thể chấp nhận được!”

Trong màn hình, Tiêu Đan đội mũ lưỡi trai và khăn quàng cổ màu vàng nghệ, bên phía tai trái còn đeo một cái bông tai đen, cậu ta đang cười híp mắt cực kỳ ấm áp, vừa nhếch miệng đã để lộ ra một cái răng khểnh dễ thương rồi, trông cậu ta vô cùng ngoan ngoãn. Lâm Hạo Nhân thì lại ỉu xìu dựa trên bả vai cậu ta, bởi vì áo khoác che đến cằm nên chỉ để lộ cái mũi cao thẳng và đôi mắt phượng mà thôi, đôi mày rậm vô thức nhướng có vẻ rất uy hiếp.

Vừa nhìn như thế, còn thật sự rất xứng đôi.

Lâm Hạo Nhân lập tức quay đầu sang chỗ khác, bình luận của mọi người chạy đầy trên màn hình, Tiêu Đan cười đến nỗi không ngậm miệng được: “Ai da, cám ơn người anh em đã giúp tao nhận được nhiều quà như thế.”

“Chồng gì chứ, đó là bạn thân của tôi đó. Tôi tới đây đón cậu ấy mà.”

“Đứa nhỏ ngoan thì không nên học theo nhá, vào đồn cảnh sát không phải là chuyện tốt gì đâu, ngoại trừ việc nhận được cờ thưởng vì giúp người làm niềm vui. Ai da mấy người đừng quậy nữa mà, lát nữa tôi sẽ bị tố cáo đấy.”

Chủ nhiệm nói chuyện điện thoại xong thì bước vào, ông ta lạnh lùng liếc Lâm Hạo Nhân rồi nói vài câu với đồng chí cảnh sát đang ghi chép.

Hai bên xem như đã kết thúc việc hòa giải, Lâm Hạo Nhân xin lỗi chủ nhiệm rồi đưa cho ông ta phương thức liên lạc của anh, sau đó anh mới dẫn theo anh Đản đang líu ríu suýt nữa thì bị đồn cảnh sát đưa vào danh sách đen rời đi. Gió lạnh thổi qua, đầu óc đần độn u mê của Lâm Hạo Nhân cũng tỉnh táo hơn một chút, anh rụt bả vai, cảm thấy bụng có hơi đói.

*

Anh Đản tắt phát sóng trực tiếp và mời Lâm Hạo Nhân đi ăn xiên nướng.

Lâm Hạo Nhân kể đơn giản cho anh Đản nghe về những chuyện đã xảy ra vào buổi tối, cậu ta nghe thấy như thế thì nghẹn họng nhìn anh trân trối, hai mắt phát sáng, sau đó lại hỏi: “Bọn mày đang đóng phim hả? Mày hãy thành thật nói cho tao biết đi, có phải đây là cốt chuyện mà mày vừa mới nghĩ ra và muốn dọa tao không hả?”

“Tin hay không thì tùy.”

“Đừng mà, tao tin mà!” Anh Đản sờ cằm nói: “Rốt cuộc thì bóng trắng ấy là ai thế? Là đàn em của chúng ta à… Tại sao tao lại không nhớ rõ là có người như vậy nhỉ? Mày có thấy rõ dáng vẻ của nó không?”

“Không có.” Đột nhiên Lâm Hạo Nhân nhớ tới cảnh tượng khi đối phương nghiêng đầu, lúc đó anh chỉ nhìn thấy vùng cằm và khóe miệng cong lên giống như cười mà lại không phải đang cười của hắn, trong lòng anh đột nhiên rung động, anh nghĩ đêm nay anh đã thật sự bị hoảng sợ đến mức mắc bệnh tim luôn rồi.

“Người đặc biệt như thế, người mù mặt như mày không nhớ được thì thôi đi, dù sao thì tao cũng phải nhớ được chứ nhỉ?” Anh Đản đang cố gắng nhớ lại, cậu ta đã gặp hầu hết những người mà Lâm Hạo Nhân quen biết rồi, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ ra sự tồn tại của người nào như thế, cậu ta cảm thấy có hơi kỳ quái.

“Nó sẽ không lừa mày chứ? Có rất nhiều người biết chuyện mày đã vào đồn cảnh sát mà, sau đó còn nghe nhầm đồn bậy, nói mày trốn học qua trường bên cạnh quyết đấu với trùm trươngf bên đó nữa chứ.”

Có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Lâm Hạo Nhân.

Bởi vì vẻ ngoài của Lâm Hạo Nhân mà từ nhỏ anh đã không được mọi người xem là người tốt rồi. Sau khi lên trung học thì hiểu lầm ấy lại càng trở nên nghiêm trọng hơn, trường học mới khai giảng không được bao lâu mà đã lan truyền ra tin tức anh xưng bá trong trường và thu phí bảo kê toàn bộ khu vực xung quanh, bởi vì bên ngoài có người che đậy nên không ai dám chọc vào anh. Buồn cười nhất chính là, tin đồn ấy đã lan truyền hơn nửa học kỳ thì người trong cuộc như anh mới nghe thấy.

Có người không phục nên bí mật tìm Lâm Hạo Nhân quyết đấu, lúc đầu anh còn khinh thường ứng chiến với những người đó… Vốn dĩ là không hiểu chuyện gì cả.

Kết quả là sau đó việc này lại bị đồn thành Lâm Hạo Nhân xem thường người này người kia, không bao lâu sau thì người này người kia cũng gọi anh em xã hội ngoài trường đặc biệt chặn đường anh mỗi khi tan học.

Lần đầu rồi lại lần hai, Lâm Hạo Nhân cũng đã hiểu được cảm giác bất đắc dĩ của đại hiệp cổ đại khi cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, anh không thể không ra tay giải quyết bọn chúng. Vốn anh chỉ là một học sinh trung học bình thường, vì tự vệ mà đi học taekwondo và võ tự do.

Sau đó thật sự đã luyện được cả người mình đồng da sắt, không cẩn thận lại ngồi vững trên ngai vị “trăm trận trăm thắng” chứng thực lời đồn luôn.

Vì lẽ đó mà Lâm Hạo Nhân cũng dần dần cảm thấy chán “người sống”, anh không thích tiếp xúc với đám đông, thích ở một mình, hơi sợ giao tiếp, thật ra những tính cách ấy đều được “luyện” thành trong hoàn cảnh như thế.

Cũng chỉ vì vẻ ngoài có hơi hung dữ dằn một chút mà bị gắn mác đủ loại thuộc tính, chịu đựng mọi sự hiểu lầm, cũng thật sự là buồn cười đến mức đáng thương.

Một đêm trời yên biển lặng, bởi vì mọi chuyện đã được giải quyết mà Lâm Hạo Nhân cũng không đi thăm cô bé đã bị hoảng sợ kia nữa.

Anh Đản cũng đã nhắn nhủ với người hâm mộ lâu năm là không cần phải tốn công phí sức đi tìm thầy pháp này nọ nữa đâu, cũng coi như là tiết kiệm số tiền khổng lồ cho đối phương.

Lâm Hạo Nhân quay đầu trở lại thế giới nhỏ bé quen thuộc của anh, anh nhốt mình trong nhà viết đại cương cả ngày lẫn đêm, khó khăn lắm mới có thể giao bản thảo trước thời hạn. Sau khi giải quyết họa lớn trong đầu thì anh mới rời khỏi cái “ổ” của mình, anh mở điện thoại ra xem, không ngờ tin nhắn đầu tiên mà anh nhận được sau khi tắt máy nhiều ngày như thế lại là tin tức địa phương mà anh Đản đã gửi tới, tin tức có nội dung như sau: “Vừa mới xảy ra sự cố mất tích kỳ lạ của một nhân viên bảo vệ tại trường tiểu học Đông Hải trong thành phố chúng ta vào ngày một tháng một, tính đến thời điểm báo chí đưa tin, cảnh sát vẫn chưa đưa ra được bất kỳ báo cáo liên quan nào, nhà trường cũng tạm thời chưa đưa ra lời phản hồi. Theo tin tình báo, bảo vệ mất tích năm nay năm mươi ba tuổi, giới tính nam, lúc mất tích có mặc áo lông màu xanh đậm, đội mũ đen, găng tay đen, trên cổ tay có một vết bớt…”

Lâm Hạo Nhân kéo xuống cuối cùng thì nhìn thấy ảnh chụp của chú bảo vệ đã mất tích, anh cảm thấy ông chú ấy có hơi quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ông chú ấy ở đâu. Anh thật sự không có kinh nghiệm trong việc nhớ mặt mọi người, anh cũng thường bị anh Đản mắng là “người mù mặt”. Cho dù có người sống sờ sờ đứng trước mặt anh thì anh cũng chưa chắc đã nhận ra người ta chứ đừng nói chỉ là một tấm ảnh vô hồn.

Lâm Hạo Nhân tắm rửa thay quần áo và chuẩn bị đi ăn lẩu với anh Đản, đến khi anh lên xe taxi, sợi dây thần kinh nào đó trong đầu anh mới chợt sáng lên… Người mất tích là ông chú bảo vệ ở trường tiểu học mà anh đã gặp hôm bữa!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp