Dị Đồng

[Quyển 1: Thức tỉnh.]


1 năm

trướctiếp

Chương 1

Editor: Minh Minh

Huyện Đông Hải, khu thắng cảnh rừng nguyên sinh Đông Vân.

Hình Du bước ra từ ngôi mộ của một người đàn ông, búng búng cổ tay áo, bộ âu phục được cắt may tinh xảo tôn lên dáng người cao ráo và thanh lịch của hắn, trông hắn như một chàng hoàng tử bước ra từ một lâu đài cổ kính. Hắn lấy khăn tay ra lau bụi trên giày, mặc dù chỉ là thanh niên hơn hai mươi tuổi nhưng nhìn hắn lại vô cùng trưởng thành và lịch lãm. Mỗi cái nhìn mỗi nụ cười dường như đều được đo bằng thước, không có một chút tùy tiện thường thấy ở các bạn cùng trang lứa.

“Cậu cả.” Tài xế hơi khom người, tay đeo găng trắng nhận lấy khăn tay rồi bỏ vào túi, trầm giọng nói: “Có cần phải thông báo cho ông bà chủ không ạ?”

“Không cần.” Hình Du nhìn thoáng qua người được gọi là “hướng dẫn viên du lịch” đang lấm la lấm lét như một tên trộm, chế nhạo nói: “Tự làm bậy không thể sống, nhà họ Hình không nhận công việc này. Đi thôi.”

Tài xế gật đầu, bước nhanh vài bước mở cửa xe cho Hình Du, “hướng dẫn viên du lịch” kia thấy hắn phải đi liền vội vàng chạy tới: “Cậu Hình! Này, cậu nói thế là như nào? Tại sao lại rời đi? Cậu nhìn này, tiền đặt cọc tôi cũng đã trả rồi mà!”

Hướng dẫn viên du lịch dùng vẻ mặt mếu máo nhìn hắn, vài sợi tóc trên đầu đung đưa trong gió. Đầu đầy mồ hôi, gã xoa xoa tay, lắp bắp nói: “Cậu Hình, dù gì thì cũng phải cho tôi một lời giải thích đi chứ?”

“Giải thích? Vậy ông cũng nói sự thật với tôi được không?” Hình Du khoác một tay lên cửa xe, miệng nở một nụ cười lịch sự nhưng trong mắt hắn lại chứa đầy sự trào phúng: “Ông nói là các ông tình cờ tiến vào đó, sau đấy không biết tại sao một vài khách du lịch như người mất hồn và họ đã hôn mê bất tỉnh đến tận bây giờ, ông không có cách nào khác nên đành phải tìm đến nhà họ Hình.”

“Phải… là vậy đấy.” Hướng dẫn viên du lịch liếm liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt né tránh, nói: “Mấy vị khách kia của tôi vẫn còn đang nằm trong viện đấy. Người nhà họ muốn chúng tôi bồi thường, nhưng chúng tôi cũng là người bị hại mà...”

“Người bị hại...” Hình Du chậm rãi nói ba từ này với một âm lượng gần như không nghe thấy được, cười nói: “Một đám trộm mộ cũng không biết xấu hổ mà dám nói mình là người bị hại à? Nếu tổ tiên có linh, thể nào bọn họ cũng sẽ tức giận đến mức sống lại.”

Mặt của hướng dẫn viên du lịch nhanh chóng biến sắc: “Này cậu Hình, cậu không được nói linh tinh...”

“Đào bới mồ mả tổ tiên của người ta, quấy nhiễu sự thanh tịnh của người đi trước. Giờ chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi, nhà họ Hình không muốn liên quan đến chuyện này, xin hãy đi mời người tài giỏi khác đi.” Hình Du không chờ gã nói xong đã lên xe rồi đóng cửa lại, nửa câu sau liền rơi vào gió lạnh, bị khói bụi bốc lên đập vào mặt hướng dẫn viên du lịch.

“Tiền đặt cọc sẽ không được trả lại, tự cầu nhiều phúc đi.”

*

Huyện Đông Hải, thị trấn Tiểu Nam.

Chủ quầy bánh thịt trên phố vừa làm bánh nhân thịt vừa lảm nhảm bằng tiếng địa phương: “Chuyện này ầm ĩ lớn như thế mà cháu không biết à?”

“Cháu không có nghe nói qua ạ.” Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở một cái bàn nhỏ, hai tay hai chân dài không thể duỗi thẳng đành phải vừa cúi người vừa co chân lại, một tay bưng ly trà sữa, tò mò nhìn ông chủ: “Sau đó thì sao? Đứa nhỏ có xảy ra chuyện gì không ạ?”

“Chuyện này thì chú cũng không rõ lắm, họ nói là đứa bé đã được đưa đến bệnh viện ngay trong đêm, còn chuyện gì xảy ra sau đó thì chú không biết.” Ông chủ lấy miếng bánh nhân thịt chiên vàng ra để ráo dầu, mùi thơm lan tỏa ra khắp không khí, dầu trong nồi sôi xèo xèo. Ông ta nói với vẻ bí ẩn: “Cháu có thấy chuyện này kì lạ không, hả? Đang đi một mình trên đường thì đột nhiên xuất hiện một người giống y hệt mình, giống nhau như hai giọt nước, không lẽ đó là người không có hộ tịch?”

“Ừm, người không có hộ tịch.” Người đàn ông trẻ tuổi học theo giọng địa phương của ông chủ mà trả lời một cách bập bẹ. Anh trầm ngâm lấy điện thoại ra, ghi một vài dòng vào bản ghi nhớ.

Ông chủ đặt bánh nhân thịt vào một cái rổ nhỏ rồi đưa nó cho người đàn ông: “Vị thịt tươi ngon giống như thịt bò của lão Tề đây.”

“Cảm ơn ạ.” Người đàn ông thổi thổi bánh, mùi hương lan tỏa vào mũi khiến người ta muốn chảy nước miếng. Cắn một miếng bánh liền cảm nhận được bánh ngoài giòn trong mềm, nhiều nước. Thịt tươi ngon miệng, thịt bò với ớt cay, vị cay tuyệt mĩ, dư vị bất tận.

Người đàn ông vừa ăn vừa uống trà sữa, ngón tay thường xuyên xẹt qua di động, bận đến tối tăm mặt mũi. Và ở bên cạnh anh, ngồi xổm đằng sau ghế dựa là một con quỷ nhỏ - hiểu đúng theo ý trên mặt chữ, đó thật sự là một con quỷ nhỏ.

Nhóc quỷ đó có đôi má phồng to, đôi mắt đen và khuôn mặt nhợt nhạt, trắng đến xanh lét.

Nó mặc một cái yếm nhìn không rõ màu sắc, ngồi chồm hổm với đôi chân trần, thỉnh thoảng lại liếm liếm môi hít hít mũi, trưng ra một khuôn mặt thèm ăn.

Nhân lúc ông chủ đi tiếp đón khách khác, người đàn ông trẻ tuổi kia liếc mắt nhìn nó một cái rồi bất đắc dĩ nói: “Nhóc vừa không ăn được vừa không ngửi được, bày ra cái dáng vẻ đó để làm gì hả?”

Nhóc quỷ kia hé miệng, một tiếng hú ma quái phát ra từ cái miệng đen ngòm của nó. Người đàn ông nhíu mày, trợn mắt lườm nó một cái, con quỷ nhỏ kia liền rụt vai lại, biến mất tại chỗ.

Lúc này lại có một cuộc gọi đến, trên màn hình điện thoại di động hiện lên dòng chữ “Lạt thủ tồi thảo”(1).

Người đàn ông giật mình một cái, thật sự muốn biểu diễn một màn biến mất tại chỗ theo nhóc quỷ, nhưng tiếc là anh đường đường là một người sống to lớn, hệ số độ khó có chút cao.

Anh cắn một nửa miếng bánh với sự khó xử, rồi mới chậm chạp nhận cuộc gọi...

“Alo...”

“Ông cố! Tôi gọi cậu là ông cố, cậu có dám nhận không?”

“...”

“Bản thảo cậu nói sẽ đưa cho tôi đâu rồi? Bị cậu ăn mất rồi hả?”

“...”

“Nói chuyện đi chứ!”

Người đàn ông nuốt những thứ trong miệng xuống, trả lời: “À, cái đó... tôi vẫn đang viết.”

“Nửa tháng rồi!” Đầu bên kia hét lên: “Cậu viết bản thảo về cái gì mà tận nửa tháng thế? Một chữ tôi cũng chưa được đọc nữa! Cậu là cái đồ thất hứa(2)!”

“Bản thảo à, cái này...” Người đàn ông cầm lấy ống hút trà sữa, dùng nó khuấy trà một chút rồi nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Viết quá ít thì sẽ làm hạn chế mạch suy nghĩ của tôi, hiểu không? Cũng không thể viết quá chi tiết, ai lại đi viết một cái bản thảo quá chi tiết chứ? Vậy không phải là cứ dứt khoát viết hẳn thành một cuốn sách là được rồi à?”

“Người khác thế nào thì tôi không quan tâm, tôi hỏi cậu, ai là người chưa hoàn thiện bản thảo?”

“...”

“Tài liệu trước đây dù có tốt đến đâu cũng vô dụng! Người ta bây giờ chỉ muốn xem bản thảo của cậu thôi. Nếu bản thảo cậu làm không tốt thì sẽ không có ai ký với cậu đâu!”

Người đàn ông tặc lưỡi, gác khuỷu tay lên đầu gối, hơi dang rộng hai chân ra rồi nhìn xuống đất.

Có một khuôn mặt nhỏ nhắn chậm chạp trồi lên khỏi mặt đất, đó chính là con quỷ nhỏ vừa nãy. Nó mở to hai mắt, phồng quai hàm cười với người đàn ông, sau đó chỉ chỉ bụng mình tỏ vẻ “Tôi đói”.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng... Lần này là thật đấy, trước cuối tuần tôi sẽ đưa bản thảo đến.”

Người đàn ông nói với vẻ không tập trung, sau đó tùy tiện cắt một hình tròn từ giấy vệ sinh, gấp thành hình sủi cảo, sau đó lấy ra một lá bùa màu vàng và một cái bật lửa, dùng lá bùa vàng bọc bên ngoài tờ giấy rồi đốt cho nhóc quỷ.

Trong tay nhóc quỷ bỗng nhiên nhiều ra một bánh nhân thịt màu vàng thơm ngào ngạt và một mâm sủi cảo chay, nó vui vẻ ra mặt, ngồi xổm trên mặt đất ăn đến vui vẻ.

Người đàn ông cúp điện thoại, vừa bực bội sờ sờ gáy vừa nói với nhóc quỷ: “Này, hỏi nhóc chuyện này.”

Nhóc quỷ gật gật đầu ý bảo anh ta cứ nói.

“Lúc nãy ông chú kia nói có một học sinh gặp phải một người giống mình như đúc liền bị dọa sợ tới nỗi phải nhập viện, nhóc có biết chuyện này không?”

Người đàn ông vốn dĩ còn nghĩ đây chỉ một trong số những tin đồn không đáng tin cậy, không ngờ nhóc quỷ lại gật đầu, không những thế còn đưa tay chỉ phương hướng.

Người đàn ông ngạc nhiên nói: “Thật sự có việc này à? Không đúng nha, ngoại trừ tôi ra thì trên đời này làm gì còn ai có thể thấy mấy người chứ? Dù sao thì từ trước đến nay tôi cũng chưa từng thấy qua...”

“Nhóc đẹp trai?” Ông chủ vừa lau tay vào tạp dề vừa bước tới, liếc nhìn sàn nhà trống trải, ánh mắt ông ta trở nên kỳ quái, nói: “Cháu đang nói chuyện với ai thế?”

Người đàn ông thở dài một cái, cầm điện thoại nói: “Cháu đang nghĩ lời thoại thôi ạ.”

“À à.” Ông chủ hiểu rõ gật gật đầu, ông ta đã quen biết cậu nhóc họ Lâm này nhiều năm, chỉ biết cậu nhóc này là người viết sách truyện, thi thoảng sẽ có những hành động kì lạ. Thoạt nhìn tuy có vẻ là người hung ác, nhưng thật ra bản chất lại là người tốt.

Ông ta hào hứng nói: “Chú đã kể cho cháu nghe rất nhiều chuyện như vậy, cháu thấy thế nào? Có thể dùng làm tư liệu không?”

“Có thể ạ, cảm ơn chú.” Người đàn ông ăn mấy miếng bánh nhân thịt còn lại, quét mã trả tiền, sau đó đứng dậy vươn vai một cái: “Cháu định đi dò xét hiện trường một chút.”

“Hả?” Ông chủ lo lắng nói: “Buổi đêm cháu sẽ rất dễ bị đâm trúng bởi gì cái đó, tự mình cẩn thận đấy!”

Người đàn ông vẫy vẫy tay, sau đó đút tay vào túi. Nhóc quỷ trên sàn nhà nấc một cái vì đã đánh chén no nê, nó ôm cái bụng tròn vo chạy qua bên người ông chủ rồi đuổi theo anh.

Ông chủ thấy một luồng gió mát lạnh lướt qua ống quần, cái cảm giác lạnh lẽo này giống như xương cốt ngay lập tức bị biến thành băng, lạnh đến nỗi ông ta phải run rẩy.

*

Bẩm sinh Lâm Hạo Nhân đã có thể nhìn thấy ma quỷ, người xưa có nói những người như anh “có thể kết nối âm dương”. Khi còn nhỏ, vì anh không thể phân biệt được sự khác nhau giữa âm và dương mà anh đã nói ra không ít lời nói đáng sợ. Những người lớn trong gia đình không tin vào những chuyện lộn xộn này, nhưng họ cũng cảm thấy sau lưng ớn lạnh mỗi khi nghe anh nói. Họ chỉ có thể mang anh đi bệnh viện khám bệnh. Tuy nhiên, cả khoa tai mũi họng lẫn khoa thần kinh đều không chẩn đoán ra bệnh gì. Không còn cách nào khác, họ đành phải nhờ người đi tìm một vị “đại sư”, nhưng đại sư không tính phí, chỉ cảm thán một câu “Số phận nên như thế”, sau đó ông ấy tìm một chiếc khăn tay rồi che đi mắt phải của Lâm Hạo Nhân.

Một lần che này liền che đến hai năm, Lâm Hạo Nhân không nói lời kỳ quặc nữa, nhưng ánh mắt phát triển có chút lệch lạc, hết cách, họ chỉ có thể tháo khăn che xuống.

Ở trong mắt người thường, dáng vẻ “vốn dĩ” của thế giới này chỉ có ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất rộng lớn, các tòa cao ốc ngợp trời, ngựa xe như nước và sự xa hoa trụy lạc. Sự hỉ nộ ái ố của mỗi người gần như giống nhau nhưng lại không có điểm chung, đó chính là do lòng người khó đoán bởi ai cũng đeo lên một lớp mặt nạ.

Nhưng trong mắt Lâm Hạo Nhân, thế giới chỉ có hai thứ: Một là sống, hai là chết.

Sống với màu sắc tươi sáng, tiếng gà gáy và tiếng chó sủa, dù có hỗn loạn có biến động như thế nào thì đó cũng là một bầu không khí chỉ có thể tạo ra bởi người sống, đó là không khí sôi động, đường hoàng và tùy ý.

Còn chết thì mọi thứ đều im lìm, lặng yên không một tiếng động.

Ma quỷ không thể nói tiếng người, chúng chỉ có thể kêu gào - tục xưng là tiếng khóc của quỷ. Mỗi khi chúng há miệng, thứ phát ra chỉ là tiếng kêu khóc thê lương khiến tim người ta như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Đa số ma quỷ đều không biết cách đối nhân xử thế, không có nhận thức như khi còn là người, chúng chỉ biết bay lơ lửng như không khí. Thường thì chúng đều đã quên mất những chuyện khi còn sống, mù mịt không có đường về.

Cái loại cảm giác im lặng chết chóc này, kèm theo cảm giác trống rỗng mà Lâm Hạo Nhân không thể hiểu được, nó lạnh lẽo đến mức không thực.

Sau khi hiểu biết về nhiều chuyện hơn, Lâm Hạo Nhân đã có thể dần dần phân biệt được sự khác biệt giữa Âm và Dương.

Anh đã làm quen với rất nhiều cô hồn dã quỷ và thường tìm thấy một số nguồn cảm hứng từ trên người họ. Đầu tiên là vẽ tranh, sau đó là viết một ít truyện ngắn - tất cả đều những câu chuyện tâm linh thần bí.

Sau này anh bắt đầu đăng tải mấy mẩu truyện này lên Internet, còn rất được mọi người hoan nghênh.

Công việc chính của anh là gõ chữ, nghề phụ là “Bắt quỷ”. Lâm Hạo Nhân không phải là dân chuyên nghiệp, thế nên ngày thường anh chỉ nhận những đơn hàng từ người quen, phí dụng thu không cao, cũng không có những chiêu trò kì ảo hoa lệ như nhảy đại thần(3) gì gì đó, chỉ cần làm cho con ma con quỷ kia rời đi là được.

Gần đây anh muốn sửa đổi phong cách, anh định đổi từ thây ma quỷ quái thành yêu tinh và tiên nữ - làm thế thì bản quyền cũng dễ bán ra hơn. Biên tập viên vốn đã rất coi trọng chuyện này nên vẫn luôn giúp anh quảng bá truyện, nhưng đã nửa tháng trôi qua rồi mà anh vẫn chưa viết được một chữ trên bản thảo.

Anh đã viết truyện ma rất nhiều rồi, nên anh cũng chẳng biết viết theo phong cách khác như thế nào.

Lâm Hạo Nhân cảm thấy có chút nhức đầu bèn chạy ra ngoài tìm tư liệu. Cuối cùng nghe đến nghe đi, trong yêu ma quỷ quái thì quỷ quái vẫn là thứ chiếm đa số.

Từ xưa đến nay yêu tinh đã khá ít ỏi, nhưng ma quỷ thì không giống. Ma quỷ là do người chết biến thành, người lúc còn sống có thể trải qua cuộc sống bận rộn, nhưng đến khi xuống đất rồi, người dân quần chúng hạ bút thành văn viết kiểu gì cũng có, vô cùng đặc sắc và không hề lặp lại.

Những câu chuyện có đề tài máu chó như là làm cho mấy gia đình bất hạnh, trả thù đôi cẩu nam nữ(4) luôn luôn nhận được nhiều sự yêu thích của mọi người.

Có thể thấy, những câu chuyện dân gian đều không thể không đề cập đến “Chuyện nhà”, liên quan đến mạng người cũng sẽ là do người sống làm, hơi có chút giọng điệu của “Nếu Hoàng đế cuốc đất thì chắc chắn sẽ dùng cuốc vàng.”

Lâm Hạo Nhân đi đến chỗ “Hiện trường vụ án”. Đó là một ngôi trường tiểu học trên một con phố nhỏ bình thường, có một trường mẫu giáo đằng sau nó, xung quanh là những cây ngô đồng cao lớn cùng với một số cửa hàng văn phòng phẩm và tạp hóa bên dưới tán cây.

Lâm Hạo Nhân đi dạo xung quanh một vòng, nhóc quỷ kia cũng đi theo dạo một vòng, không ngờ lại đào được một đồng bọn ở dưới cây ngô đồng - đồng bọn kia của nó đang co quắp ngã chổng vó dưới đất, nhóc quỷ kéo không được, vừa há mồm định gào lên đã bị Lâm Hạo Nhân đốt một cái bánh bao màu vàng nhét vào mồm.

Lâm Hạo Nhân ngồi xổm xuống, nhìn “con quỷ ngã chổng bốn vó lên trời”.

“Này.” Anh chỉ chỉ vào cái bánh bao trong miệng nhóc quỷ: “Cậu có muốn ăn cái kia không?”

Con quỷ kia tóc tai bù xù, mặc trên người trường bào không biết là của niên đại nào, quần áo cả người rách nát, hai má lõm vào sâu đến nỗi chỉ còn lại mỗi da.

Cậu ta nâng mắt lên, hai mắt vô hồn, mù mờ một lát mới há miệng thở dốc. Lâm Hạo Nhân sợ cậu ta sẽ cất giọng gào lên, nhưng trước khi anh kịp né tránh thì bên kia lại im miệng.

Hóa ra không phải là cậu ta muốn gào.

Lâm Hạo Nhân cũng đốt cho cậu ta một cái bánh bao. Con quỷ kia từ từ cầm lấy cái bánh đưa lên miệng ăn, dường như cậu ta cảm thấy thoải mái hơn một chút bèn lật người ngồi dậy.

Các hồn ma có thể giao tiếp với nhau, nhóc quỷ hỏi thay cho Lâm Hạo Nhân, con quỷ kia nghe hiểu, vừa gật gật vừa lắc đầu, còn chỉ về phía trường tiểu học đằng xa.

Nhóc quỷ vừa chuẩn bị gào lên một tiếng thì đã bị Lâm Hạo Nhân nâng tay ngăn lại đúng lúc.

“Tôi hiểu rồi, chuyện xảy ra ở cổng trường đúng không?”

Nhóc quỷ có chút tiếc nuối, vừa nhai bánh vừa gật đầu.

Hai quỷ dán vào nhau cùng nhau giao lưu trò chuyện còn Lâm Hạo Nhân thì bước về phía trường học.

Dù anh đã lớn nhưng anh vẫn không phải là người thích nói chuyện với người khác, có chút chứng sợ xã hội - nói với quỷ thì không sao vì một người một quỷ chẳng thể nói được chuyện gì, cùng lắm là nghe quỷ gào gào một chút; dù sao cũng nghe không hiểu, không có gì phải xấu hổ hết.

Còn có một nguyên nhân quan trọng nhất là anh rất sợ bị người khác hiểu lầm.

Cũng giống như bây giờ, anh vừa mới bước tới cửa, bảo vệ đã cảnh giác đi ra.

Đó là một người đàn ông trung niên khoảng ngoài năm mươi, tay cầm chổi đứng sau cánh cổng sắt nhìn Lâm Hạo Nhân: “Cậu là ai? Chạy đến đây làm gì? Tôi nói cho cậu biết, muốn gây chuyện thì đến chỗ khác đi, đây không phải là nơi mà cậu có thể dính vào đâu! Cẩn thận tôi báo công an đấy!”

Lâm Hạo Nhân: “...”

Người sống, chẹp.

Chú thích:

• lạt thủ tồi thảo: là khi 1 đứa con trai hủy hoại hoặc chinh phục 1 đứa con gái. (thường là áp dụng cho mấy soái ca mỹ nữ hoặc manh muội.)

• Ở đây là 大猪蹄子: /dà zhū tí zǐ/: Móng heo bự: thường được cái cô gái dùng để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời. (từ lóng của giới trẻ TQ)

• Nguyên văn ở đây là Khiêu đại thần 跳大神, tiếng Mãn là samdambi, là một nghi thức của đạo Shaman tộc Mãn để cầu thần Shaman giải quyết các vấn đề chữa bệnh, trừ tai, cầu phúc, xem bói, tiên đoán. Người phụ trách nghi thức phải đội mặt nạ, dùng mũ thần che mặt, mặc trang phục Shaman, tay trái cầm trống, tay phải cầm roi vừa nhảy múa vừa hát thần ca theo nhạc.

• 狗男女 trong tiếng Trung. Đây là từ mượn từ tiếng Trung để nói về cặp đôi làm chuyện xấu kiểu như ngoại tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp