Dị Đồng

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Edit: Minh Minh

Người sống chỉ nhìn lớp vỏ bên ngoài, phần lớn là dùng thị giác của động vật, họ sẽ lấy ấn tượng đầu tiên sẵn có để dán một cái mác lên người người khác.

Nói cái gì mà linh hồn mới là thứ thú vị, đến diện mạo còn không được người khác yêu thích thì nói gì đến linh hồn?

Vậy nên câu châm ngôn “Tướng do tâm sinh” này thật là quá oan uổng cho Lâm Hạo Nhân.

Nếu cho câu “Tướng do tâm sinh” làm điều kiện đầu tiên để đánh giá dung mạo của anh thì đại khái có thể “đoán” được câu chuyện cả đời của anh đơn giản như sau: Lúc còn nhỏ ăn trộm kim chỉ, lớn lên đi ăn trộm bò, kỳ phản nghịch đến thì đi đánh nhau với xã hội đen, có lẽ anh sẽ là người rất quen thuộc với cục cảnh sát, các vụ án được ghi lại xếp dày một cục.

Nhưng sự thật là, mặc dù diện mạo của Lâm Hạo Nhân không giống như tên của anh nhưng anh thật sự là một người đàn ông tốt - nếu ta hiểu theo nghĩa thông thường nhất.

Chuyện phản nghịch nhất mà anh từng làm ra trong đời này là không thèm bàn bạc với người nhà đã tự tiện điền nguyện vọng thi đại học.

Tuy nhiên, từ nhỏ tới lớn, số lần anh bị người khác hiểu lầm quả thật là đếm không hết. Khi còn nhỏ, nếu đồ vật trong nhà ai biến mất thì người lấy đi chắc chắn là anh; ai bị đánh thì đương nhiên do anh làm; ai đang có thành tích rất tốt nhưng bỗng nhiên tụt dốc, nhất định là do người đó quá thân thiết với anh.

Anh chính là đứa trẻ đáng thương cộp mác “không được phép chơi với cậu ta” trong miệng người khác.

Phải hòa đồng với những người hàng xóm thật sự khá nhàm chán, người thời nay hay thích suy bụng ta ra bụng người, vô cùng mệt mỏi.

Anh đứng trước cổng trường, nở một nụ cười nhạt nhẽo rồi nói hươu nói vượn: “Chú à, hiểu lầm rồi, cháu tới đây đón em trai ạ.”

“Giờ vẫn còn chưa đến giờ tan học đâu.” Ông chú hỏi: “Cậu là ai? Là phụ huynh của đứa bé học lớp mấy? Chủ nhiệm lớp là ai?”

Nhóc quỷ không biết đã chui ra sau lưng ông chú từ lúc nào, thân thể mềm mại vặn vẹo biến hình, đầu tiên là số một, tiếp đến là số ba, cuối cùng biến khuôn mặt thành chữ “Vương”, mắt mũi đều kéo đến tận cằm.

“Khối một lớp ba.” Lâm Hạo Nhân bình tĩnh nói: “Giáo viên chủ nhiệm lớp họ Vương.”

Ông chú lúc này mới buông chổi, lấy ra giấy bút từ phòng bảo vệ: “Cậu ghi tên vào đây đi, các lớp bên trong vẫn còn đang học, cậu chờ một chút.”

“Em trai cháu bị ốm nên giáo viên phải gọi người nhà đến đón về.” Lâm Hạo Nhân nói: “Hay là chú hỏi một chút đi?”

Ông chú nửa tin nửa ngờ, kiểm tra thời gian, bây giờ mọi người đều đang ngồi trong lớp học, ông đi đâu để hỏi bây giờ?

Chuyện liên quan đến trẻ con không thể chậm trễ được, ông chỉ có thể để Lâm Hạo Nhân ghi tên, số chứng minh thư nhân dân và số điện thoại liên lạc rồi mở cổng cho anh đi vào.

“Đừng có đi lung tung đấy.” Ông chú đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt vẫn có chút do dự, lắc lắc khóa cửa trong tay rồi nói: “Đi nhanh lên đi.”

“Cháu cảm ơn ạ.” Lâm Hạo Nhân nhe răng cười, điều này khiến anh nhìn qua lại có thêm vài phần hung ác, giống như một người không có ý tốt khiến ông chú sợ tới mức lùi lại mấy bước.

Lâm Hạo Nhân tập mãi thành quen, anh đi về hướng sân thể dục đối diện với tòa nhà giảng dạy.

Trường tiểu học này không lớn, đằng sau là lưới sắt ngăn cách với nhà trẻ, thanh âm trẻ con cười đùa ầm ĩ truyền ra đằng sau những bồn hoa nhỏ đầy hoa. Anh dò xét nhìn thoáng qua, nhóc quỷ dựa người lên hàng rào sắt, bóp đầu nó thành hình thù khác, tròng mắt gần như rơi ra ngoài, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào những đứa trẻ đó.

Bộ dạng của nhóc quỷ khoảng chừng mới tám, chín tuổi, xem ra khi còn sống nó cũng không có cuộc sống tốt lắm, thế nên đối với chuyện gì nó cũng rất tò mò.

Lâm Hạo Nhân cố tình hỏi nó tại sao không xuống âm phủ để đầu thai, nhưng nhóc quỷ chỉ trưng ra một vẻ mặt ngây thơ, hỏi cũng không thể hỏi ra nguyên cớ.

Sau khi nhóc quỷ phát hiện ra Lâm Hạo Nhân có thể nhìn thấy mình thì luôn bám theo anh, dường như là nó sợ bị bỏ rơi. Có lẽ một người... à không phải, làm một con quỷ lâu rồi nên thấy quá cô đơn.

Nhóc quỷ có sát khí không nặng, cũng không có oán khí gì nên không thể biến thành lệ quỷ - sự hình thành của lệ quỷ thật sự không hề dễ dàng, đã rất nhiều năm trôi qua nhưng Lâm Hạo Nhân chưa từng gặp qua một lần, vì thế mỗi khi nghĩ đến thì anh cũng thấy khá là hiếm lạ.

Tuy nhiên, ở với thứ có âm khí nặng trong thời gian dài sẽ gây tổn hại cho vận mệnh của mình. Lâm Hạo Nhân bị nhóc quỷ bám theo sau nên thi thoảng sẽ có một chút xui xẻo nhỏ, ngoài ra không còn gì khác.

Nhóc quỷ đi xem nhà trẻ, con quỷ tóc dài khoác áo choàng dưới cây ngô đồng cũng không biết đã đến đây từ lúc nào, cứ nhẹ nhàng bay lơ lơ lửng lửng, dường như cậu ta đang vô thức đi theo anh.

Lâm Hạo Nhân bước sang một góc, nhìn trái nhìn phải rồi lại đốt một cái bánh bao khác cho cậu ta, nói: “Đừng có đi theo tôi, cậu nên ở đâu thì cứ ở đi. Tôi không học hành gì về lĩnh vực này, cùng lắm cũng chỉ có thể đốt cho cậu ít đồ ăn thôi, không làm được gì khác đâu.”

Quỷ nam kia ngơ ngác nhìn anh, làm như không hiểu ý anh.

Lâm Hạo Nhân nhìn cả người mặc đồ “cổ trang” của cậu ta liền chắp tay vái lạy giống như trong phim truyền hình: “Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài...”

“Phụt...”

Có một tiếng cười trong trẻo vang lên trên đầu anh.

Lâm Hạo Nhân: “??”

Lâm Hạo Nhân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở tầng hai khu nhà giảng dạy có một người đang ngồi trên vỏ ngoài điều hòa... À không, là một con quỷ đang ngồi.

Lâm Hạo Nhân nhíu nhíu mày: “Cậu là ai?”

Từ từ... Con quỷ này vừa nở một nụ cười đúng không?

Lâm Hạo Nhân kinh ngạc, tay kẹp lấy một tấm bùa vàng, nói mà không có chút lực uy hiếp nào: “Cậu... cậu là thứ gì?”

“Anh không biết tôi là gì à?” Con quỷ kia nhẹ nhàng bay xuống dưới, dáng vẻ của hắn không giống với nhóc quỷ và quỷ nam: cả người hắn toàn là màu trắng sữa, không nhìn rõ trang phục, chỉ có thể nhìn thấy những đường nét mơ hồ giống như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù dày đặc của mùa đông, giọng nói cũng rất rõ ràng, đó là giọng của một người đàn ông trẻ tuổi: “Không phải anh thấy được chúng nó à?”

“Chúng nó là gì thì tôi biết, còn cậu là cái gì thì tôi không biết.” Lâm Hạo Nhân nói: “Sao cậu có thể nói được? Còn nữa... sao cậu lại có bộ dạng như thế này?”

Chẳng lẽ hắn đã chết quá lâu nên giờ sắp hồn phi phách tán - hồn vía lên mây?

“Tôi là một linh hồn còn sống.” Sương trắng sung sướng nhảy nhót tạo thành một vòng tròn: “Anh chưa từng thấy linh hồn còn sống à?”

“...”

“Linh hồn còn sống rời khỏi thân xác, thường được gọi là hồn lìa khỏi xác.” Sương trắng nói: “Tôi còn chưa có chết đâu.”

Lâm Hạo Nhân có chút ngạc nhiên: “Cậu, hồn cậu rời khỏi xác? Vậy cậu quay về như thế nào? Cậu là người ở đâu? Có cần tôi hỗ trợ báo nguy không? Ý tôi nói là xe cứu thương ấy...”

Dường như sương trắng rất có hứng thú với anh, hắn dạo quanh anh một vòng, nhóc quỷ ở bên kia cũng chạy lại đây, tò mò nhìn sương trắng, động đậy muốn đi bắt.

Sương trắng vụt một cái đã né được, tặc lưỡi một cái: “Đừng có động tay động chân, lạnh chết tôi bây giờ.”

Nhóc quỷ tủi thân, nó khó chịu mím mím môi rồi biến mất tại chỗ.

Dường như quỷ nam có chút sợ cụm sương trắng này, cậu ta lùi về sau, dần dần lùi vào trong tường. Cả nửa người cậu ta đều đã tiến vào tường, chỉ còn thừa lại đầu ngón chân và một cái đầu ở bên ngoài, giống như một chú mèo đang vụng về trốn tránh.

“Anh thật là thú vị.” Sương trắng đuổi mấy hồn ma không liên quan đi, dựa sát vào anh, nói: “Thế mà lại còn muốn báo nguy giúp tôi, anh không sợ gặp phải phiền toái gì à? Nhìn dáng vẻ anh hung dữ như vậy, không ngờ tới anh lại là.... Ơ?”

Sương trắng đột nhiên sững người một chút, hắn lại tiến đến gần hơn rồi dạo một vòng quanh người Lâm Hạo Nhân.

Lâm Hạo Nhân khó chịu ngả người ra sau: “Làm gì đấy? Đừng có dựa vào tôi gần như thế!”

Sương trắng ngạc nhiên nói: “Đàn anh Lâm?”

Lâm Hạo Nhân: “???”

Sương trắng nói “Hi” một cái rồi nhảy nhót từ trái qua phải: “Tôi nói sao mà trông anh quen thế! Đàn Lâm, lâu rồi không gặp!”

Lâm Hạo Nhân: “... Cậu là ai?”

Sương trắng không trả lời, cứ tự nói tự cười một mình: “Thú vị đấy thú vị đấy, thế mà trước kia tôi lại không phát hiện ra anh còn có bản lĩnh này! Có thể liên kết với cả âm và dương, anh như này là trời sinh hả?”

Lâm Hạo Nhân: “...” Sao giờ lại chuyển qua tán gẫu rồi? Tôi có nói sẽ buôn chuyện với cậu không?

Lâm Hạo Nhân nhận ra là người quen thì bỗng cảm thấy không được tự nhiên, chứng sợ xã hội lại tái phát, cả người anh cứng ngắc lùi về phía sau từng bước, anh nhìn xung quanh rồi nói với hắn: “Tôi, chuyện là, tôi còn có việc nên tôi đi trước đây.”

Sương trắng vừa bám theo anh vừa nói: “Đừng đi mà! Tôi biết rõ vì sao anh lại tới nơi này!”

Lâm Hạo Nhân dừng bước, ngập ngừng quay đầu lại.

“Anh nhận công việc của ai à?” Sương trắng nói: “Đại khái khoảng mười giờ đêm tối hôm qua có một nhóc học sinh gặp “quỷ chặn đường”, may là tôi ở gần đó nếu không thì nơi mà cô bé đó đến sẽ không phải là phòng cấp cứu của bệnh viện mà là đến nhà xác.”

“Cậu biết chuyện này?” Lâm Hạo Nhân vô thức lấy điện thoại ra, mở mục ghi chú: “Gì mà may mắn cậu đang ở gần đây? Cậu cứu đứa bé kia à?”

“Làm gì có con quỷ nào dám giết người trước mặt bổn thiếu gia? Muốn chết sớm hả?”

Lâm Hạo Nhân: “...” Đây là cái loại từ ngữ gì vậy?

*

Lâm Hạo Nhân càng nghĩ càng không rõ lúc nào thì anh lại quen một ông chủ lợi hại như vậy. Nghe cái ý này thì có vẻ như hắn có khả năng chiến đấu với ma quỷ rất mạnh mẽ.

Lâm Hạo Nhân liếm liếm môi, nói: “Tôi không nhận công việc làm ăn vì tôi không phải người trong giới ấy, cậu đừng có hiểu lầm tôi. Còn nữa, đừng có mê tín dị đoan như vậy.”

Sương trắng: “...”

“Thế anh tới đây làm gì?” Sương trắng hỏi: “Thật sự đến đây để đón em trai à?”

Lâm Hạo Nhân nhún nhún vai: “Tôi viết tiểu thuyết linh dị thần quái nên cần tìm ít tài liệu.” Nhân tiện nhìn xem cái con “quỷ chặn đường” có còn ở đây không. Nếu nó vẫn còn thì sẽ đi nói chuyện tâm sự với nó, tránh cho nó lại đi ra dọa dẫm mấy đứa nhỏ.

Sương trắng có chút ngỡ ngàng: “...Vậy anh nên đến đây vào buổi tối mới đúng.”

Lâm Hạo Nhân hợp tình hợp lý nói: “Buổi tối đến thì không an toàn.”

Sương trắng: “...”

Lâm Hạo Nhân đi qua đại sảnh ở tầng một, trong góc có một bàn bóng bàn, trên tường treo một tấm gương lớn chiếm toàn bộ mặt tường.

Trong gương chỉ có hình bóng của Lâm Hạo Nhân, nhưng trong mắt anh, lần lượt xuất hiện trên vai anh là một cụm sương mù trắng xóa, dưới bàn bóng bàn là nhóc quỷ đang ngồi chồm hổm, quỷ nam thì vẫn đang lừa mình dối người vừa trốn ở vách tường vừa để lộ ra mũi chân.

Lâm Hạo Nhân khép lại cổ áo, người thanh niên trong gương trông vô cùng có sức sống, người cao 180cm chân dài tay dài, một chiếc áo khoác tối màu bao trùm bên ngoài bộ đồ thể thao, đường viền cổ áo được đính lông vũ khiến anh nhìn qua trông vô cùng phấn chấn.

Lâm Hạo Nhân cắt một đầu tóc đen nhánh ngắn cũn cỡn, tóc hai bên tai cũng cạo gần như nhìn thấy da đầu, một đôi lông mày sắc bén, mắt hơi xếch lên, ánh mắt sắc lạnh, nhìn có chút hung ác.

Vì anh có thói quen nhíu mày nên mi tâm anh có một chữ “Xuyên” lờ mờ, khi không cười trông anh vô cùng lạnh lùng, lúc nhìn người khác thì khiến họ cảm thấy anh đang nhìn chằm chằm vào họ, không những thế còn vô cớ mang theo sát khí.

“Vẫn là cái bộ dạng này.”

Sương trắng tấm tắc nói: “Đẹp trai thì đẹp đó, chỉ là có cảm giác không dễ chọc.”

Lâm Hạo Nhân có chút ngượng nghịu, anh xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía gương, nói một câu sắc bén: “Trường học này có chỗ không thích hợp.”

“Đúng vậy.” Sương trắng bay một vòng xung quanh anh: “Tối hôm qua tôi đã cảm giác được điều đó nên tôi quyết định ở lại đây để điều tra.”

“Cậu... Không bị gì à?” Lâm Hạo Nhân có chút ngạc nhiên, sao hồn lìa khỏi xác rồi mà hắn còn có thể bình tĩnh đến vậy?

“Bát tự của tôi nhẹ lắm, từ nhỏ hồn tôi đã hay rời khỏi thân xác rồi. Không có cách nào trấn áp được.” Sương trắng thong thả nói: “Bình thường sẽ là những lúc tôi quá mệt mỏi hoặc bị bệnh thì mới dễ bị như vậy. Không có gì đâu, tỉnh dậy là lại tự trở về được thôi.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Hạo Nhân nghe về chuyện này, anh không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu. Vẻ mặt anh có chút ngơ ngẩn, xuất hiện trên dung mạo hung ác kia liền trông rất buồn cười.

Sương trắng bị chọc cười, hắn nhớ lại rồi nói: “Không biết anh có còn nhớ hay không, hồi cấp ba có một lần anh đi học muộn đã gặp một tên xã hội đen ở khu vực gần đó đang thu phí bảo kê của một bạn học sinh tại cổng sau. Anh tiến tới hỗ trợ, kết quả là cậu học sinh kia lại nghĩ anh và tên đó là đồng bọn nên đã quay ra báo cảnh sát đi bắt cả hai người bọn anh.”

Lần duy nhất Lâm Hạo Nhân phải đến đồn công an chính là vì chuyện này, sao anh có thể không nhớ được?

Đầu anh đầy hắc tuyến, nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, còn nhớ đến khắc cốt ghi tâm nữa đấy.”

Anh đi dạo một vòng quanh đại sảnh, lại đi đến chỗ nhà kho chứa dụng cụ học môn thể dục, cửa kho hé mở, học sinh trong lớp giáo dục thể chất ở đằng xa đang không ngừng cười đùa trên sân khiến nhà kho nhỏ nằm bên kia hành lang càng thêm hiu quạnh.

Vị trí nơi này không tốt, lâu ngày không có ánh sáng, quanh nhà kho chỉ có một ô cửa sổ trông rất lạnh lẽo.

Mở cửa kho, những đồ vật ở bên trong được sắp xếp chỉnh tề, có những quả bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền đặt trên các kệ dựa vào tường; khung chơi cầu lông đặt ở cạnh cửa, trên sàn được trải nhiều lớp đệm mềm, ở các góc thì có tay vịn để nhảy cao.

Một “quả bóng” lộc cộc lộc cộc lăn tới bên chân anh, lúc xoay tròn lại để lộ ra đôi mắt mở to của nhóc quỷ.

Nó còn cố ý mở miệng và kéo dài cái lưỡi của mình, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Nhưng Lâm Hạo Nhân đã quen với việc nhìn thấy tất cả các loại hình chết chóc của ma quỷ, thế nên tố chất tâm lý của anh về khoản này tốt lắm, anh nhấc chân bước qua đầu con ma rồi tiến vào trong nhà kho.

Sương trắng khá là khâm phục anh. Một làn sương nhỏ tách ra từ rìa của màn sương trắng, không biết đó là tay của hắn hay là gì mà nó đã đẩy cái đầu của nhóc quỷ lộc cà lộc cộc lăn về khu vực dưới kệ.

Thân thể nhóc quỷ co lại một xíu, dường như là có chút sợ, nó ôm lấy đầu không dám nghịch ngợm nữa.

Lâm Hạo Nhân đang đi đằng trước bỗng nhiên dừng bước, thầm nghĩ: Chờ một chút, sao cậu ta lại biết vì giúp đỡ bạn học sinh kia mà mình bị bắt?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp