Dị Đồng

Chương 7


1 năm

trướctiếp

Editor: Miêu

"Em là linh hồn sống, không có sức chống cự trước tụ âm trận." Bóng trắng không cần trôi nổi, lặng lẽ đi bên cạnh Lâm Hạo Nhân nói: "Vừa rồi là em bị mắt trận hấp dẫn, à, nó ở trên mái nhà đó."

Lâm Hạo Nhân xoa xoa cổ, cổ họng bị siết ứ máu giọng nói cũng hơi khàn: "Tranh thủ thời gian đi, tôi phải làm gì?"

Bóng trắng nghiêng đầu nhìn anh cười: "Em còn tưởng anh sẽ làm ầm ĩ đòi về."

"Tục ngữ có câu nói rất hay..." Lâm Hạo Nhân nhặt điện thoại di động rơi trên mặt đất, chạm vào màn hình vỡ vụn, thầm thở dài: "Đến cũng đến rồi."

Bóng trắng thích thú nhìn anh, giọng nói chậm rãi hiện ra sự dịu dàng thâm tình: "Xin lỗi vì đã để anh dính vào chuyện nguy hiểm như vậy. Nếu anh không muốn, em sẽ tìm người khác giúp đỡ, anh không cần miễn cưỡng."

"Bây giờ mới nói những lời này cậu không thấy hơi muộn sao? Hơn nữa đây là quyết định của tôi không liên quan đến cậu." Lâm Hạo Nhân lạnh lùng nói, kéo khóa áo khoác đến cổ để che đi vết bóp màu tím đáng sợ.

Anh bật lại đèn pin đi lên lầu hai, bóng trắng nhìn theo bóng lưng anh, trên môi nở nụ cười rồi nhẹ nhàng đi theo: "Tụ âm trận bị ai đó thay đổi lớn hơn, trận pháp có ở bốn hướng đông tây nam bắc, mắt trận ở trên sân thượng. Chỉ có phá hủy mắt trận mới có thể giải quyết triệt để được, em không đụng vào bất cứ thứ gì, phá hủy mắt trận chỉ có thể dựa vào anh."

Lâm Hạo Nhân gật đầu, cau mày nói: "Khi nãy thứ đó có thể chạm vào tôi..."

"Nó không chạm vào anh." Bóng trắng nói: "Âm khí ở đây quá mạnh, nó chỉ dùng âm khí như một loại phương tiện trung gian cụ thể hóa để tấn công anh thôi."

"Vậy còn cậu? Không thể dùng cách này để chạm vào mắt trận à?"

"Em là linh hồn sống." Bóng trắng nói: "Giữa sự sống và cái chết, chúng không hoàn toàn giống nhau."

Lâm Hạo Nhân chỗ hiểu chỗ không, nhưng phải đặt vấn đề này sang một bên trước đã.

"Đàn anh," Bóng trắng hào hứng nói: "Đây là lần đầu tiên em gặp một người có thể thông âm dương giống em, sau khi chuyện này kết thúc anh có muốn bái nhập làm học trò Huyết Hồn Đường của em không? Với thiên phú của anh không làm nghề này thì thật đáng tiếc."

"Huyết Hồn Đường?" Lâm Hạo Nhân nhìn hắn, ánh mắt rơi vào đôi môi mỏng không màu lại lúng túng nhìn sang chỗ khác, khô cằn nói: "Nghe giống như một tổ chức tà giáo vậy."

"Anh không biết cũng phải, tụi em là một môn phái rất lâu đời ở đất Trung Nguyên." Bóng trắng đi trước một chút dẫn anh lên lầu, tự hào giới thiệu: "Cách đây rất lâu, ở Trung Nguyên có tám gia tộc Thiên sư lớn, nhưng phần lớn đều đã suy tàn. Nay còn lại ba gia tộc lớn nhưng cơ nghiệp gần như bị cắt đứt, nhân khẩu ít ỏi, cuộc sống cũng không mấy khá khẩm."

Lâm Hạo Nhân ờ một tiếng không mấy hứng thú, nhớ tới người sư phụ không đứng đắn của mình. Nghe nói là không môn không phái, đi theo một lão già lừa đảo tìm ra được bí quyết sau đó tố cáo lão già lừa đảo đó, tự mình lang thang kiếm sống. Ông cũng không theo cái nghề này, tùy duyên mà giúp mọi người giải quyết những rắc rối nhỏ, dành phần lớn cuộc đời mình để làm kế toán trong một nhà máy bột mì, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, lúc già sắp về hưu thì tình cờ quen biết được nhà họ Lâm và giúp đỡ Lâm Hạo Nhân.

Không biết đây được coi là "sai đường biết quay đầu" không, rõ ràng có tài nhưng vững tin "bài trừ mê tín phong kiến", thậm chí là hình mẫu của thời đại "khi sư diệt tổ".

"Đàn anh?" Bóng trắng không nghe tiếng trả lời thì quay lại nhìn anh: "Đề nghị của em thế nào?"

"Chẳng ra sao cả." Lâm Hạo Nhân hoàn hồn, vẻ mặt không thay đổi nói: "Tôi có công việc đàng hoàng."

"Làm việc bán thời gian cũng được mà." Bóng trắng nói: "Bây giờ anh đang giúp đỡ một nhóm người vô tội khỏi một thảm họa, ngày mai mặt trời mọc ai biết anh đã làm gì? Anh hùng vô danh! Ý thức giác ngộ này cao bao nhiêu chứ? Tụi em đang cần những nhân tài cấp cao có tinh thần chính nghĩa như anh..."

Lâm Hạo Nhân mặc kệ hắn, bất kể bóng trắng nói gì anh cũng không đáp lại.

Có bóng trắng bên cạnh Lâm Hạo Nhân không gặp lại bất cứ điều gì kì lạ trên đường đi nữa.

Hai người nhanh chóng lên đến tầng cao nhất của tòa nhà, bên ngoài sân thượng sương mù dày đặc, vô số cô hồn dã quỷ bị hấp dẫn vào mắt trận, "đầu ma" dày đặt trông như một nhà ga trong lễ hội mùa xuân.

"Thảo nào ở dưới không gặp..." Lâm Hạo Nhân thì thào: "Chúng đều đã đến đây rồi."

"Tụ âm trận này là để thu hút cô hồn xung quanh tập hợp chúng lại với nhau, tăng cường oán khí và sát khí, nhằm đạt được mục đích không thể nói của người bày trận." Bóng trắng vẫn không nhúc nhích, nhưng ánh sáng trắng mờ ảo xung quanh thân hắn cuộn lại thành từng sợi mảnh không ngừng bị mắt trận hút vào.

Lâm Hạo Nhân nhìn hắn: "Cậu không sao đấy chứ?"

"Em làm nghề này, tuy lúc đầu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn," Bóng trắng giơ tay, niết đầu ngón tay út một cái, vẻ mặt thoải mái: "Nhưng với em chiêu này vẫn chưa đủ để vào mắt."

Sương mù bên ngoài sân thượng càng ngày càng dày đặc, các hồn phách ngơ ngác tập trung lại với nhau, quên hết mọi chuyện về kiếp trước, đôi mắt vẩn đục mờ mịt, hoàn toàn chẳng biết mình đang ở đâu.

Một số bị đứt lìa tay, gãy thắt lưng; bị lõm đầu, bẹp mặt; bị mở bụng, dạ dày và ruột rơi ra đất; một số khác thì thè lưỡi, đầu to hơn thân, giống như một quả bóng bay sắp nổ tung.

Hình ảnh này chỉ cần nhìn thôi cũng đã đủ khiếp sợ, chưa kể bọn chúng đang tụ tập lại với nhau, cứ như định tổ chức một party cuồng hoan vậy, ngay cả Lâm Hạo Nhân đã quen với việc nhìn thấy các loại tướng chết kỳ quái lúc này cũng không khỏi nổi da gà.

Các hồn phách trôi ngẩn ngơ, đi xuyên qua xuyên lại nhau chẳng có chút "lễ phép" nào.

Vào lúc này, chúng cảm nhận được hơi thở của một người sống thì đồng loạt quay đầu lại theo bản năng, nhìn Lâm Hạo Nhân đang đứng ở cửa bằng những bộ dạng chết chóc khác nhau, cứng lại bất động.

Trong lòng Lâm Hạo Nhân hơi hồi hộp một chút, có linh cảm xấu.

Quả nhiên, ngay lập tức bách quỷ đều lên tiếng tặng anh một bản "Hợp xướng quỷ gào khóc", âm thanh chói tai đến mức xuyên thủng màng nhĩ vào tới não. Lâm Hạo Nhân loạng choạng, mắt tối sầm lại, trên tai cũng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, bóng trắng đưa tay lên bịt chặt lỗ tai anh thực sự đã chặn được âm thanh đáng sợ đó.

Tuy không đạt đến hiệu quả che chắn hoàn toàn nhưng nó khiến Lâm Hạo Nhân cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc nhịn đau Lâm Hạo Nhân vô tình cắn vào bên trong má, trong miệng có mùi máu tanh, khóe mắt anh thoáng nhìn thấy góc nghiêng của bóng trắng, tóc mái dài quá trán luôn che trước mắt người đối diện, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và hai gò má hơi gầy... Đường nét quá rõ ràng và góc cạnh, trông có vẻ vênh váo hung hăng.

Lâm Hạo Nhân áp lưỡi vào má, suy nghĩ lung tung: Tên này bình thường không cắt tóc à? Hay là thích kiểu này? Không ảnh hưởng đến thị lực sao?

"Mắt trận nằm ở giữa, em sẽ dẫn chúng ra khỏi đó." Bóng trắng nói nhỏ: "Anh đi phá nó, dùng cách nào cũng được..."

Bóng trắng nhìn miệng Lâm Hạo Nhân: "Phun búng máu ra cũng được."

Lâm Hạo Nhân: "..."

Ngón tay của bóng trắng xoa nhẹ môi Lâm Hạo Nhân, cảm giác lành lạnh khiến Lâm Hạo Nhân rùng mình. Ngón tay kia đương nhiên không thể chạm vào anh nhưng lại khiến anh cảm thấy tim đập rộn ràng khó tả.

Anh đột nhiên ngả người về phía sau, nhưng bóng trắng cũng đã lao tới trước, để lại một câu nhẹ bẫng: "Lần sau đừng tự cắn mình nữa, khiến người ta đau lòng nhiều lắm đó."

Trong lòng Lâm Hạo Nhân thầm mắng, đôi mày rậm dựng lên, kéo cổ áo lên che nửa cằm, có vẻ "sát khí bốn phía", giống như một thủ lĩnh băng đảng nhỏ bị xúc phạm, thuận tay là có thể móc ra một cây dao cắt dưa hấu.

Ngay sau đó, Lâm Hạo Nhân lấy khăn giấy trong túi ra chùi chùi miệng... Tuy không chạm vào được, nhưng cái cảm giác lành lạnh đó khiến anh vô cùng khó chịu.

Bóng trắng như thể có mắt sau lưng, khẽ cười một tiếng.

*

Sát khí trên sân thượng đột nhiên bị linh hồn sống xông vào quấy rầy, dường như hắn biết cách dẫn dắt đám linh hồn ngẩn ngơ này như thế nào, một luồng sáng xanh yếu ớt bên trong có cả sấm sét từ mặt đất lan rộng ra giống một loại tĩnh mạch nào đó, trong nháy mắt đã bao phủ mặt đất và các bức tường, thậm chí cả lan can cũng tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo.

Các hồn phách như bị mắc kẹt bởi thứ ánh sáng này, hoảng sợ quay lòng vòng, bị dồn vào góc tường như một con cừu.

Mắt trận ở giữa sân thượng lộ ra, có một vòng tròn đơn giản bằng gạch đỏ vây xung quanh, một thế giới nhỏ được bảo vệ bên trong: Mặt sau lại là một tờ giấy kiểm tra, phù văn phức tạp của trận pháp được vẽ bằng bút đỏ.

Lâm Hạo Nhân: "..." Thế này cũng quá sơ sài rồi đó!

Từng vòng tròn ánh sáng từ trong ra ngoài, lan tỏa như những gợn sóng, sương mù dày đặc bên ngoài nhịp nhàng theo những gợn sóng lan truyền từ trong ra ngoài.

Lâm Hạo Nhân đá văng viên gạch, đưa tay muốn xé tờ giấy kiểm tra nhưng còn chưa kịp chạm vào thì một tiếng gào ma quái thảm thiết vang lên từ dưới chân.

Lâm Hạo Nhân phản ứng rất nhanh lập tức nhảy ra khỏi chỗ đó, "Lâm Hạo Nhân giả" ngóc đầu trở lại trước khi bị bóng trắng đánh tan, khuôn mặt âm trầm tử khí, âm khí dày đặc, đôi mắt đầy oán hận, đi thẳng lên từ tầng dưới, gió lạnh cuốn theo sương mù khiến người ta nhất thời không mở mắt ra được.

Lâm Hạo Nhân bị gió thổi ngã nhào, bóng trắng nghiêng mình chắn trước mặt anh, trong miệng lẩm bẩm gì đó đồng thời lòng bàn tay hắn cũng lóe lên tia chớp, phối hợp với những đường như tĩnh mạch xanh nhạt trên mặt đất, nhanh chóng vây quanh Lâm Hạo Nhân giả.

"Tên này có chút bản lĩnh đấy." Bóng trắng nói: "Bị em làm thương nặng hai lần mà vẫn có thể trở lại."

Lâm Hạo Nhân hét lên trong tiếng gió rít: "Đây là lệ quỷ à?"

"Bây giờ thì chưa phải!" Bóng trắng nói: "Trận pháp làm tăng oán khí, nó sẽ nuốt chửng những cô hồn dã quỷ xung quanh, nhất định có cơ hội thành công."

Lâm Hạo Nhân quay đầu lại nhìn những cô hồn mờ mịt đang bị dồn vào góc, cau mày: "Ý cậu là, những thứ này là thức ăn?"

"Trước đó em cũng không biết rốt cuộc trận pháp này là để làm gì." Bóng trắng tránh lưỡi dao sắc bén do gió hóa thành, lăn tại một vòng nhưng một cọng tóc cũng không động, trong tay bắn ra một tia sét, một tiếng đùng từ trên xuống đánh trúng Lâm Hạo Nhân giả, hắn nói tiếp: "Bây giờ xem ra có vẻ như đây là chuyện tốt mà nó làm. Có lẽ ban ngày nó nhập vào người giáo viên nào đó, còn làm thứ này để đến tối sẽ ăn đêm!"

Lâm Hạo Nhân: "..." con mẹ nó ăn với khuya.

Cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa, địa phủ cũng không nhận, nhưng chúng chưa từng làm gì xấu chỉ chờ đợi để biến mất trong dòng sông dài của thời gian.

Vốn dĩ đã rất khổ rồi, giờ còn bị dùng làm thức ăn?

"Thứ này có thể hóa thành người mà nó từng thấy, có ngoại hình và chuyển động y hệt, chỉ sợ không phải quỷ nhỏ bình thường." Bóng trắng dừng lại, đứng thẳng người, thấy Lâm Hạo Nhân giả cuối cũng không duy trì được nữa, dần dần tan vào mặt đất như sáp nến nóng chảy,ngũ quan tróc ra, toàn thân trắng phóc, mềm nhũn thành một vũng bùn.

"Vậy nó là gì?" Lâm Hạo Nhân đột nhiên tái phát bệnh nghề nghiệp, đầu không tự chủ được bắt đầu thu thập tư liệu sống: "Nó trở thành lệ quỷ là muốn làm gì? Có muốn báo thù ai sao?"

"Cũng không nhất thiết là muốn báo thù ai." Bóng trắng bước đến vũng bùn ngồi xổm xuống, nhìn kỹ hơn: "Có lẽ là địa phược linh nào đó, đã quá lâu nên nó quên mất thân phận ban đầu của mình rồi, lại bị ai đó mời đến mà không hay biết gì..."

"Mời đến?"

"Bút tiên, đĩa tiên... Hồi còn nhỏ anh không chơi hả?"

Lâm Hạo Nhân gật đầu đã hiểu.

"Một dã hồn quên đi quá khứ nhưng không cam tâm, bị đặt cho cái tên 'bán tiên' thì thật sự nghĩ rằng có thể thành tiên thành thánh." Bóng trắng cười lạnh một tiếng: "Nghĩ quá nhiều."

Lâm Hạo Nhân không nhịn được nhìn bóng trắng, đối phương thay đổi giọng điệu dịu dàng thâm tình như lúc trước, có vẻ hơi hờ hững đứng lên, nhưng so với lúc cố ra vẻ thì chân thật hơn nhiều.

Lâm Hạo Nhân thấy thứ kia bị bóng trắng áp chế không thể động đậy, nhanh chóng đi đến trận nhãn phía trước nhặt giấy kiểm tra lên xé nát.

Những gợn sóng lan truyền chợt dừng lại, sau đó nhanh chóng thu về, sương mù dày đặc xung quanh giống như bị một loại năng lực nào đó cuốn đi thành vòng xoáy đi một mạch, ngay sau đó biến mất không còn tăm tích. Đèn đường bên ngoài bức tường trường học lặng lẽ hắt vào, đã có thể nghe thấy tiếng người và xe cộ bên ngoài bức tường.

Như thể đột nhiên rơi xuống mặt đất rồi lại trở về nhân gian.

Căng thẳng trong lòng Lâm Hạo Nhân bỗng vơi bớt, dưới chân mềm nhũn ra, quay đầu nhìn lại, những cô hồn dã quỷ kia từ từ tản ra một số biến mất tại chỗ, một số đi xuống lầu rồi biến mất.

Lúc "buổi meeting" lâm thời bị giải tán, khu nhà dạy học trở lại vẻ thanh bình trước đây, tối tăm hơn nhưng không còn quỷ khí dày đặc nữa.

Khi Lâm Hạo Nhân quay đầu lại nhìn thấy lòng bàn tay của bóng trắng đan vào nhau, quấn bùn nhão vào lòng bàn tay của mình để tạo thành một quả cầu nhỏ phát sáng.

"Không phải cậu nói nhập vào người không tốt cho chúng sao? Sao lại... Cậu định xử lý nó thế nào?"

"Quỷ làm gì, logic của con người sao có thể rõ được?" Bóng trắng hợp tình hợp lý nói: "Tất nhiên là độ hóa. Cũng may là nó chưa thực sự làm ai bị thương, nạn nhân duy nhất chỉ là quá hoảng sợ. Nếu không thì chỉ có thể khiến nó vĩnh viễn không được siêu sinh."

Trái tim Lâm Hạo Nhân run lên, khi bóng trắng nói những lời "không được siêu sinh" mang theo cảm giác lạnh lẽo khó tả, lạnh giá khiến lòng người run rẩy.

Anh sờ chóp mũi nói: "Chuyện này coi như xong rồi đúng không?"

"Cảm ơn anh đã giúp đỡ." Bóng trắng nói: "Hôm khác em sẽ mời anh ăn cơm, nói được làm được."

Lâm Hạo Nhân xua tay: "Thôi đừng, tôi không muốn biết cậu là ai, cậu cũng đừng đến tìm tôi. Chuyện kiểu này đời này trải nghiệm một lần là đủ rồi, có hại cho tim lắm."

Bóng trắng cười rộ lên cũng không nói gì thêm, nhảy lên lan can sân thượng đút hai tay vào túi, ánh trăng từ trên mây rọi xuống ngọn tóc màu trắng trong suốt như thể được phủ thêm một lớp lụa mỏng. Gió thổi tung vạt áo Lâm Hạo Nhân, tóc khẽ lay động mà bóng trắng giống như một hình ảnh bị bấm dừng sắp hòa vào màn đêm. Hai người từ xa nhìn nhau, trong lòng Lâm Hạo Nhân dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cứ như cảnh tượng này đã gặp ở đâu đó.

Trước khi anh suy nghĩ rõ ràng, bóng trắng giơ tay lên vẫy nhẹ, sau đó ngã ra sau...

Trong lòng Lâm Hạo Nhân đột nhiên trống rỗng, đồng tử co rút lại, bất giác chạy ra lan can nhìn xuống.

Bóng trắng đã biến mất từ ​​lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp