Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 16: Thụ tinh này không ăn chay (16) - Biết được bản thể


1 năm

trướctiếp

Thủ Tri huyện nghe thế thì có hơi sửng sốt.

Chu Vân Nghiên chẳng phải hạng người lỗ mãng tùy tiện, nếu chỉ mới gặp mặt trong phút chốc mà có thể khiến hắn sinh lòng muốn ngỏ ý cầu hôn thì có lẽ hắn đã phải lòng rất đậm sâu.

“Chẳng hay Chu huynh đã gặp ở đâu, là nữ tử nhà ai?” Thủ Tri huyện tò mò hỏi.

Là thiên trường địa cửu... mà nàng tự mình đuổi theo.

Chu Vân Nghiên chớp chớp mắt, hỏi: “Là một nữ tử con nhà bình thường, Vốn dĩ... đã có duyên nhiều lần gặp mặt.”

Thủ Tri huyện trêu bảo: “Thế nàng ấy ẳt phải là một nữ tử hiền thục đoan trang thì mới có thể khiến cây sắt như Chu huynh nở hoa đấy nhỉ.”

Nếu nói Huyết Tiên hiền thục đoan trang thì... nhất định là chẳng phải. Chu Vân Nghiên cảm thấy chỉ mình hắn biết về ưu điểm của Huyết Tiên thôi là được, chẳng cần sẻ chia với kẻ khác.

Chu Vân Nghiên gật đầu xem như là một lời thầm xác nhận.

“Thế Chu huynh định bao giờ viết thư cho bậc trưởng bối trong nhà? Nếu họ biết được huynh hồi kinh mà gặp được mối duyên này thì nhất định sẽ rất vui lòng.”

Chu Vân Nghiên nhìn lá trà nổi trên nước, lòng nhớ đến trên đường Huyết Tiên thấy hắn đang uống một ngụm trà to thì bảo rằng nàng cũng muốn uống thử.

Chu Vân Nghiên thấy nàng tính tình thơ ngây nên cũng có ý rót cho nàng một cốc trà mới.

Nhưng Huyết Tiên ra hiệu ngăn hắn lại, rót cốc trà hắn đang uống dở vào miệng mình, Chu Vân Nghiên muốn ngăn nhưng chẳng kịp.

“Phụt!”

Huyết Tiên nhổ cả lá trà và nước trà xuống đất, kéo tay áo lên lau miệng, thốt lên: “Khó uống thế, khẩu vị của loài người kỳ quặc thật.”

Chu Vân Nghiên lật cốc trà trước mặt lên. Có thể là vì uống đã quen nên cũng chẳng thấy đắng.

“Vừa hay ngày mai có sứ giả hồi kinh, ta sẽ tranh thủ gửi thư trước khi hắn khởi hành.” Chu Vân Nghiên đặt cốc trà xuống và nói.

“Vậy thì Thủ mỗ xin chúc mừng Chu huynh trước.”

Lúc Chu Vân Nghiên trở về phủ Tướng quân đơn sơ, ngay ở bên ngoài tường đã nhìn thấy cây hoa sen đất kia. Trong viện chỉ có mỗi một thụ tinh, nghĩ một chút là biê ngay ai làm nên.

Các binh sĩ trấn cửa nhốn nháo hỏi: “Tướng quân trồng cây hoa sen đất này từ khi nào thế? Hoa nở đẹp thật đấy.”

“... Trước khi hồi kinh.” Chu Vân Nghiên căng da đầu nói dối. May mà trong viện của hắn không thường có người qua lại, nếu không thì hắn cũng không biết nên giải thích làm sao.

Khi mở cửa viện ra, hắn hoàn toàn rơi vào sửng sốt.

Trước lúc rời đi, căn phòng vẫn toát lên một vẻ thê lương, nhưng giờ đây đã ngập tràn trong sắc hoa đua nở khoe thắm, thậm chí trên những bức tường còn leo đầy những cây dây leo, trông chẳng khác gì cõi bồng lai vượt khỏi chốn nhân gian nằm sâu trong rừng như những quyển sách vẫn viết.

Cây hoa sen đất trong viện nở tung cánh hoa, đài hoa to tướng diễm sắc, sắc hoa tươi thắm vô cùng. Chẳng thể nhìn ra đây chính là miền biên ải cát bay ngập trời.

...

Con chuột đất tên "Độn Địa Hổ" kia là hàng xóm của hắn, hơn nữa nó còn quen biết với Huyết Tiên. Huyết Tiên bảo nàng là thụ tinh, hơn nữa còn có một thuở ấu thơ đậm sâu cùng với hắn.

Chu Vân Nghiên chợt nhận ra rất có thể cây hoa sen đất sau phủ Tướng quân chính là bản thể của Huyết Tiên.

Nghĩ đến cây hoa sen đất ở viện sau nhà, Chu Vân Nghiên chợt thấy lòng mình tỏa lên một cảm giác thân thuộc.

Lúc nhỏ ký ức mơ hồ, giờ nhớ lại lúc hắn lên tám, lên chín đã từng thường leo lên cành cây, vào những ngày hạ ngồi dưới gốc cây hóng mát, tán cây hoa sen đất sum suê che được cả một khoảng bóng râm rộng lớn.

Người đời đều bảo rằng cây hoa sen đất mang âm khí, chỉ có nhà võ tướng mới dám trồng.

Mấy chủ tử trong phủ Tướng quân thật sự chẳng sợ cây đại thụ này. Mỗi dịp rằm tháng giêng, mẫu thân của hắn còn đích thân tưới nước cho cây. Trước hắn đi về biên ải cũng đã đến từ biệt cây hoa sen đất này.

Nhưng giờ nhớ lại, nếu như Huyết Tiên thật sự là cây hoa sen đất này thì quả thật cả hai đã có biết bao duyên phận không thể nói rõ.

Có thể Huyết Tiên cảm nhận được hắn sắp về nên đã đẩy cửa ra.

Trong ánh tà dương buổi xế chiều, Huyết Tiên trong bộ y phục sắc hồng tựa người vào ngưỡng cửa, trên tay đang cầm một bộ y phục.

Chu Vân Nghiên một thân một mình bôn ba ở bên ngoài bao năm nay, đây là lần đầu tiên có người đứng ở ngưỡng cửa đợi hắn về.

“Ta để cô đợi lâu rồi.”

Chu Vân Nghiên cất bước về phía Huyết Tiên, ánh mắt đảo qua nàng, tới lúc nhìn vào những màu sắc hút mắt trong căn phòng, hắn không khỏi sững sờ.

Căn phòng chính đơn điệu ban đầu giờ đã trở nên đa dạng sắc màu, ngay cả chiếc khăn trải giường cũng đã hóa thành màu hồng nhạt.

“Đây... đây đều là Huyết Tiên biến ra sao?”

Huyết Tiên gật đầu: “Ta còn làm rất nhiều quần áo cho chàng nữa.”

Những chiếc quần áo trong tủ đồ của Chu Vân Nghiên đã giặt đến trắng bệch, mặc tới mặc lui cũng chỉ có vài chiếc đó.

Quần áo do Huyết Tiên biến ra bằng những cánh hoa, trông thì chẳng khác gì những bộ y phục bình thường, nhưng khi mặc vào mới nhận ra điều khác biệt.

Chúng cực mềm, cứ như khoác lên người những cánh hoa vậy, dù màu sắc thì khó diễn tả bằng lời.

“Huyết Tiên, nam tử không hợp mặc màu hồng đâu.”

Chu Vân Nghiên tuy không muốn đập tan ý tốt của Huyết Tiên nhưng hắn thực sự không tài nào mặc lên những bộ y phục màu hồng bước ra ngoài được.

Huyết Tiên: “Thế để ta biến sang màu khác.”

Chỉ trong chớp mắt, quần áo trong tay nàng đã biến thành màu đen.

“Chàng muốn màu gì ta sẽ biến cho chàng màu đấy.”

Chu Vân Nghiên nhìn những chiếc quần áo trước mắt mà trong lòng phức tạp, hắn chần chừ hỏi: “Quần áo được biến ra này có khi nào sẽ đột nhiên biến mất... hoặc rách ra không?”

Nếu những chiếc quần áo đó cũng mong manh như những ngón tay của Huyết Tiên, vừa mặc vào đã rách tả rơi ra, chỉ còn lại đúng bộ đồ lót, hậu quả như thế đúng là khó mà tưởng tượng nổổi.

Huyết Tiên lắc đầu: “Mấy bộ quần áo này còn chắc chắn hơn những quần áo được dệt từ tơ tấm lụa là của loài người các chàng, có dùng đao chém cũng chẳng rách được.”

Những bộ y phục được làm từ cánh hoa sen đất thì dù có bị lửa thiêu cũng chẳng hề hấn gì.

Chu Vân Nghiên chỉ xem như nàng đang nói đùa mà nhận lấy chiếc áo khoác ngoài trên tay nàng. Hắn thầm nghĩ, tới lúc mặc vẫn nên mặc thêm mấy lớp vải bên trong để an tâm.

Huyết Tiên kéo hắn đến bên giường: “Mau khoác lên cho ta xem đi.”

Chu Vân Nghiên bước theo lực kéo của nàng, hắn nhìn góc nghiêng của nàng rồi hỏi: “Huyết Tiên, bản thể của cô là cây hoa sen đất ở hậu viện phủ Tướng quân à?”

Huyết Tiên nán bước, xoay người lại với vẻ mặt thoáng có chút sửng sốt, bảo: “Chàng nhớ ra rồi sao?”

Chu Vân Nghiên lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng khi nhìn thấy cái cây trong viện, ta đã có suy nghĩ như thế. Huyết Tiên, cô có thể chính là cây hoa sen đất.”

Khi nghe thấy hắn bảo chưa nhớ ra, Huyết Tiên cũng chẳng thất vọng, nàng gật đầu một cái: “Đúng thế, ta chính là gốc sen đất kia. Không vội đâu, chàng cứ từ từ nhớ lại.”

Đây là một cảm giác rất diệu kỳ, Châu Vân Nghiên cảm thấy hắn và Huyết Tiên càng thân thuộc. Có những gương mặt càng trở nên rõ ràng hơn trong đầu. Nhưng tới khi hắn nhìn kĩ vào thì trên gương mặt ấy đã mờ ảo đi, tựa như trải lên một tấm lụa mỏng.

Chu Vân Nghiên nhớ lại vào lần trước khi Huyết Tiên thi triển hai kỹ năng đặc biệt với hắn thì đã ngủ li bì suốt ngày.

Hắn ngầm đoán, tinh quái có lẽ cũng giống như con người, cũng không thể nào có nguồn năng lượng tràn đầy mãi mãi. Khi đã dùng nhiều sức lực thì có lẽ sẽ thấy mệt mỏi.

Thế là hắn bèn hỏi: “Huyết Tiên, cô biến ra những loài hoa cỏ trong viện, còn những quần áo chăn mền này nữa, cô sẽ không bị kiệt sức đấy chứ?”

Nếu bản thể của Huyết Tiên ở biên ải thì đừng nói là chỉ những chuyện nhỏ nhặt này, mà dù nàng có biến nơi này thành ốc đảo cũng chỉ là chuyện mười ngày nửa tháng. Nhưng giờ tinh hồn của nàng không vững, chỉ dùng một cành cây để định hồn nên thực sự so với trước kia thì rất dễ bị mệt mỏi.

Huyết Tiên xoay người, bước hai bước đến gần hắn. Khi nàng chỉ còn cách hắn bằng khoảng cách của hai ngón tay, nàng liền kiễng chân lên, ngước đầu nhìn vào mắt hắn.

Chu Vân Nghiên bị Huyết Tiên nhìn chằm chằm đến nỗi người đứng thẳng tắp, nửa thân trên hơi ngả ra sau: “Sao thế?”

Huyết Tiên nhìn chằm chằm Chu Vân Nghiên đang không ngừng tránh né ánh mắt của nàng, nàng hỏi: “Chàng đang quan tâm đến ta sao?”

Chu Vân Nghiên ngậm chặt đôi môi mỏng, hàm dưới căng cứng.

Bị một nữ tử, à không, một nữ thụ tinh thúc ép đến nỗi ánh mắt liên tục tránh né, thật sự hơi không được “nam nhân” cho lắm. Hắn vươn cổ lên, cố ép không được xoay đầu, rủ mắt xuống nhìn Huyết Tiên rồi bảo: “Phải.”

Huyết Tiên nhoẻn cười, khuôn mặt trở nên rạng rỡ, khẽ giọng bảo: “Ta không ngại.”

Huyết Tiên vê nặn bàn tay to rộng của hắn, tiếp tục kéo hắn đi về phía giường: “Chàng mau thay ra cho ta xem đi, để ta biến thêm cho chàng hai bộ nữa.”

Cũng may Chu Vân Nghiên không trắng lắm, nếu không mặt hắn nhất định đã chuyển sang màu đỏ.

Chu Vân Nghiên vai rộng chân dài, trời sinh ra đã có cơ thể hút mắt, mặc gì trông cũng đẹp.

Huyết Tiên bảo hắn thử hết bộ này đến bộ khác, Chu Vân Nghiên bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, ngập ngừng hỏi: “Bộ đồ của cô cũng là tự biến ra hay sao?”

Huyết Tiên biến cho góc áo của hắn một đóa hoa sen đất, trông như được thêu lên vậy, nho nhỏ, không quá diêm dúa.

“Phải, cả người ta đều được biến từ cây hoa sen đất, kể cả da thịt ta.”

“Cho dù là bao nhiêu bộ đồ thì cô cũng biến ra được sao?”

Huyết Tiên lắc lắc đầu, đáp: “Giờ bản thể của ta không ở đây, nên nếu biến ra liên tục thì chỉ được mười mấy bộ thôi.”

Chu Vân Nghiên nhìn chằm chằm nàng rồi hỏi: “Lúc ở trong lều, cô bảo ta đưa cho cô áo lót là... cô cố tình à?”

Chu Vân Nghiên giờ mới sực nhớ ra. Huyết Tiên vốn dĩ không định để hắn đưa áo lót cho mình, quần áo đều là do nàng tự biến ra, nàng còn có thể biến ra mười mấy bộ nữa là! Chẳng cần như loài người cứ mặc hết lớp này đến lớp kia lên người.

Huyết Tiên chẳng có lấy một ý có lỗi, nàng vô tư nói: “Hôm đó nhìn biểu cảm của chàng thú vị lắm. Đúng là ta lừa chàng đó.”

Chu Vân Nghiên: “...”

Huyết Tiên thấy sắc mặt Chu Vân Nghiên khó coi thì liền quẳng chiếc áo choàng ngoài của hắn sang một bên, khẽ vỗ tay: “Vân Nghiên, chàng xem.”

Sau một tiếng vỗ, chiếc áo lót đã nhảy “bốp” lên từ lòng bàn tay của nàng, chiếc áo lót trông như một chú thỏ trắng vậy.

Chu Vân Nghiên vội vã quay đầu sang chỗ khác: “Đừng đùa nữa, mau biến lại đi.”

Huyết Tiên trèo qua, ngước mặt lên. Chu Vân Nghiên ngồi trên chiếc ghế tựa gỗ bên giường, hắn định đứng dậy thì Huyết Tiên đã đi trước một bước ấn chặt hai chân của hắn.

Đôi chân rắn rỏi của hắn thoáng chốc trở nên căng cứng, Chu Vân Nghiên cúi đầu nhìn nàng, thấy đôi mắt Huyết Tiên long lanh lên, ngập tràn sự hào hức.

“Sao chàng lại không dám nhìn áo lót?”

Phải trả lời câu hỏi hiểm hóc như vậy của Huyết Tiên, quả thật làm khó một người chân chất chính trực như Chu Vân Nghiên rồi.

“Vật dính sát trên người nữ tử, sao có thể để nam tử nhìn được?”

Huyết Tiên: “Quan hệ giữa ta với chàng mà cũng không thể nhìn à?”

Chu Vân Nghiên vẫn kiên quyết lắc đầu: “Đương nhiên là không thể.”

“Bởi vì giờ ta chưa có danh phận sao?”

Điều này chẳng liên quan gì đến chuyện có danh phận hay không, cho dù hai người thành thân thì Chu Vân Nghiên thử tưởng tượng, hắn cũng chẳng thể nhìn áo lót của Huyết Tiên mà mặt không đổi sắc.

“Cũng không được.”

Huyết Tiên “ừm” dài một tiếng giàu ý vị sâu xa. Chu Vân Nghiên nghe được liền đổ mồ hôi lưng, hắn chợt có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, ngay sau đó trong ánh mắt Huyết Tiên đã ánh lên vẻ ranh mãnh.

Hơn mười chiếc áo lót từ trên rơi úp vào mặt hắn, màu sắc phong phú, muốn màu nào cũng có.

Chu Vân Nghiên: “...”

Đấy vẫn chưa là gì, Huyết Tiên còn cầm lên một chiếc màu đỏ rồi ướm lên trước người, hỏi: “Vân Nghiên, chàng nói xem ta mặc chiếc này có đẹp không?”

Làn da Huyết Tiên trắng nõn nà đến phát sáng, mặc màu đỏ vào sẽ đẹp vô cùng, trông như một tản bơ hồng đỏ.

“Huyết Tiên!”

Một luồng khí nóng rực xộc thẳng lên đỉnh đầu, Chu Vân Nghiên dứt khoát nhắm nghiền mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền. Kết quả là khi hắn nhắm mắt lại, trong bóng tối trước mặt vẫn mờ mờ ảo ảo hiện lên dáng hình của Huyết Tiên.

Huyết Tiên uể oải tiến sát lại gần, nàng lướt nhẹ chóp mũi dọc bên cổ hắn, nói: “Lúc nhỏ chàng trèo trên nhánh cây của ta, vắt vẻo ngồi trên nhánh cây của ta vui biết bao nhiêu. Cành cây đó là chân của ta, là cánh tay của ta, là eo của ta đấy, chàng có biết không?”

Chu Vân Nghiên đỏ mặt tía tai, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào hình ảnh bản thân lúc nhỏ đã chơi đùa cùng nhánh cây.

Huyết Tiên đã cười vui thỏa lòng rồi, những chiếc áo lót kia liền khẽ phát ra tiếng “bụp”, tất thảy biến thành những cánh hoa đỏ thắm rực rỡ, rơi rãi đầy giường đầy nền đất.

“Chàng mở mắt ra đi, biến mất cả rồi.” Huyết Tiên bảo.

Chu Vân Nghiên không tin, khẽ khàng híp hờ đôi mắt. Khi thấy thật sự chúng đã biến mất hết mới mở to mắt ra. Ngay sau đó đã bị thụ tinh kéo mạnh lên giường, đè xuống đống cánh hoa kia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp