Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 15: Thụ tinh này không ăn chay (15) - Mộc Tân Cổ


1 năm

trướctiếp

Tại phủ Tam hoàng tử của nước láng giềng.

“Pháp sư! Tên Chu Vân Nghiên kia đã trở lại rồi!”

Mộc Tân Cổ khí thế hừng hực ngồi trên ghế, trên tường phía sau treo một chiếc đầu trâu đã hóa thành xương trắng. Hắn ta cầm ly rượu, nhìn chằm chằm vào thám tử đưa tin với ánh mắt thâm trầm, hào hứng nói với pháp sư mặc áo vàng ở bên cạnh.

Pháp sư kia cầm một cây phất trần trong tay, trên người khoác áo bào bằng lụa nạm vàng, trước ngực còn đeo một chuỗi hạt châu thật lớn.

Pháp sư bấm tay tính toán, bấm tay chính là dùng ngón tay cái bắt đầu đếm từ ngón út mãi cho đến ngón trỏ. Sau đó, ông ta thần bí chậm rãi nói: “Thời khắc đã tới.”

Mộc Tân Cổ nghe xong liền ngẩng phắt đầu lên, uống cạn rượu trong ly, ra sức ném ly đồng xuống đất, có chút tức giận đập đồ.

Đồ đồng vô cùng rắn chắc, rơi lên trên tấm thảm bằng da động vật phát ra tiếng ‘cộp’ rất khẽ, sau đó lăn dọc một đường. Suốt quá trình vang lên những tiếng ‘cành cạch’, không hề phù hợp với bầu không khí nghiêm túc trong sảnh.

Thấy chiếc ly sắp lăn tới chỗ khuất, Mộc Tân Cổ quay sang người hầu đang đứng bên cạnh, căn dặn: “... Mau nhặt cái ly lên.”

Người hầu không có con mắt tinh tường, đáp lại một tiếng xong bắt đầu đuổi theo chiếc ly như chú cún, khó khăn lắm mới nhặt trở lại được.

“Cầm ly rồi cút ra ngoài!” Mộc Tân Cổ tức giận quát lên.

“Vâng.” Người hầu cầm ly đi ra ngoài, nửa đường gã ta sơ ý bi vấp té, khiến chiếc ly rơi xuống đất tiếp tục lăn phát ra những tiếng ‘lộc cộc, lộc cộc’.

Mộc Tân Cổ: “...!”

Hai năm trước, trong lần đụng độ giữa hai nước gần đây nhất, hắn ta thua thảm hại dưới tay Chu Vân Nghiên. Còn bị kỹ thuật bắn tên tài giỏi của hắn bắn thủng đùi.

Đến tận bây giờ, vết thương vẫn còn đau. Hễ trái gió trở trời là chỗ đùi bị đâm lại dấy lên từng cơn đau đớn.

Từ đó về sau, hắn ta ngày càng không được phụ vương coi trọng. Các huynh đệ nhìn thấy hắn ta cũng sẽ mở miệng khuyên nhủ, trực tiếp hay ám chỉ đều có. Họ nói rằng với tình trạng sức khỏe của Mộc Tân Cổ như hiện nay, đã không thích hợp lập tức xuất chinh nữa rồi. Thà cứ ở lại phủ làm một vị Hoàng tử nhàn hạ còn hơn.

Mộc Tân Cổ vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn ta căm thù Chu Vân Nghiên, hận không thể đào tim hắn ra để ăn!

Sau trận chiến lần trước, mặt ngoài hai nước vẫn luôn duy trì hòa bình, nên hắn cũng chỉ dám giở chút trò vặt ở nơi biên cương mà thôi.

Mấy ngày trước, hắn lại lần nữa gợi ý với phụ vương.

Họ đã ngủ đông hai năm, đã đến lúc xuất binh lần nữa. Lần này, hắn ta nhất định sẽ đánh hạ quan thành bên kia!

Nhưng vì lần trước hắn ta xuất chinh đã hao tổn rất nhiều tài lực và lương thảo. Cũng có thể là do lần đó thương vong quá thảm thiết, nên phụ vương không chịu đồng ý, chỉ muốn duy trì nền hòa bình giữa hai nước.

Phụ vương còn nhìn hắn ta với ánh mắt cực kỳ phức tạp, khiến Mộc Tân Cổ vô cùng tức giận.

Mộc Tân Cổ cảm thấy phụ vương đã già rồi, bị nước láng giềng đánh cho sợ hãi.

Phụ vương đã không còn rong ruổi trên lưng ngựa từ lâu, bây giờ chỉ là một lão già lú lẫn tham luyến quyền lực.

Mộc Tân Cổ không nhìn thấy dân chúng lầm than bởi chiến tranh. Trong lòng hắn ta chỉ có một chấp niệm đó là giết chết Chu Vân Nghiên!

Lúc hắn ta đang buồn bực cáu kỉnh, tình cờ quen biết với một vị pháp sư.

Pháp sư tự xưng là “Hoàng Pha pháp sư”, vẫn luôn đi khắp các nơi tu hành. Sau khi Mộc Tân Cổ được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của ông ta, trực tiếp dẫn về phủ Hoàng tử. Cung phụng cơm ngon rượu say, còn làm cho ông ta một chiếc áo bào nạm vàng.

Hơn nữa, hắn ta còn ngầm nói với tên này rằng, nếu một ngày nào đó mình lên ngôi, chắc chắn sẽ phong ông ta làm quốc sư.

Ban đầu, Hoàng Pha pháp sư còn hơi do dự, nhưng Mộc Tân Cổ lại tặng áo làm bằng vàng, còn bày tỏ sự chân thành. Ông ta ỡm ờ, tỏ vẻ khó xử nói ‘nếu Tam Hoàng tử đã coi trọng ta như vậy, vậy bổn pháp sư chỉ đành dốc hết sức lực’.

Chuyện thứ nhất mà Mộc Tân Cổ muốn để Hoàng Pha pháp sư làm cho mình chính là, loại bỏ mối họa lớn Chu Vân Nghiên trong lòng hắn ta. Giờ vẫn chưa cần giết chết hắn, hắn ta muốn kẻ này phải sống rồi tự mình đích thân ra tay, từ từ hành hạ đến chết!

Thuộc hạ của Hoàng Pha pháp sư có năm kẻ rất có năng lực, trong đó có một người ngày đi ngàn dặm, hơn nữa, còn giỏi ẩn núp, nhất là thích hợp cho việc bắt cóc, được xưng là Thiên Lý Thủ.

“Tam Hoàng tử đừng vội, dù Thiên Lý Thủ không thành công nhưng gã chạy trốn tài tình. Để cho gã đi thăm dò Chu Vân Nghiên một chút, rồi Hoàng Pha lại suy tính bước tiếp theo nên làm gì.” Hoàng Pha bày ra dáng vẻ cao nhân, thong thả nói.

Mộc Tân Cổ: “Tất nhiên, nếu một lần có thể thành công ngay là tốt nhất.”

Hắn nóng lòng muốn hoàn trả món nợ ‘ân oán’ mấy năm nay cho Chu Vân Nghiên lắm rồi.

Lần này, tiến vào biên cảnh, Chu Vân Nghiên đưa Huyết Tiên tưới phủ Tướng quân trấn ải trước.

“Cô cứ ở đây nghỉ ngơi trước đã, đừng đi lung tung, buổi tối ta sẽ tự trở về.” Huyết Tiên ngồi đối diện với hắn, đôi mắt to tròn hết nhìn trái lại ngó phải, căn bản không tập trung nghe hắn nói gì.

Chu Vân Nghiên: “…”

“Nghe thấy rồi.”

Huyết Tiên quay mặt đi, gật đầu với hắn.

“Hậu viện có giếng, ta vừa mới múc một thùng nước lên cho cô, đặt ở sau viện. Rất ít người tới đây, nếu cô nghe thấy tiếng động gì thì cứ thu nhỏ lại, chờ ta trở về rồi nói sau.”

Chu Vân Nghiên cực kỳ không yên tâm khi để một tinh quái như Huyết Tiên ở nhà. Nhưng lát nữa hắn còn có công chuyện, không tiện đưa nàng đi cùng.

Huyết Tiên ngáp một cái, nói: “Đây là phòng của Vân Nghiên à?”

Chu Vân Nghiên vẫn còn đang nghĩ xem còn điều gì chưa dặn, nghe thấy câu này của nàng bèn gật đầu nói: “Những phòng khác vẫn chưa được thu dọn, cô cứ nghỉ ngơi ở phòng này trước đã, đừng ghét bỏ.”

Hắn rất ít khi trở về phủ Tướng quân, nếu quay lại cũng chỉ sử dụng thư phòng cùng phòng ngủ của mình một chút. Còn những phòng khác vẫn luôn để trống. Hắn định tối nay cứ để Huyết Tiên ngủ phòng của mình trước, còn mình ngủ ở phòng nhỏ sát vách.

“Ta thích mùi hương của Vân Nghiên.”

Huyết Tiên nói xong liền ngã nhào lên trên giường của Chu Vân Nghiên. Mái tóc dài xõa tung đầy giường, nàng kéo chăn của hắn ở bên cạnh lên rồi ngửi thử.

Chu Vân Nghiên: “…”

Hắn hắng giọng, tầm mắt dời khỏi gương mặt của Huyết Tiên, hơi mất tự nhiên nói: “Mấy hôm nay, chăn đệm vẫn còn chưa giặt, tốt nhất... đừng có ngửi.”

“Không giặt mới tốt.”

Huyết Tiên kéo chăn, cả người đều chui vào bên trong. Đôi mắt đen láy khẽ nheo lại, trông vô cùng say mê.

Chu Vân Nghiên cũng bó tay với Huyết Tiên.

Nói cũng không xong, Huyết Tiên lại tự nhiên cởi mở, cái gì cũng có thể nói ra. Chưa nói được hai câu thì hắn đã bại trận rồi. Mà ra tay thì lại càng không được, Chu Vân Nghiên không thể động tay động chân gì với Huyết Tiên được.

Hắn chỉ cần động một chút vào Huyết Tiên thôi là Huyết Tiên sẽ lập tức nhào tới, ôm chặt hắn trong lòng.

Cho nên không còn cách nào khác, Chu Thiếu tướng quân chỉ có thể vội vàng dặn dò mấy câu, sau đó chạy trối chết.

Huyết Tiên rất thích xem dáng vẻ hắn luống cuống tay chân. Dưới váy, một cành cây vươn ra, chậm rãi quất lên đệm giường như thể chú mèo đã no nê.

Huyết Tiên thích nơi này, khắp chốn đều là mùi hương của Chu Vân Nghiên. Chăn hắn từng dùng, giường từng ngủ cùng quần áo đã mặc, chỗ nào cũng có dấu vết sinh hoạt của hắn.

Từ năm hắn 14 tuổi đến 19 tuổi, trong suốt năm năm Huyết Tiên chìm vào giấc ngủ không nhìn thấy Chu Vân Nghiên đó, hắn vẫn luôn sống ở đây.

Huyết Tiên nằm một lúc, bò dậy khỏi giường rồi kéo cửa phòng ra.

Vừa rồi lúc bước vào, nàng đã nhìn sơ qua, nơi này thật sự quá nhỏ.

Hàng năm Huyết Tiên đi khắp các nơi trong phủ Tướng quân ở kinh thành, sau khi được chứng kiến sự rộng lớn của nó, giờ nhìn nơi này còn không bằng một viện trong phủ Tướng quân.

Tuy nói là phủ Tướng quân trấn ải, nhưng vốn là sân viện của hộ phú quý, sau đó bị lấy làm phủ Tướng quân. Nơi biên quan ăn không đủ no, cũng không ai để ý nhiều như vậy.

Chu Vân Nghiên cũng không phải là người kén ăn mặc, thay đổi tấm biển là thành phủ Tướng quân ngay. Nếu lão thái quân Chu gia nhìn thấy tôn nhi phải sống ở nơi đơn sơ như vậy, có lẽ sẽ lại đau lòng.

Đáng lý ra, dù phủ Tướng quân có sơ sài đến đâu đi nữa cũng phải có đến hơn chục binh lính trông coi nghiêm mật. Nhưng Chu Vân Nghiên lại không cần, từ sáng cho đến tối chỉ cần đúng hai binh lính canh trước cửa, thay nhau đổi ca.

Bình thường đám lính sẽ không đi vào trong viện, cho nên Huyết Tiên đi tới đi lui ở trong sân cũng không ai biết.

Độn Địa Hổ đứng chờ bên cạnh cửa thấy Huyết Tiên đi ra thì liền hành lễ. Hắn ta biến thành dáng vẻ của con người, khom lưng ngồi ở cửa.

Huyết Tiên nhìn thoáng qua hắn rồi nói: “Ngươi đi tới mảnh đất ở cửa đào rễ cây đã chết kia ra đi.”

Viện này có mấy nơi trồng hoa, nhưng bên trong đều đã mục nát, chết khô, trông có vẻ đã lâu rồi không ai chăm sóc.

Độn Địa Hổ vừa biến thành hình người thì lại bị Huyết Tiên ra lệnh biến thành chuột đất, cần mẫn đi đào đất. Không hổ là gia tộc đào đất, chẳng mấy chốc, hắn ta đã đào xong mảnh đất trước sân.

Huyết Tiên phất tay áo, vừa rồi trong vườn hoa chẳng có thứ gì, bỗng mọc lên rất nhiều chồi non. Chồi non sinh trưởng nhanh chóng theo làn gió nhẹ, không lâu sau đã mọc cao đến thắt lưng.

Những nụ hoa giống như đống trứng gà nứt vỏ, nở rộ từng đóa xinh đẹp muôn màu muôn sắc.

Đến khi hai bên vườn hoa đều rực rỡ lung linh, Huyết Tiên vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó, ngón tay khẽ điểm trên không trung.

Bên cạnh bồn hoa nhanh chóng mọc lên một cái cây, cái cây này cũng sinh chồi nảy lộc với tốc độ chóng mặt. Chẳng mấy chốc đã cao hơn cả bức tường trong sân. Trên cành cây kết thành từng đóa rất lớn, đỏ rực đến nao lòng.

Binh lính đứng canh ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động, đưa mắt nhìn về phía sau. Sau đó, tò mò nói với người bên cạnh: “Trong sân của Tướng quân trồng hoa sen đất từ khi nào vậy?”

Một tên lính khác cũng quay đầu lại nhìn: “Chắc lúc trước đã có rồi, nhưng có thể mọc cao như vậy à? Hoa sen đất này nở cũng đẹp thật đấy.”

Huyết Tiên sửa sang lại vườn xong, lại đi vào trong phòng.

Phòng của Chu Vân Nghiên là phòng của quan võ độc thân điển hình, nhìn lướt qua hết thảy không có lấy một chút màu sắc mới mẻ nào.

Huyết Tiên hất ống tay áo, chiếc chăn vừa nãy nàng ôm đã biến thành màu phấn hồng mềm mại. Bên trên ấm trà màu trắng trên bàn dần xuất hiện hình đóa hoa, như thể lấy màu vẽ lên trên, sinh động như thật.

Chu Vân Nghiên chưa biết trong nhà mình đã được sửa sang thành một biển hoa, vẫn đang thương thảo về chuyện sợi bông cùng với Thủ Tri huyện.

Thủ Tri huyện sờ hạt giống trong tay, hơi buồn bực nói: “Loại hạt giống này có thể trồng mọc không đây?”

Chu Vân Nghiên buông chén trà, nhớ tới những gì mà Huyết Tiên đã nói lúc trước, hắn nói: “Hạt giống này chịu được hạn hán cùng thời tiết khắc nghiệt, có thể trồng một ít trước thử xem thu hoạch thế nào.”

Thủ Tri huyện nói: “Thật hả? Huynh nghe ai nói vậy?”

Chu Vân Nghiên: “… Nghe một vị giỏi về trồng trọt nói.”

Thủ Tri huyện thở dài: “Vậy cứ tạm thời thử một lần xem sao. Nếu người giỏi về trồng trọt kia có thể tới biên quan thì tốt rồi.” Đáng tiếc, họ không giữ được người này.

Thủ Tri huyện buông hạt giống xuống, vẻ mặt áy náy nói: “Chu huynh, huynh đường đường là Tướng quân trấn ải, vậy mà ngày ngày phải nhọc lòng về chuyện trồng trọt này thay ta, Thủ mỗ thật sự áy náy.”

Chu Vân Nghiên xua tay: “Nếu ta đã là Tướng quân trấn ải thì tất cả những chuyện lớn nhỏ trong biên cảnh đều liên quan đến ta. Thủ huynh đừng nói như thế.”

Thủ Tri huyện cảm ơn một hồi, mới nhớ tới lần này Chu Vân Nghiên về kinh là để đính hôn, vội hỏi: “Việc đính hôn của Chu huynh sao rồi?”

Động tác của Chu Vân Nghiên hơi khựng lại, chậm rãi cầm lấy chén trà, nói: “Chưa thành.”

“Hả? Không phải trước khi đi Chu huynh đã nói sẽ kết thông gia với nhà Lý Thái phó ư?”

Chuyện đích nữ của Lý Thái phó chạy trốn cùng người khác quả thật rất khó nói ra. Chu Vân Nghiên lược bớt những trắc trở lần này, nói bâng quơ: “Bát tự không hợp.”

Thủ Tri huyện thở dài, trong mắt y, Chu Vân Nghiên đúng là một chàng trai tốt.

Khỏe mạnh cường tráng, trung quân ái quốc.

Sao đến tận bây giờ một chàng trai tốt như vậy lại vẫn chưa có hôn phối nhỉ? Qua hai mươi tuổi vẫn còn chưa thành thân, thật sự rất hiếm.

Thủ Tri huyện đang nghĩ xem phải an ủi huynh đệ tốt này như thế nào thì đã nghe thấy Chu Vân Nghiên nói: “Nhưng chuyến đi này cũng không hề lãng phí.”

Thủ Tri huyện: “Là sao vậy?”

Chu Vân Nghiên nắm tay phải lại thành quyền, đặt bên miệng khẽ họ nhẹ: “Vân Nghiên... đã có người muốn cầu thú rồi.”



Lời tác giả:

Này Chu Vân Nghiên, người yêu của ngươi đã chuyển ngôi nhà đàn ông độc thân của người thành phòng ngủ của con gái rồi kìa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp