Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Bé Đáng Thương, Hắn Yêu Ta Đến Thảm

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Tiểu cô nương ôm nam nhân làm nũng, con mắt nai con giống như ngây thơ nhìn chằm chằm vào sư tôn của mình, nụ cười cực kỳ trong sáng, theo đó lời nói mở miệng lại là muốn song tu với hắn khiến cho người ta kinh hãi.

Nhưng lúc này dù tiểu đồ đệ của mình hồ đồ thế nào, nói ra việc song tu đại nghịch bất đạo này thì Ly Vọng cũng không nghiêm nghị răn dạy nàng.

Mùi máu tanh nhàn nhạt của thiếu nữ quanh quẩn chóp mũi hắn, chỉ thời gian ngắn hắn đã quên từ nghĩ hổ lang của nàng, ánh mắt vẫn rơi vào cánh tay đang chảy máu của tiểu đồ đệ.

Cổ tay kia vốn trắng nõn no tròn như ngọc, non mềm tinh tế, bây giờ lại chảy máu tươi.

“Vãn Vãn.” Hắn lại gọi nàng, giọng nói trầm thấp, trong cổ họng như bị một cây đao chặn lại: “Con bị thương, đau không?” Hắn lặp lại, lông mày đen như mực khẽ nhíu, lông mi khó tự kiềm chế run lên.

Tiểu đồ đệ duy nhất của hắn bị thương, chảy máu, dù nàng không tốt không hiểu chuyện mà giam cầm mình ở đây, còn dùng đinh Tỏa Hồn đóng linh cốt của hắn, nhưng hắn là sư tôn của nàng, sư tôn nuôi lớn nàng, vị Tiên quân này ngày thường cao lãnh không thể chạm vào lúc này trong mắt tất cả đều là trìu mế, cơ bản không có cách nào làm như không thấy.

Nhưng tiểu cô nương lại không trả lời hắn, nàng không để việc này trong lòng một chút nào, không bị tổn thương tay lại không yên phận được.

Chuông bạc trên tay khẽ vang lên, Lâm Vãn như đang vui đùa bắt đầu xoa xoa bộ ngực của hắn, như đang chơi món đồ chơi mà mình thích, món đồ chơi chỉ thuộc về nàng.

Giờ phút này nàng rất hài lòng, môi mở ra giống như cánh hoa, thỉnh thoảng vang tiếng cười khúc khích, cực kỳ thoải mái.

Nhưng bị nàng làm càn xâm phạm như vậy, nam nhân khẽ thở một tiếng, lúc hô hấp rối loạn muốn nắm lấy tay đang làm loạn của nàng chỉ là tay của hắn hơi cựa quậy mạnh một chút, chỗ cổ tay đã truyền đến xúc cảm lạnh lẽo của sắt đen, trong hang động lại vang lên tiếng leng keng chói tai.

Hắn còn bị xiềng xích của sắt đen còng lại, không cách nào nhúc nhích.

“Vãn Vãn dừng tay.” Hắn quát lớn, nhưng vì lo sợ nàng bị thương, giờ phút này giọng điệu của hắn không hề có lực uy hiếp, nếu như nghe cẩn thận còn mang theo ý mê hoặc khàn khàn.

Thiếu nữ nghe giọng nói trầm thấp của nam nhân bên tại, lúc hô hấp ấm áp phất qua bên tai, cơ thể Lâm Vãn rung lên.

Rất nhanh, nàng mở môi trơn bóng ra để lộ hàm răng khéo léo đáng yêu trắng như tuyết, cắn xuống lồng ngực rắn chắc của hắn một cái.

Cắn một cái…

… Nàng cắn chỗ ngực của hắn.

Dường như nàng dùng sức rất mạnh, chỉ một lúc đã thấy máu, lồng ngực trắng nõn của nam nhân hiện lên dấu răng tương đối rõ ràng.

Ly Vọng rên lên một tiếng, hắn thấy nàng đột nhiên cắn mình nghĩ rằng Lâm Vãn chịu không được sự đau đớn của vết thương nên muốn chữa thương cho nàng theo thói quen, nhưng tay hơi cử động, lại một tiếng va chạm của xiềng xích vang lên.

Không biết làm sao, giờ phút này hắn chỉ có thể cúi đầu, cọ mũi xát vào vành tai mềm mại của thiếu nữ, nhẹ giọng dụ dỗ nàng, giọng dịu dàng làm người ta say lòng: “Vãn Vãn nghe lời, để sư tôn xem vết thương của con.”

Sau khi cắn lồng ngực hắn một cái, Lâm Vãn thỏa mãn rất nhiều, điều này làm cho nàng cực kỳ yên tâm.

Sư tôn bị nàng cắn, còn chảy máu, lần này… Sư tôn sẽ chỉ là của nàng rồi, có đánh dấu dấu răng này.

Vừa nghĩ tới đó, Lâm Vãn nở nụ cười dịu dàng, con mắt cong thành mặt trăng sáng sủa.

Nàng điều chỉnh tư thế không muốn xa rời lồng ngực ấm áp của Ly Vọng, ngoan ngoãn vung ống tay áo lên đưa tay bị thương cho hắn xem.

“Này, Vãn Vãn cho sư tôn xem.”

Thật ra nàng không có để ý chút nào, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, chảy máu một chút chẳng mấy chốc sẽ lành thôi… Nàng tựa lên bả vai của hắn, lại thích thú ngửi khí tức của hắn, nghĩ đến mỗi lần nàng bị thương, sư tôn cũng rất hồi hộp.

Ly Vọng cụp mắt nhìn vết thương của nàng, lông mi dài run rẩy, gương mặt che lấp âm trầm.

Tay của thiếu nữ nhuốm máu, trên cánh tay trắng minh có mấy vết thương bị kiếm cắt, máu đỏ tươi còn đang chậm rãi chảy ra.

“Đau không?” Linh cốt của hắn bị đinh gắn chặt, hai tay bị khóa lại, bạch y trong sạch bị ép mở rộng, trên người đầy dấu vết bị làm nhục, giờ phút này lại đang hỏi tiểu đồ đệ của hắn có đau hay không.

“Vi sư đang hỏi cái gì thế này, vết thương sâu như thế tất nhiên là rất đau.” Hắn cười thảm một tiếng, hạ giọng dụ dỗ nói: “Vãn Vãn, mở xiềng xích với đinh Tỏa Hồn ra cho vi sư đi, vi sư chữa thương cho con.”

“Không được.” Vừa nghe đến đây, Lâm Vãn lập tức cảnh giác, lúc này tay tìm được nơi linh cốt sư tôn của nàng, không chút do dự đẩy đinh Tỏa Hồn sâu thêm một tấc.

Một tiếng két, linh cốt tại ngực Ly Vọng gần như vỡ vụn, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Pháp bảo Tu Chân giới chia làm bốn cấp, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, pháp bảo cấp Thiên mạnh nhất và cực kỳ hiếm, cứ thế suy ra, pháp bảo cấp Hoàng ở cuối cùng. ( truyện trên app T𝕪T )

Đinh Tỏa Hồn là pháp bảo cấp Thiên, là thánh vật thời Thượng cổ để lại, coi như Ly Vọng đang là Tiên quân đứng đầu, tông chủ Thanh Vân môn cũng khó có thể chống lại… Chuyện này đã sai càng sai thêm, tiểu đồ đệ không nghe lời quậy phá của mình đóng đinh Tỏa Hồn vào người, khiến bây giờ hắn chỉ có thể bị giam cầm giống như thành độc chiếm, không thể làm gì hơn.

Thấy sư phụ bị ộc ra máu, Lâm Vãn thay hắn lau vết máu trên môi, dùng cánh tay mảnh mai ôm lấy cổ hắn, cười không chút kiêng kỵ: "Sư phụ à, bây giờ người không thể rời khỏi Vãn Vãn được nữa rồi."

Gương mặt Ly Vọng trắng bệch, vệt máu trên môi vẫn còn lưu lại hương thơm của ngón tay của vị tiểu cô nương kia.

Bởi vì đau đến tận xương tủy, đôi mắt hắn hơi ươn ướt, cúi đầu xuống nhìn thì thấy bản thân mình thậm chí còn mỏng manh hơn ánh mắt long lanh của tiểu cô nương kia.

Nàng giống như một con thỏ đáng yêu, thanh tú và yếu ớt, ngây thơ, đáng yêu đến mức bây giờ linh hồn của hắn đã bị nàng bắt đi, khóa chặt, liệu nàng có còn là tiểu đồ đệ của hắn nữa hay không.

Quả thật nàng là người đã làm ra những chuyện này hay sao.

Nàng hồn nhiên ngây thơ như vậy, có thật sự nàng đã làm gì đó để giam giữ linh hồn của hắn hay không, hay là bởi vì... vì nàng quá nghịch ngợm, nàng chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh không biết nghe lời, là do hắn đã không dạy dỗ nàng thật tốt từ khi nàng còn nhỏ.

Chuyện này không phải là lỗi của tiểu đồ đệ của hắn.

Là lỗi của hắn.

"Sư phụ sẽ không rời xa Vãn Vãn đâu mà." Ly Vọng khẽ giải thích, mi mắt yếu ớt của hắn hơi nhướng lên rồi lại khép lại: "Con bị thương rồi, sư phụ muốn trị thương cho con, nếu Vãn Vãn không tháo đinh Tỏa Hồn của sư phụ thì ta không thể sử dụng pháp thuật để trị thương được."

"Vậy sao." Lâm Vãn nghe xong thì buông hai tay ra khỏi cổ hắn, chuông bạc trên cổ tay xen lẫn tiếng cười không ngừng văng vẳng bên tai người đàn ông, khiến hắn hơi choáng váng.

Lâm Vãn rời khỏi lòng ngực hắn, nhẹ nhàng cất bước đi đến chỗ sợi xích khổng lồ đang giam cầm người đàn ông, đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng thi triển pháp thuật lên xiềng xích bằng sắt thép lạnh như băng, trong nháy mắt một luồng ánh sáng chói lọi lóe ra từ phía dây xích, sức mạnh của nó lại tăng thêm một bậc nữa.

Ma lực giam cầm tăng lên, Ly Vọng đau đến chảy nước mắt, hắn không ngừng run rẩy nhưng mím môi cố để không phát ra tiếng động.

Lần này sư phụ không thể nào trốn thoát nữa rồi.

Nghĩ đến đây, vị tiểu cô nương vô cùng vui sướng, chiếc chuông bạc trên cổ tay khẽ đung đưa, nàng lại ngồi xổm xuống trước mặt sư phụ, đôi mắt đen láy của nàng mở to, trong đôi mắt ánh lên vẻ long lanh tựa như nước hồ mùa xuân, vừa lấp lánh lại vừa chói chang.

"Vãn Vãn không cần sư phụ trị thương, vết thương này khỏi rất nhanh, chỉ cần sư phụ không rời khỏi đây, Vãn Vãn đã vui lắm rồi."

"Con đang chảy máu kìa, con sẽ bị đau đấy."

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào vết thương trên cổ tay của nàng, đôi lông mày khẽ nhíu lại, ngũ quan trên gương mặt nhợt nhạt của hắn khôi ngô đến mức tưởng chừng như thần thánh cũng không thể xâm phạm đến, nhưng quần áo lại xốc xếch, khắp người đều là vết thương, mang đầy vẻ yếu đuối của một người vừa bị tra tấn hành hạ.

Dường như lúc bị thương hay chảy máu, sư phụ càng trở nên đẹp hơn thì phải.

Tiểu cô nương nhìn khuôn mặt xinh đẹp của sư phụ, nàng đặt hai tay nhỏ lên đầu gối, mỉm cười với hắn, rồi đột nhiên hỏi: "Sư phụ đau lòng vì con sao?"

Nam nhân gật đầu, mơ hồ cất lên chất giọng khàn khàn mà ừ một tiếng.

Đau lòng, sao mà không đau lòng cho được.

Nàng là một đồ đệ giỏi mà hắn một tay nuôi lớn, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, hắn đã nghĩ... Bánh bao nhỏ hồng hào đáng yêu như vậy, đời này hắn chỉ cần có một đệ tử như vậy là đủ rồi.

Nhưng giữa bọn họ, cũng chỉ có thể là thầy trò của nhau.

Mối quan hệ giữa sư phụ và đồ đệ có liên quan đến tam cương ngũ thường và luân lí làm người, không được mặc kệ cho nàng đi quá giới hạn, đây là ranh giới cuối cùng mà một người vừa là sư phụ vừa là tông chủ của Thanh Vân môn không thể vượt qua.

Lần này, nàng làm chuyện tày trời như vậy là do hắn dạy dỗ nàng không tốt, tất cả là lỗi của hắn.

Tiểu đồ đệ của hắn không sai.

"Sư phụ thật tốt với ta, ta rất thích sư phụ." Lâm Vãn không nhịn được mà cảm thán, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dán vào gò má của hắn, lại cười nói vô cùng thân thiết: "Sư phụ liếm vết thương của Vãn Vãn thì Vãn Vãn sẽ hết đau ngay."

Giọng nói của thiếu nữ rơi xuống, Ly Vọng sửng sốt, ngước mắt lên, đôi mắt đen và sâu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng.

Lâm Vãn cũng hướng đôi mắt cong cong mà nhìn hắn.

Trong sơn động im lặng một hồi, Lý Vọng khàn giọng hỏi, giọng nói rất khẽ, như sợ làm nàng sợ: "Làm vậy có ích gì không, Vãn Vãn đau hơn thì sao?"

Hắn chưa từng liếm qua vết thương của đồ đệ của mình, không biết nàng có bị đau sẽ càng đau hơn không.

"Sẽ không đau đâu." Lâm Vãn gật đầu một cách trịnh trọng và nghiêm túc, hai má ửng hồng xinh hơn cánh hoa, nàng dịu dàng cười: "Sư phụ, giúp Vãn Vãn liếm vết thương, Vãn Vãn sẽ không đau."

"Sư tôn giúp Vãn Vãn một tay có được không?" Nàng đang làm nũng, cười thật ngọt ngào, nhìn cực kỳ ngây thơ trong sáng.

Tác giả có lời:

Vãn Vãn: Sư phụ rất giỏi lừa gạt, hihi.

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng trong thời gian 2022-05-04 03: 03: 36 ~ 2022-05-05 16: 53: 04 ~

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: 700 15 bình.

Đặc biệt cảm ơn các chuyên gia đã ra sức giúp đỡ tôi, tôi sẽ cố gắng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp