Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Bé Đáng Thương, Hắn Yêu Ta Đến Thảm

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Lâm Vãn cứ như vậy, vừa làm càn vừa ngây thơ sờ soạng sư tôn nàng một đêm, nàng như thể chơi đùa mà sờ khắp một lượt từng chỗ trên người sư tôn nàng.

Mỗi khi nàng nhìn thấy khuôn mặt không ngừng ửng hồng như tuyết ngọc, tiếng rên không thể kìm được mà truyền ra của sư tôn nàng, nàng lại cười vô cùng vui vẻ, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ còn tươi đẹp, rực rỡ hơn hoa đào ngày xuân.

Lúc này, nàng rất kinh ngạc, thầm nghĩ hóa ra sư tôn như thần linh không thể xâm phạm cũng sẽ có một mặt như vậy.

Thật là thú vị, khuôn mặt kia của sư phụ nàng... cũng thật là đẹp.

Dáng vẻ này của sư tôn chỉ có thể thuộc về một mình Lâm Vãn nàng, ai cũng không thể tranh đoạt với nàng.

Đương nhiên, quá trình Lâm Vãn sờ được vào sư phụ nàng không hề thuận lợi.

Bởi vì cho dù là bị huyền thiết trói chặt đôi tay, bị đinh Tỏa Hồn đâm xuyên linh cốt, khi nàng vuốt ve hắn, sư tôn nàng vẫn luôn nghiêm giọng kêu tên nàng, uy nghiêm của Tiên quân ắt sẽ hiện ra, sắc mặt lạnh băng đáng sợ, nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Mỗi lần như vậy, Lâm Vãn đều sẽ bị hắn dọa sợ, nàng mờ mịt và vô tội mà giọ hắn sư tôn, đôi mắt ướt đẫm, ngây ngô đáng thương như thỏ trắng nhỏ, trong ánh mắt nàng không có gì hết, thuần khiết đến mức giống một trang giấy trắng, khiến hắn yêu thương vô hạn.

Lúc này, Ly Vọng lo rằng ngữ điệu của mình quá nặng dọa sợ tiểu đồ đệ của hắn, lại nhanh chóng xin lỗi, bảo nàng đừng sợ.

Lặp lại vài lần như vậy, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể từ bỏ răn dạy Lâm Vãn, hàng mi dài run rẩy nhắm lại.

Nhưng, Lâm Vãn chỉ sờ mó mà thôi.

Ngày đầu tiên giam cầm, sư tôn nàng còn không chịu song tu cùng nàng, tu vi của nàng cũng vẫn chưa mạnh đến trình độ có thể song tu cùng sư tôn.

Vậy thì... chờ thêm thôi, nàng tạm thời chỉ động chạm sư tôn, chờ nàng lại mạnh thêm chút nữa là có thể vui sướng mà song tu cùng sư tôn rồi.

Ôm suy nghĩ như vậy, sau khi Lâm Vãn sờ đến vui vẻ, cảm thấy mỹ mãn ôm sư tôn ngủ mất.

Một đêm qua đi, ánh nắng mờ mờ chiếu vào huyệt động tối tăm, đã sang ngày thứ hai nàng cầm tù sư tôn.

Lâm Vãn thấy trời đã sáng, bèn dứt khoát buông sư tôn nàng ra, rời khỏi đỉnh Lăng Vân Phong, ngự kiếm đi đến đài cao nơi cử hành đại tỷ thí của tông môn.

Nàng đi cực nhanh, động tác khi đẩy sư tôn ra cũng không hề nhẹ nhàng, xiềng xích huyền thiết vang lên loảng xoảng, miệng vết thương trên người Ly Vọng lại bị xé rách ra.

Miệng vết thương bị xé rách, đinh Tỏa Hồn lại đâm xuyên linh cốt, hắn hít khẽ một tiếng, hô hấp bắt đầu dồn dập.

Bởi vì tiểu đồ đệ của hắn náo loạn một đêm, khuôn mặt Ly Vọng tái nhợt đến gần như trong suốt, đuôi mắt hắn vẫn đỏ bừng chưa tan, quần áo bị nàng cởi đến hỗn loạn, nhìn dáng vẻ này, Tiên quân ngày thường cao cao tại thượng vậy mà lại thêm vài phần cảm giác phóng đãng thê thảm mê người.

“Vãn Vãn...”

Hương thơm thiếu nữ trong lồng ngực dần dần tan biến, nhận thấy sự rời đi của Lâm Vãn, hắn khàn giọng gọi hai chữ Vãn Vãn, nhưng Lâm Vãn chẳng hề nghe được, sớm đã ngự kiếm rời đi, biến mất không thấy tăm hơi.

Trong huyệt động yên tĩnh một lát, trong nháy mắt chỉ có tiếng thở dốc dồn dập của hắn cùng tiếng xiềng xích va chạm đột ngột.

Ly Vọng gọi vài tiếng tên của tiểu đồ đệ hắn đều không có người đáp lại, điểm đỏ ở đuôi mắt càng thêm hoa lệ.

Lúc này bên ngoài đã là ánh mặt trời sáng rõ, trong huyệt động có ánh nắng ánh chiếu vào, cảm nhận được ánh sáng mãnh liệt, nam nhân xốc lên mí mắt, môi mỏng đỏ tươi khẽ nhếch, ngẩng đầu nhìn một tia ánh sáng nhạt lọt vào từ lỗ nhỏ trên đỉnh huyệt động.

Cả người hắn loang lổ vết máu, bạch y thẳng thớm sớm đã dơ bẩn, toàn thân đều chìm trong bóng tối dày đặc.

Mà giờ phút này, hắn ngẩng chiếc cổ thon dài lên, suy nghĩ khi nhìn thấy ánh sáng duy nhất này lại là ——

Đại tỷ thí của tông môn hôm nay, tiểu đồ đệ ngang bướng không nghe lời kia của hắn nhất quyết muốn đi, liệu có thể bị thương hay không.

*

Ở một nơi khác, Lâm Vãn rời khỏi đỉnh Lăng Vân Phong, rất nhanh đã ngự kiếm tới trước đài cao khổng lồ chủ điện nơi tổ chức đại tỷ thí của tông môn.

Đài cao đứng sừng sững ở quảng trường rộng lớn trước chủ điện, bốn phía san sát mấy chục cột ngọc chọc trời, vì bảo đảm tỷ thí công bằng, khi tỷ thí bắt đầu cột ngọc sẽ hình thành kết giới, ngăn cách tuyệt đối với thế giới bên ngoài, chuyên môn dùng để cử hành đại tỷ thí của tông môn.

Lâm Vãn vừa đến địa điểm đại tỷ thí của tông môn, nơi rút nhận lệnh bài tỷ thí bên sườn đã chật kín người, đội ngũ đã xếp thành một hàng dài.

Đại tỷ thí của Thanh Vân môn tổ chức mỗi tháng một lần, tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên đều có tư cách tham gia, người thắng không chỉ có được linh thạch khen thưởng, hạng nhất trong đại tỷ thí tông môn mỗi tháng còn có thể đạt được cơ hội tham gia thi đấu tư cách cuối năm.

Nếu có thể thắng được trong thi đấu tư cách cuối năm, sẽ có cơ hội trở thành tứ đại trưởng lão thậm chí là đồ đệ của tiên quân Ly Vọng.

Trở thành đồ đệ của tiên quân Ly Vọng là chuyện mà mỗi một vị tông môn đệ tử đều mơ ước, trừ chuyện này ra, vị sư tôn này của Lâm Vãn còn vẫn luôn là người đứng đầu bảng xếp hạng những vị mà nữ tu Tu chân giới muốn kết làm Tiên quân đạo lữ nhất, số phiếu mỗi năm đều phi lên áp đảo...

Nhưng từ sau khi thu đồ đệ Lâm Vãn, tiên quân Ly Vọng đã không hề tham gia nghi thức tuyển đồ đệ mỗi năm của Thanh Vân môn, cũng tuyên bố rằng hắn chỉ có một đồ đệ là Lâm Vãn này, vĩnh viễn không thu đồ đệ nữa.

Việc này vừa truyền ra, mọi người đều náo loạn.

Cũng là vì chuyện này, đệ tử trong tông môn càng thêm bất mãn với tiểu đồ đệ này của Tiên quân.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì một người linh căn hỗn tạp, phế vật như nàng lại có thể làm đồ đệ của tiên quân Ly Vọng, Tiên quân còn vì phế vật này mà báo cho người toàn tông môn, vĩnh viễn không thu đồ đệ nữa.

Vì thế, bọn họ đơn giản trực tiếp phát tiết bất mãn này lên người Lâm Vãn.

Bọn họ nhục mạ sau lưng nàng là phế vật, không xứng làm đồ đệ của Tiên quân, xuống núi tu hành xa lánh nàng khi dễ nàng, thậm chí mượn danh tu hành trừ ma nhiều lần động thủ với nàng, xong việc lại nói dối là ngoài ý muốn.

Ly Vọng nhiều lần trừng phạt những đệ tử này, thủ pháp hình phạt đều nghiêm khắc lãnh khốc, nhưng ức hiếp bề ngoài có thể cấm, nhục mạ châm chọc sau lưng lại khó có thể ngăn chặn triệt để. Đối với việc này, Ly Vọng chỉ có thể đón tiểu đồ đệ của mình về hành cung dạy dỗ, cùng hắn ở tại một khối, tự mình dạy dỗ chiếu cố, không cần thiết thì không để nàng ra khỏi Lăng Vân Phong, còn cho nàng rất nhiều pháp bảo dùng để phòng thân.

Dần dần, Lâm Vãn từ một tiểu nữ hài vài tuổi đã lớn thành thiếu nữ, nàng càng ngày càng cao lớn, cũng hiểu chuyện, không hề bổ nhào vào trong lòng sư tôn nàng khóc lóc kể lể những việc này nữa, tay nhỏ của nàng lau nước mắt nhịn xuống, đối với những lời này chỉ có một suy nghĩ —— trở lên mạnh mẽ.

Nàng muốn thắng đến mức tất cả mọi người không dám nói nửa chữ, mạnh đến nghiền nát tất cả giống như nghiền nát một con kiến.

Nhưng kỳ thật trước khi Lâm Vãn chưa xuất hiện, Ly Vọng cũng chưa từng thu đồ đệ, chẳng qua bởi vì Lâm Vãn là ngoại lệ, làm đồ đệ của tiên quân Ly Vọng mà người người cực kỳ hâm mộ, đạt được thứ bọn họ thèm nhỏ dãi đã lâu, chọc mọi người tức giận mà thôi.

Lâm Vãn tới chỗ tỷ thí này, nhìn tình hình bèn thu hồi bội kiếm, cũng ngoan ngoãn mà xếp hàng lĩnh bảng số phía sau đội ngũ.

Khi đang xếp hàng, dĩ nhiên có đệ tử Thanh Vân môn nhận ra nàng.

Vì thế, hai tên nam tu lắm mồm xếp hạng phía trước Lâm Vãn bắt đầu tìm chết ——

“Ô, xếp hàng đằng sau chúng ta có phải chính là đồ đệ phế vật của tông chủ, Lâm Vãn phải không nhỉ?”

“Chả nàng ta thì sao, nhìn dáng vẻ gầy yếu kia, trông y như con thỏ, sợ là cầm kiếm còn không vững ấy, lần này lại tới tham gia đại tỷ thí của tông môn, đây chẳng phải rõ rành rành là lại làm tông chủ mất mặt sao?” ( truyện trên app T𝕪T )

Hai người vừa nói vừa lén nhìn mắt Lâm Vãn ở đằng sau, sau đó bắt đầu cười nhạo:

“Tông chủ tu vi cao như thế, có một đồ đệ phế vật như vậy cũng là xui xẻo, nếu không phải bởi vì nàng ta, tông chủ cũng sẽ không không thu đồ đệ, ngươi nói coi nàng ta ngu ngốc lại còn yếu ớt như vậy, xuống núi rèn luyện nhiều lần như thế, mà sao còn chưa chết nhỉ? Cũng thật kỳ quái, sao mà nàng ta đến bây giờ vẫn sống tốt vậy, không bị yêu ma ăn mất.”

“Ai biết được, có điều nàng ta trông thật ra khá xinh đẹp đó, nếu có thể sờ chút...”

Một người bắt đầu cười đáng khinh, âm lượng cũng không khống chế được đề cao, một người khác nhanh chóng cắt ngang: “Ngươi không muốn sống nữa à! Nhỏ giọng chút! Nàng ta nói như thế nào cũng là đồ đệ của tông chủ, nếu như bị tiểu nha đầu kia nghe được xong cáo trạng với tông chủ thì làm sao bây giờ, ta không muốn bị ném vào Vạn Yêu Quật làm điểm tâm cho yêu ma đâu.”

“Biết rồi, giọng chúng ta rất nhỏ, nàng ta không nghe được, huống hồ sợ nàng làm cái gì, chẳng qua nàng ta chỉ là một phế vật Trúc Cơ, nếu có một ngày nàng ta không phải đồ đệ của tông chủ nữa, e là chết cũng không biết chết như thế nào.”

“Nói cũng phải...”

...

Không may là bọn họ vừa mở miệng, Lâm Vãn đã nghe thấy toàn bộ những lời này.

Nàng đứng ở đằng sau im lặng lắng nghe, trên khuôn mặt đỏ hồng không chút biểu cảm, thậm chí nếu nhìn kỹ, trong đôi mắt to tròn ngây thơ của tiểu cô nương còn có ý cười.

Nàng đã thấy rõ mặt hai người kia, ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ của bọn họ.

Sau đó, Lâm Vãn nhớ tới sư tôn xinh đẹp y phục không che đậy thân thể bị giam cầm trong huyệt động, giờ phút này nàng rất muốn cọ lên lồng ngực rộng lớn rắn chắc trắng nõn của hắn, muốn ôm hắn làm nũng, nói... Sư tôn, người trong tông môn, ngoại trừ người ra đều đáng chết, sau này ta giết sạch bọn chúng được không?

Lâm Vãn tạm thời nghĩ đến thân thể mê người của sư tôn để áp chế sát ý, sau đó ngoan ngoãn nhận xong bảng số, đi đến khu chờ tỷ thí.

Nàng không chờ bao lâu, đã nghe thấy được gọi tên và số hiệu của mình, sau đó lên đài.

Quy tắc tỷ thí rất đơn giản, tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống sẽ tỷ thí trước, hai người một nhóm, người thắng sẽ tiến vào trận tiếp theo.

Số hiệu được chọn để tỷ thí lựa chọn ngẫu nhiên, tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống cũng bao gồm tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tức chính là, đệ tử Trúc Cơ kỳ cũng có thể sẽ đấu với tu sĩ Kim Đan kỳ.

Lâm Vãn là bị rút vào nhóm đầu tiên, nàng là Trúc Cơ kỳ, mà giờ phút này đối tượng tỷ thí của nàng là tu sĩ Kim Đan kỳ, trùng hợp là một trong những nam tu lắm mồm nhục mạ nàng kia.

Hai người lần lượt lên đài, bên dưới đài thấy vậy liền bùng nổ, lập tức phát ra từng tràng cười châm chọc đắc ý ——

“Xem ra lần này tông chủ lại sắp mất mặt rồi, thảo nào tông chủ lần này không có tới.”

“Cũng phải, lần nào tỷ thí cũng là người xếp cuối cùng, nếu ta là tông chủ cũng không tới, đồ đệ này mất mặt quá.”

“Trận đấu này quả thực là không có gì hồi hộp cả, Lâm Vãn phế vật như vậy, sao có thể đánh thắng được tu sĩ Kim Đan kỳ.”

... Vân vân, vô số lời bàn luận tương tự như vậy không dứt bên tai.

Lâm Vãn nghe thấy cả, khuôn mặt vẫn ngọc tuyết đáng yêu, làm như không hề dao động, chỉ là nắm chặt kiếm trong tay.

Lần này, nàng tuyệt đối sẽ không thua.

Nàng nhất định sẽ không thua.

“Sao lại là phế vật ngươi vậy.” Trên đài cao, nam tử trước mặt một thân trang phục đệ tử đen tuyền cực kỳ khinh thường nói.

“Ta là phế vật?” Lâm Vãn chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, hỏi hắn.

“Đúng vậy, ngươi không phải phế vật là cái gì?”

“Là cái gì nhỉ...” Nàng cúi đầu, nghiêm túc làm bộ suy tư nghĩ ngợi một lát, sau ngẩng đầu cười hì hì ——

“Ta là cha ngươi đó, cẩu tạp chủng.”

Mấy chữ này vừa nói ra, người nọ hiển nhiên bị lời này làm cho kinh ngạc, tức khắc giận đến đỏ cả mặt.

Lâm Vãn lại không phí lời với hắn nữa, lập tức rút kiếm, thân nhẹ như yến, kiếm pháp lại sắc bén vô cùng, đâm tới phía hắn.

Người nọ sửng sốt trong chốc lát, thấy kiếm phong tràn đầy sát ý của Lâm Vãn quét tới, thân thể không khỏi run lên, hắn nhanh chóng lùi lại. Ngay sau đó vẽ một cái bùa chú trên không trung, sau khi niệm chú ngữ thì “phừng” một tiếng, bốn phía nháy mắt hình thành một vòng lửa.

Hắn là Hỏa linh căn, tu sĩ Kim Đan kỳ, lại là phù tu, thuật pháp này là thuật pháp hắn am hiểu nhất, hắn tự tin với tu vi Trúc Cơ kỳ của Lâm Vãn, kiếm áp tuyệt đối không thể loại bỏ vòng lửa này.

Không chỉ hắn cho rằng như vậy, mọi người dưới đài đều cho rằng như thế.

Lâm Vãn mỉm cười, khóe miệng hiện ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, nàng vẫn chưa thu kiếm, hai ngón tay cũng bắt đầu rót linh lực vào linh kiếm, kiếm áp của linh kiếm nháy mắt tăng vọt.

Nhưng trong một khoảnh khắc, kiếm minh chói tai truyền ra ngoài đài cao, mọi người dưới đài đều là bịt kín lỗ tai. Còn Lâm Vãn trên đài tay cầm linh kiếm, mũi kiếm phá vỡ không gian như muốn chém vụn hết thảy, đương nhiên, cũng cực kỳ dễ dàng phá vỡ tấm chắn hỏa thuật của người kia.

Vòng lửa biến mất, lá chắn bị phá, người này bị kiếm áp của Lâm Vãn dọa đến mặt như màu đất, hai đầu gối quỳ xuống đất, biết chắc đã bại, trong miệng còn lẩm bẩm niệm hai chữ tha mạng.

Dưới đài lại bùng nổ, mọi người nhìn thấy tình cảnh này đều trợn mắt há mồm, đối mặt nhìn nhau, kinh ngạc đến sắp rớt cả cằm xuống.

Nhưng Lâm Vãn lại không có dấu hiệu thu tay lại.

Trong tròng mắt trong suốt của nàng trống rỗng, nổi lên sát ý, kiếm phong mạnh mẽ phi thẳng về phía cổ họng của người kia.

Trong tích tắc, linh kiếm của nàng chỉ cần tiến thêm một tấc về phía trước là có thể đâm thủng cổ họng người nọ.

Lâm Vãn muốn làm như vậy, nàng cũng thật sự làm như vậy.

Nhưng ngay khi mũi kiếm sắp sửa chạm được cổ họng của người kia một khắc, trước mặt nàng hiện lên một bộ hồng y, ngay sau đó “đinh” một tiếng, linh kiếm của nàng bị đánh bay, đâm nghiêng trên đài cao.

“Lâm sư muội, đánh đến đây thôi.” Nam tử một thân hồng y yêu diễm, đôi mắt phượng của hắn ta nhướng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Vãn, ý vị thâm trường nói: “Đại tỷ thí của tông môn, trưởng lão đều đang có mặt ở đây xem đấu, Lâm sư muội chớ thể hiện quá mức, mọi người đều là đệ tử đồng môn, đổ máu không hay lắm đâu.”

Kiếm trong tay bị đánh bay, Lâm Vãn sững sờ một lát, như thể không nghe thấy lời nói của nam tử này, chỉ lo nhấc làn váy nhỏ, nhặt bội kiếm của mình lên, tay nhỏ cẩn thận lau đi bụi dính trên mặt kiếm.

Hồng y nam tử nhìn Lâm Vãn lướt thẳng qua người mình đi nhặt kiếm: “?” Đây là còn muốn đánh tiếp sao?

“Ngươi thật sự muốn giết hắn? Trước mặt nhiều người như vậy sao?” Hắn ta lại hỏi, khinh thường liếc mắt qua tu sĩ Kim Đan đã bị dọa đến tè ra quần.

“Không đâu, ta cũng nhận ra ngươi.” Lâm Vãn nhặt kiếm xong, đi tới trước mặt hắn ta, lông mi cong vút chớp chớp, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn ta, nói: “Ngươi là đại đệ tử Tống Nguyệt dưới trướng Thanh Huyền trưởng lão, có tu vi Hóa Thần kỳ, ta hiện tại vẫn đánh không lại ngươi.”

Nếu đã đánh không lại thì Lâm Vãn không muốn gây chuyện đánh với hắn ta.

Người kia có thể giết sau, hôm nay nàng thắng cũng không tệ, người thắng của mỗi nhóm được khen thưởng một ngàn linh thạch, nàng không những có thể xuống núi đi kiếm một ít bảo bối nhỏ, còn có thể đi vòi vĩnh sư tôn khen thưởng song tu rồi.

Lâm Vãn tự nhận là vẫn rất biết đủ, sư tôn còn ở huyệt động chờ nàng, nàng muốn mau chút trở về.

“Vãn Vãn tại đây cảm tạ Tống sư huynh.” Lâm Vãn cực kỳ lễ phép chắp tay nói lời cảm tạ với hắn ta.

Tuy rằng nàng không biết cảm tạ hắn ta vì cái gì, nhưng tóm lại là phải lễ phép chút, nàng cũng là đại đệ tử dưới trướng sư tôn, không được làm sư phụ mất mặt mới phải.

Tống Nguyệt nhìn sát ý trong mắt nàng đã tiêu tan, lúc này tiểu cô nương dùng ánh mắt thần khiết thơ ngây nhìn hắn ta, có chút sững sờ.

Điều này khiến hắn ta không hiểu gì, tiểu đoàn tử này tự dưng nói lời cảm tạ với hắn ta cũng đâu ra đấy, nhìn qua còn rất đáng yêu, chỉ là... Hắn ta nhìn vào mắt nàng, bất giác cảm thấy khiếp sợ.

Tống Nguyệt lạnh cả sống lưng, hắn ta không nhìn quá lâu, làm bộ ho khan hai tiếng, rồi mở quạt xếp trong tay phía sau ra, mặt mày toàn là ý vị phong lưu phóng đãng.

“Sư muội, hôm nay ngươi thắng, tỷ thí đến đây là kết thúc, ngươi có thể đi nhận linh thạch khen thưởng trở về Lăng Vân Phong rồi.” Tống Nguyệt thầm nghĩ, vẫn nên nhanh chóng đuổi phiền toái tinh này đi, bằng không hắn ta làm công việc bình thẩm này cũng thực sự khó khăn.

“Được, Vãn Vãn biết rồi, cảm ơn sư huynh nhắc nhở.” Lâm Vãn lại lễ phép nói lời cảm tạ sau phi thân xuống khỏi đài cao, nàng nhận linh thạch khen thưởng trong ánh mắt kinh ngạc mọi người, ngự kiếm về Lăng Vân Phong.

Tống Nguyệt đứng ở trên đài cao nheo đôi mắt nhìn tiểu cô nương này, khóe môi chậm rãi gợi lên một tia cười.

Nhưng lúc này, người nhìn Lâm Vãn không chỉ có hắn ta.

Ngoài đệ tử các môn phái vừa quan sát bị kết quả tỷ thí làm cho kinh ngạc ra, vài vị trưởng lão ngồi cao trên quan tinh đài xem tỷ thí cũng có chút kinh ngạc bởi biểu hiện hôm nay của Lâm Vãn.

Trong đó nữ trưởng lão Phù Thanh mặc một thân váy trắng phiêu dật, khuôn mặt thanh tú yêu kiều như tiên nữ, ánh mắt ả dừng lại trên người Lâm Vãn hồi lâu, cho đến khi nàng ngự kiếm biến mất khỏi tầm mắt, ả bất giác siết chặt tay, hỏi: “Chúng ta không thấy tông chủ mấy ngày rồi?”

“Tiểu đồ đệ kia của hắn còn cùng hắn ở tại hành cung không?”

*

Tỷ thí kết thúc viên mãn, Lâm Vãn cầm linh thạch, vui vẻ lại trở về Lăng Vân Phong, đi đến huyệt động giam cầm sư tôn nàng.

Vừa đến huyệt động, tiếng cười ngọt ngào thanh thúy của nàng cùng tiếng chuông bạc truyền vào trong tai Ly Vọng.

“Sư tôn ~! Vãn Vãn thắng rồi ~”

Lâm Vãn đi đến trước người nam nhân bị giam cầm, rải linh thạch lộng lẫy nhiều màu sắc ra đầy đất, nàng cười còn kiều diễm hơn hoa đào, vội vàng muốn chia sẻ tin tức tốt này với hắn.

Tiếng xiềng xích va chạm lại bén nhọn vang lên.

Nam nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào mê ly ướt át nhìn vào mắt tiểu đồ đệ của hắn, ngay sau đó, ánh mắt hắn lướt từ trên xuống dưới, mí mắt run rẩy, dừng ở trên cổ tay phải của thiếu nữ.

Có máu tươi tí tách nhỏ giọt chảy ra từ cổ tay trắng nõn.

Đỏ trắng đan xen, cực kỳ chói mắt.

Tiểu đồ đệ ngang bướng của hắn, thật sự bị thương rồi.

“Vãn Vãn.” Hắn khàn giọng mở miệng, thanh âm gian nan: “Con bị thương rồi.”

Lâm Vãn lại không để ý đến miệng vết thương kia chút nào, lại lưu luyến ôm lấy hắn, đầu nhỏ cọ vào ngực hắn, vòi vĩnh hắn khen thưởng: “Hôm nay Vãn Vãn thắng đó, sư tôn!”

“Sư tôn khen thưởng cho Vãn Vãn bằng chính người được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Lồng ngực sư tôn rắn chắc trắng nõn lại to rộng, nói nè, ta cũng muốn cọ cọ huhu

Nói chung là, sư tôn của Tấn Giang là thật là chức nghiệp vừa cao quý vừa nguy hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp