Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Bé Đáng Thương, Hắn Yêu Ta Đến Thảm

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Rất rõ ràng, bên ngoài hắn là Tiên quân cao cao tại thượng, trong trẻo lạnh lùng thánh khiết, nhưng đối với tiểu đồ đệ của mình, đặc biệt là tiểu đồ đệ hiện đang bị thương lại còn làm nũng với hắn, nhìn đôi mắt ngấn nước của nàng, nửa biện pháp Ly Vọng cũng không có.

Khi Lâm Vãn nói muốn hắn liếm miệng vết thương, hắn cũng không từ chối nàng được, hắn chỉ lo hắn liếm miệng vết thương của nàng, liệu nàng có đau hơn không.

Cổ tay trắng đỏ đan xen lọt vào tầm mắt, đôi mắt đào hoa Ly Vọng ngập tràn ánh nước, hầu kết ở chiếc cổ thon dài khẽ lăn, phần hồng ở đuôi mắt lại càng đậm hơn.

Bên ngoài trời sáng choang, trong hang động vừa tối vừa sâu, quần áo nam nhân bị khống chế hỗn độn, vô lực mà cúi thấp đầu ngồi quỳ trên mặt đất, nặng nề mà kiềm chế tiếng thở dốc thỉnh thoảng vang lên ở trong hang động.

Hắn là Tiên quân, linh lực thuần khiết, dung mạo tràn đầy chính khí, nhưng lúc này vẻ ngoài nhợt nhạt bị làm nhục lại mang theo vẻ phong tình khó nói, Tiên quân không giống Tiên quân, ngược lại giống một yêu nghiệt mê hoặc nhân tâm, dụ người phóng đãng.

Lâm Vãn nhìn đến ngây người, hai mắt sáng lấp lánh, nàng nghiêm túc mà đưa đầu nhỏ lại gần, đột nhiên duỗi tay ra.

Vốn nàng chỉ muốn sờ mặt sư tôn nàng, nàng nghĩ, mặt sư tôn đẹp như vậy, trông trong suốt và ấm áp như ngọc, cảm giác khi sờ vào nhất định sẽ rất thích.

Nhưng mà không biết vì sao, nàng nhìn chằm chằm đôi môi tươi đẹp của sư tôn, lại càng to gan hơn mà duỗi tay chạm vào.

Cảm giác mềm mại mà lạnh lẽo, sờ thật là thích, Lâm Vãn nghĩ.

Tiểu cô nương như phát hiện ra điều gì đó thú vị, đôi mắt trong veo như nai tơ lại hiện ra vẻ vui mừng hiếm thấy.

Nàng nghĩ, môi của sư tôn sờ thích như vậy, cảm giác tốt đến thế, không biết bên trong môi sẽ là cảm giác gì.

Nàng muốn sờ thử lưỡi của sư tôn.

Nàng nghĩ như thế cũng làm như thế luôn, vì vậy khi nam nhân hơi giật mình, môi và răng khẽ hé mở, ngón tay của thiếu nữ thoáng cái đã đưa vào trong miệng hắn, nhanh nhẹn chạm vào lưỡi của hắn một cái.

Ơ, tuy rằng cũng rất mềm mại, nhưng ẩm ướt, cũng không sờ thích như môi.

Lâm Vãn bĩu môi, khi con ngươi đen nhánh của Ly Vọng dần dần mở rộng tới cực điểm, nàng rất thất vọng mà rút ngón tay về.

Khóe miệng của Tiên quân cao quý thánh khiết có nước dòng bọt trong suốt chảy xuống, hầu kết Ly Vọng lên xuống, đúng là đã bị hành động làm xằng làm bậy của nàng dọa, nhưng khi hắn muốn răn dạy, thiếu nữ lại ngây thơ hồn nhiên, vô cùng đáng thương mà cho hắn xem miệng vết thương.

“Vãn Vãn rất đau, sư tôn bằng lòng liếm miệng vết thương giúp Vãn Vãn không? Nhưng miệng vết thương có lẽ sẽ hơi bẩn đó.”

Cổ tay trắng bóng vẫn còn đang chảy máu, Ly Vọng nhìn thấy, băng tuyết mới vừa rồi còn ở trong mắt lại tan thêm một chút.

Nàng chỉ hơi bướng bỉnh, không nghe lời lắm mà thôi.

Nàng là đứa bé ngoan.

“Vãn Vãn không bẩn.” Nghe nàng nói như thế, trong miệng Ly Vọng phát ra tiếng thở dài thương yêu, an ủi nàng: “Sư tôn bằng lòng, con không đau là được rồi.”

Nàng là tiểu đồ đệ duy nhất của hắn, thật sự là Ly Vọng thấy không thể nhìn được dáng vẻ bị thương chảy máu của nàng, dù cho tất cả vết thương của hắn vào lúc này đều do cái tiểu đồ đệ này ban tặng.

Lâm Vãn nghe xong đôi mắt cong cong, cười ngọt ngào: “Sư tôn thật tốt.”

Miệng vết thương của thiếu nữ nhuốm máu ngay bên môi hắn, Ly Vọng hơi cúi đầu, môi hắn đã chạm vào miệng vết thương của nàng.

Vì không muốn nàng đau, đệ nhất Tiên quân Tu Chân giới trời như ánh trăng sáng lúc này lại vươn đầu lưỡi, vẻ mặt nghiêm túc, thật cẩn thận mà liếm láp miệng vết thương nhuốm đầy máu tươi của nàng.

Lưỡi hắn đỏ tươi, trông còn đỏ hơn máu vài phần.

“Ưm…”

Miệng vết thương được chạm vào một cách nhẹ nhàng, thiếu nữ khẽ kêu một tiếng, âm thanh rất nhỏ này truyền vào tai, Ly Vọng đột nhiên ngẩng đầu, trên đôi môi đỏ tươi còn mang theo máu của nàng, thật là trụy lạc quyến rũ: “Vãn Vãn đau không? Có phải sư phụ làm con đau hay không?”

“Không đau nha.” Lâm Vãn sờ môi sư phụ nàng, ngón tay tinh nghịch quấn lấy vài sợi tóc rơi bên gò má của nam nhân: “Thật là thoải mái, quá là thoải mái.”

“Vậy là tốt rồi.” Vẻ mặt lạnh lùng của Ly Vọng thả lỏng ra, hắn khàn giọng nói: “Con không đau là được.”

Nói xong, hắn lại cúi đầu, liếm láp miệng vết thương của nàng.

Miệng vết thương và máu ở phần da quanh miệng vết thương của Lâm Vãn đều được nam nhân tỉ mỉ liếm sạch, môi và răng hắn dính đầy máu của nàng, hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ đạm hòa cùng mùi máu tươi tràn ngập trong mũi hắn.

Nhưng cho dù như thế, miệng vết thương của nàng cũng không tốt hơn, thậm chí vẫn cứ có máu tươi chảy ra.

Ly Vọng nhíu mày, sau khi liếm láp sạch sẽ vẫn cảm thấy không đủ, dừng một lát, hắn cắn đầu lưỡi của mình.

Đầu lưỡi chảy máu, hắn cúi đầu ngậm lấy miệng vết thương của nàng, hòa tan máu ở đầu lưỡi của mình vào huyết nhục ở miệng vết thương của nàng.

Linh lực của hắn thuần khuyết mà mạnh mẽ, máu tươi có có tác dụng chữa trị thần kỳ, lúc này sau khi thấm máu của mình vào miệng vết thương của nàng, miệng vết thương của Lâm Vãn lóe lên một tia sáng vàng ấm áp.

Sau khi ánh sáng vàng biến mất, miệng vết thương của nàng cũng đã khép lại, trơn bóng như lúc ban đầu.

“Không sao đâu, Vãn Vãn đừng sợ, sẽ không đau nữa đâu.” Ly Vọng ngẩng đầu, sắc mặt hắn tái nhợt vô cùng, trên đôi môi mỏng dính đầy máu của cả hai người, đỏ tươi quyến rũ: “Vi sư đã khép miệng vết thương lại rồi.”

Lâm Vãn cũng kinh hãi vì miệng vết thương của mình đã khép lại rồi, sau khi sửng sốt một lát thì cực kỳ vui vẻ mà ôm sư phụ nàng, thân thiết dụi vào ngực hắn: “Sư tôn thật tốt, ta muốn nhốt sư phụ ở chỗ này luôn, như vậy thì sư phụ sẽ không chạy đi nữa, cũng chỉ có một mình ta thôi.”

Tiểu đồ đệ nói ra lời khác thường, ánh mắt Ly Vọng ngưng đọng, nhưng trong giọng nói vẫn cứ ôn nhu, vì sợ hù dọa nàng, dẫn dắt từng bước hỏi: “Vãn Vãn, ta là sư phụ con, con có thể nói cho sư phụ, vì sao phải bỏ thuốc sư phụ? Vì sao phải dùng đinh Tỏa Hồn với sư phụ, giam giữ sư phụ ở đây?”

“Vãn Vãn, đứa bé ngoan, con tháo đinh Tỏa Hồn thả sư phụ ra, việc này sư phụ sẽ không trách con.”

Hắn nói thật dịu dàng, không có chút trách móc nào, Lâm Vãn được giọng điệu nhẹ nhàng của hắn xoa dịu, hai má ửng đỏ, đôi mắt trong veo, ngoan ngoãn trả lời hắn:

“Bởi vì ta quá thích sư tôn.”

Nàng nghiêm túc trả lời, đứng dậy khỏi vòng tay hắn, chiếc váy trên người thiếu nữ màu đỏ rực, chuông bạc trên tay vang lên lanh lảnh êm ái không ngừng vang vọng trong sơn động.

Quả thật là bởi vì quá thích sư phụ, cho nên mới giam cầm sư phụ, ngoài ra... tay Lâm Vãn làm ra vẻ tự hỏi, sờ sờ cằm mình nghĩ, có lẽ còn bởi vì nàng phát hiện mình xuyên sách.

Lại còn xuyên vào một quyển tình yêu sư đồ BE.

Một ngày trước khi nàng giam cầm sư phụ, sư phụ nàng đang ngồi tu luyện, nàng thì đang ngủ trong lòng sư phụ, sau khi tỉnh lại, Lâm Vãn phát hiện mình đã xuyên sách. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Những ký ức bị phong ấn trước khi xuyên sách ùn ùn kéo đến rồi xông thẳng vào trong óc nàng, nàng ngẩn ra lúc lâu, mới có thể sắp xếp rõ ràng là đã có chuyện gì xảy ra.

Hóa ra, nàng xuyên thành nữ chính trong truyện tình yêu sư đồ BE, mà sư phụ nàng chính là nam chính, quyển truyện này nàng chỉ xem một nửa, khi đọc đến đoạn nữ chính chết, nàng liền xuyên.

Trong cuốn truyện này, nàng thích sư tôn thích đến chết, giống như bây giờ, nhưng ở trong truyện, nàng vẫn chưa giam cầm sư tôn như bây giờ, ở trong truyện gốc, kết cục của nàng rất thê thảm, cuối cùng hắc hóa nhập ma, chết dưới kiếm của sư tôn nàng...

Đúng vậy, ở trong truyện nàng chính là một nữ chính đáng thương, bản thể là ma, thân có ma cốt, tu vi thấp, nàng bị người trong tông môn bắt nạt, xa lánh, hãm hại... Sau cùng, chuyện nàng mơ ước sư tôn của mình không biết bị ai lan truyền rộng rãi, ai cũng đều nói nàng đã vi phạm lẽ trời và cương thường, không màng luân lý sư đồ, đại nghịch bất đạo, nên chịu hình phạt của tông môn.

Theo cốt truyện, nàng bị tông môn trừng phạt tàn khốc bằng hình phạt thiên lôi, tứ đại trưởng lão nói nàng là ma, muốn huỷ bỏ linh cốt của nàng và tiêu diệt nàng, tất nhiên là nàng không chấp nhận, cũng không tin mình là ma, xin bọn họ đừng loại bỏ linh cốt của nàng, nàng muốn tu luyện phi thăng.

Nhưng mà vô dụng, linh căn của nàng vẫn cứ bị phế, cuối cùng nản lòng thoái chí mà hắc hóa, ma mạch trong cơ thể thức tỉnh, nhập ma.

Sau khi nhập ma, nàng thành Ma Tôn, vốn định huyết tẩy tiên môn, nhưng mà nàng còn chưa kịp tới báo thù đã chết dưới linh kiếm của sư tôn nàng...

Nhớ tới ký ức khi xuyên sách, Lâm Vãn đúng là khiếp sợ, miệng há ra to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.

Nàng nghĩ, sư phụ nàng tốt như vậy, lúc này còn đang xoa đầu nàng chuyền linh lực sang cho nàng, sao có thể giống như trong sách đối xử với nàng tuyệt tình như vậy chứ.

Nàng tin là sư phụ cũng thích nàng, sư tôn là của nàng, nàng nhất định phải có được sư tôn, cho dù dùng thủ đoạn gì sư tôn cũng phải là của nàng.

Lúc vừa mới bắt đầu Lâm Vãn không tin, nàng quyết định đi theo cốt truyện có trước, thử một chút, xem này mọi chuyện có phát triển giống như truyện gốc hay không.

Theo cốt truyện gốc, có một ngày, nàng sẽ thẹn thùng bày tỏ tấm lòng với sư tôn, sư phụ nàng nghe xong sẽ giận tím mặt mà răn dạy nàng, nói một đống đạo lý sư đồ không thể yêu nhau để từ chối nàng, còn nói... Nàng bị bệnh, sẽ mang nàng đi khám chữa, thanh trừ loại ý tưởng dơ bẩn không nên có trong đầu.

Kết quả là vào ngày mà ký ức xuyên sách khôi phục, Lâm Vãn tìm một cơ hội, trực tiếp đẩy ngã sư phụ nàng lên trên giường, ngượng ngùng mà bày tỏ rằng nàng thích hắn, muốn cùng hắn tương tương nhưỡng nhưỡng.

Nàng cho rằng sư phụ nàng sẽ ôn nhu mà tương tương nhưỡng nhưỡng với nàng, hai người cùngsong tu.

Nhưng mà, sư tôn nàng hoàn toàn không lộ ra nụ cười vui vẻ như nàng suy nghĩ, mà là đúng như trong sách viết, từ chối nàng...

Hắn mặc quần áo đã bị nàng cởi ra, lại săn sóc mà mặc xiêm y vào thay nàng, sau đó, quả thực thuyết giáo cho nàng một bài dài đằng đẵng, thật đúng là nói phải dẫn nàng đi đến chỗ y tu để khám...

Sư tôn mà nàng yêu thích kính mến cũng làm giống như trong sách, cuối cùng Lâm Vãn cũng tin mình đã xuyên sách đến rồi, cuối cùng sẽ bị mọi người hãm hại, trở thành đứa nhỏ xui xẻo mà chết dưới kiếm của sư phụ nàng.

Vì thế vì để đề phòng, cũng là để tự bảo vệ mình, Lâm Vãn suy nghĩ một lát lập tức quyết định —— giam giữ sư tôn mình.

Như vậy thì, thứ nhất sư tôn sẽ không bao giờ trốn nữa, thứ hai, nàng có thể cường thủ hào đoạt có được sư phụ, hơn nữa, song tu cùng sư phụ còn có thể tăng tiến tu vi đó, sư phụ bị giam cầm, cũng không giết nàng được.

Nếu sư phụ thật sự muốn chạy trốn, phải rời khỏi nàng, Lâm Vãn khó xử nghĩ, vậy thì nàng sẽ giết hắn luôn...

Tuy đúng là nàng rất thích sư tôn, sư tôn cũng rất đẹp, nhưng nếu như sư tôn không thích nàng, còn muốn giết nàng, vậy nàng sẽ từ bỏ.

Hơn nữa, nàng muốn trở nên mạnh mẽ, nghiền nát tất cả những người bắt nạt nàng, nàng cũng không muốn giống như kết cục ở trong sách, bị những người đó huỷ đi linh cốt, hãm hại đến chết.

Suy nghĩ cẩn thận những việc này, Lâm Vãn nhịn đau mua đan dược từ chỗ dược tu, hạ dược đánh ngất sư phụ nàng, sau đó dùng đinh Tỏa Hồn xuyên qua linh cốt của sư phụ nàng, giam giữ hắn ở đỉnh Lăng Vân Phong, nơi mà sẽ không có ai phát hiện.

Phần còn lại... Lâm Vãn có kế hoạch của chính mình.

Nàng muốn trở nên mạnh mẽ để báo thù, sau đó cường thủ hào đoạt sư phụ, để sư phụ trở thành vật sở hữu của riêng nàng, bọn họ sẽ trải qua những ngày tháng sống như thần tiên, cùng nhau tu luyện phi thăng!

Tưởng tượng đến những kế hoạch của mình, Lâm Vãn mắt tựa trăng non, nụ cười ngọt ngào, bỗng chốc bóp cổ sư tôn nàng, thô bạo mà ấn lưng hắn lên trên vách đá, hưng phấn nói ——

“Sư tôn, chúng ta song tu đi ~”

Tác giả có điều muốn nói:

Tôi sẽ kiên trì viết ~ nhóm tiểu thiên sứ bình luận nhiều hơn nha

Có hai bình luận của tiểu thiên sứ có lẽ là hơi nhiều H, bị quản lý viên xét duyệt xóa đi mất (bi thương.jpg)

PS: Ủng hộ quyển tiếp theo của tôi một chút ~ Mọi ngừi thích thì vào chuyên mục sưu tầm nha ~

Truyện tiếp theo—— Phía sau tiểu nô lệ cặn bã

Hắn là nô lệ của nàng, nàng là công chúa trong hoàng cung.

Một lần thiện chí đơn thuần, khi hắn sắp chết đói, công chúa cho nô lệ một miếng bánh hoa quế, thuận lý thành chương, nô lệ nảy sinh một loại tình cảm bệnh hoạn với công chúa.

Hắn mơ ước nàng, thích nàng, xem nàng thành chút ánh sáng duy nhất trong cuộc đời mục nát của mình.

Có một ngày, hắn bày tỏ tâm ý của mình với công chúa, công chúa lại cắn môi, nhẫn tâm nói: “Ta là công chúa kim chi ngọc diệp, sinh ra là để gả cho hoàng tử, ngươi là nô lệ hạ tiện nhất, ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?”

Công chúa muốn đuổi nô lệ ra khỏi hoàng cung, đuổi ra khỏi đất nước của bọn họ.

Hắn cầu xin nàng, nói hắn muốn ở lại bên cạnh nàng, nàng lại chỉ bạc tình nở nụ cười.

——

Sau đó, công chúa gả sang Tấn Quốc để hòa thân, ngày thành thân lại truyền đến cấp báo, nói hoàng đế nước Chiêu cử binh tiến đánh Tấn Quốc.

Cửa thành Tấn Quốc bị phá, hoàng cung thất thủ.

Nam nhân đã từng là nô lệ của nàng trở thành Đế vương, một thân khôi giáp nhiễm máu đi đến phía nàng, làm trò trước mặt nàng, một kiếm giết chết phu quân của nàng.

Nàng nhìn thấy nam nhân kia bước qua thi thể, mũi kiếm lướt qua mặt đất, nhẹ nhàng nâng cằm nàng, trong mắt tràn đầy điên cuồng, cười ——

“Công chúa điện hạ, đã lâu không gặp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp