“Bà ơi, bà đừng nói những lời này nữa.” Cố Giang Khoát lo lắng đến mức tai đỏ bừng, anh lặng lẽ nhìn về phía Khương Nhu, phát hiện ra cậu đã biến mất không còn bóng dáng, đến dì Mai còn vỗ ngực một cách khoa trương, nói là có . nồi súp, nên đi vào bếp.

Cố Giang Khoát lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Những người này không phải cháu…cháu dâu, đều là y tá, tới để chăm sóc cho bà, ban ngày cháu làm việc ở bên ngoài, dì Mai cũng có việc, lòng dạ Khương thiếu gia lại tốt tính, cho nên thuê người chăm sóc bà.”

Tuy nhiên suy nghĩ của bà Vương rất nhanh nhạy, sau khi nghe Cố Giang Khoát nói hết lời, bà mưới miễn cưỡng hiểu: “Hóa ra là cháu rể của bà tiêu tiền để kính hiếu bà.”

Cố Giang Khoát: “... Bà ơi, đừng gọi cậu ấy là cháu dâu nữa, như thế không tốt đâu.”

Bà Vương tức giận trừng mắt nhìn cháu trai: “Cháu không được bắt nạt nó! Còn nữa, sao có thể để Tiểu Nhu tiêu tiền trả lại hết đi, chúng ta không tiêu số tiền oan này, bà đang yên đang lành, không cần ai khác hầu hạ. “

Cố Giang Khoát nói thầm, không ai trông bà ba lại không ăn cả ngày, tự mình chết đói, sao lại không cần người hầu hạ?

Bà Vương lại bắt đầu lẩm bẩm một mình: “Tiền ấy, phải giữ lại hét, nhà bà để cho cháu lấy vợ, tất cả đều là của mình con, bà không lẫn, nhớ kỹ, đừng quên đều trong hộp nhỏ đó rồi. “

Một lúc sau lại nói: “Đợi con có lương, mau đưa cho Tiểu Nhu, lúc ông cháu còn trẻ cũng đưa tiền cho bà, con hơi thành công, không thể lãng phí tiền của vợ.”

“Nếu nó không phải vợ cháu, sao lại để cháu tiêu tiền? Cháu đừng lừa bà.”

Bà Vương nói chuyện linh ta linh tinh, nhưng không ngờ chủ đề lại thống nhất, lại có logic của riêng mình, Cố Giang Khoát không nói chuyện được với bà áy, cuối cùng đành bất lực đồng ý: “Cháu nhất định sẽ kết hôn với Khương Nhu, hơn nữa còn ở bên cậu ấy cả đời, giao tất cả tiền lương cho cậu ấy.”bà cụ mới miễn cưỡng đồng ý họ chi tiêu chút “tiền oan” này.

Những y tá này, không chỉ tốt nghiệp cao đẳng chuyên nghiệp, mà còn có kinh nghiệm điều dưỡng về bệnh Alzheimer, có thể thấy Khương thiếu gia đã đặt hết tâm trí, hơn nữa còn cho Cố Giang Khoát quyền lựa chọn.

Cuối cùng Cố Giang Khoát đã chọn một nữ y tá ngoài ba mươi tuổi, thân hình cường tráng, do đó, vấn đề sức khỏe của bà Vương đã được giải quyết, giúp anh yên tâm bỏ hòn đá lớn trong lòng, đồng thời, lại sinh ra thêm càng nhiều sự cảm kích.

Lòng tốt của Khương thiếu gia đối với anh, quả thật trả cả đời cũng không biết.

Nếu có thể thì, sao anh không muốn ở bên cậu hình bóng không rời cả đời, bảo vệ cậu cả đời?

“Sau một khoảng thời gian, làm xong mấy chuyện này, tôi sẽ dẫn bà đến thành phố A.” Khương Nhu nói: “Nơi đó có tư nguyên chữa chị tốt hơn Yến Lâm, bố tôi cũng chữa trị ở đó.”

Nhắc tới bố mình, vẻ mặt Khương Nhu dịu đi, nhẹ giọng nói: “Hy vọng ông ấy có thể bình phục.”

Mặc dù lão Khương cưới yêu tinh Lao Mỹ Cầm, nhưng khi đối xử với đưa con trai như Khương Nhu thì không có gì để nói, từ nhỏ tới lớn mọi chuyện như ăn mặc ở đi lại đều do ông ấy lo liệu, lúc nhỏ Khương Nhu không hiểu ông ấy, nhưng về sau cậu dần dần nhận ra, lão Khương mất vợ từ sớm, không thể goá vợ cả đời, có lẽ vì để bù đắp cho Khương Nhu, nên về phương diện vật chất ông ấy rất nuông chiều cậu, trải qua mười mấy năm không ngừng nỗ lực, cuối cùng cũng nuôi Khương thiếu gia thành một quý công tử yêu kiều được cơm dâng tận miệng, nước rót tận tay.

Ai cũng nói yếu trâu còn hơn khỏe bò, nhưng Khương Nhu tự hỏi bản thân, nếu công ty thực sự phá sản, công ty bị Đinh Bằng Châu quét sạch, chỉ giữ cho cậu vài toà bất động sản trị giá vài triệu, cậu không thể sống sót… Không phải đạo đức giả, dù sao thì, dù sao cậu chưa bao giờ sống một 'cuộc sống nghèo khổ' dưới 'tầng lớp trung lưu'.

Mà bây giờ lão Khương vẫn đang nằm trong bệnh viện, Khương Túc vẫn còn nhỏ, người duy nhất mà nhà họ Khương có thể trông cậy vào chính là cậu, bất luận thế nào cậu cũng phải gánh vác, thay đổi vận mệnh kiếp trước.

“Cổ nhân tự nhiên có thiên tướng, lão Khương nhất định sẽ khôi phục mạnh khoẻ.” Cố Giang Khoát lúng túng nói, anh không giỏi an ủi, nhưng nhìn bộ dạng lơ đãng của Khương Nhu, khiến anh cảm thấy xót xa.

Nhiều người nói rằng Tiểu Khương lớn lên trong hũ mật, được nuông chiều từ bé không chịu được khổ, nhưng Cố Giang Khoát lại thấy rõ Khương Nhu lúc nào cũng phải nâng cao tình thần đấu trí đấu dũng với những người cũ trong công ty, dọn dẹp hàng loạt dự án phế thải bị bỏ lại trước đó, đi họp, trả lương, nói những lời khác nhau với những người khác nhau…rõ ràng vẫn còn là độ tuổi bám lấy bố mẹ vòi tiền, chẳng trách tới văn phòng làm việc, thường là bộ dạng thường xuyên kiệt sức.

“Cảm ơn. “Khương Nhu khẽ cười, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cố Giang Khoát nhìn cậu, sau một lúc lâu chuẩn bị tâm lý, cuối cùng anh nói: “Nếu ngài mệt mỏi, tôi giúp cậu...”

Chưa kịp nói ra câu “bóp vai”, cửa đã bị bật mở.

Cố Giang Khoát: “...” mất công chuẩn bị tinh thần mãi.

Người vào cửa là Tiểu Vương, Tiểu Vương vẫn chưa trang điểm, trông có chút hốc hác, khi nói chuyện thậm chí không dám nhìn Khương Nhu, cúi gằm mặt xuống: “Chủ tịch Khương, xin lỗi, tôi mang thai ba tháng rồi.”

Sau đó như thể rất ăn năn, có một khoảng dừng thông minh.

“...” lông mày Khương Nhu giật giật, ập tức tỉnh táo lại: “Tốt nhất là cô nên nói hết lời trong một hơi.” Nếu không, dừng lại ở đây thì quá kỳ lạ!

Tiểu Vương: “Tôi, lúc trước đã kiểm tra ra rồi, nhưng chưa quyết định có nên giữ lại không, tôi vốn muốn tập trung vào sự nghiệp của mình, đấu tranh trong một thời gian dài, nhưng, tôi không nỡ đi phá, cho nên tôi, quyết định xin anh từ chức.”

Nói như thể, việc mang thai và sinh con là một chuyện xấu tội ác tày trời.

Tiểu Vương tiếp tục giải thích chi tiết tội ác giống như một nghi phạm, nói nhỏ: “Tôi xin lỗi ông chủ, lúc trước vì chuyện kiểm tra thai sản đã trì hoãn rất nhiều công việc, tôi biết, như thế rất có lỗi với công ty...”

Ngày nay, rất nhiều nữ nhân viên bị công ty cho nghỉ việc khi có thai, bằng mọi cách, trong nhóm “mẹ bầu” của họ, thậm chí còn bị lãnh đạo ác ý chuyển sang làm việc cạnh nhà vệ sinh, ép họ phải từ chức. Không chỉ ở các công ty nhỏ như thế, chỉ mấy năm trước khi khi cô mới gia nhập Khương thị cách đây vài năm, có quen một tiền bối, vốn có cơ hội được thăng chức, nhưng vì mang thai, cô lại bị chuyển thẳng sang một vị trí không quan trọng.

Vì vậy, Tiểu Vương nghĩ kỹ, so với việc bị nhằm vào, không bằng chủ động đề nghị.

Nhưng Khương Nhu nhẹ nhàng ngắt lời cô: “Chỉ vì chuyện này, mà cô định từ chức?”

Tiểu Vương ngừng lại, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Khương Nhu, nghe thấy Khương Nhu bọn họ nói: “Tôi đâu không phải Chu Bái Bì, không cho cô xin nghỉ phép.”

“Nhưngmà ... tôi sau này còn phải nghỉ vài tháng sau sinh, sẽ lấy lương vô ích.”

“Khương thị không thể trả mấy tháng lương đó cho cô?” Khương Nhu nhướng mày, lông mày cậu sinh ra tuấn tú, lúc nhướng mày vô cùng hoạt bát và nhanh nhẹn. Tiểu Vương đã làm việc lâu như vậy, nhưng vẫn không thể chịu nổi vẻ đẹp của ông chủ, tự dưng hơi đỏ mặt ngượng ngùng.

Khương Nhu nhìn vào mắt cô, nói: “Cô trước nay làm việc không tồi, lúc trước đã cống hiến nhiều như thế cho công ty, không thể nhân lúc cô gặp khó khăn, công ty liền bỏ mặc cô, lúc trước Khương thị như nào tôi không dám nói, nhưng tôi còn làm chủ tịch hội đồng quản trị trong một ngày, phân biệt giới tính tại nơi làm việc sẽ không xảy ra tại Khương thị.”

Tiểu Vương tròn mắt khó tin, vì kích động, mặt càng đỏ hơn.

Cố Giang Khoát đột ngột ho khan một tiếng.

Nhưng Khương Nhu mặc kệ anh: “Về sau, công việc của cô vẫn như cũ, nếu cô xin nghỉ phép thì làm theo thủ tục chính thức, về phần công việc chưa hoàn thành...”

Khương Nhu muốn điều động một người trong số các thực tập sinh tới để giúp đỡ, nhưng Cố Giang Khoát đã giành nói trước: “Có thể giao việc chưa hoàn thành cho tôi!”

Khương Nhu không khỏi nhìn anh: “Nhưng mà anh ...” không phải còn muốn bớt chút thời gian đọc sách sao?

“Chủ tịch Khương, tôi có thể làm rất tốt, trước đây khi chị Tiểu Vương xin nghỉ đều do tôi làm giúp.” Đôi mắt của Cố Giang Khoát háo hức, như thể anh thực sự muốn công việc này.

...Thôi vậy.

Nếu đại lão muốn làm điều đó, vậy cho anh một cơ hội để luyện tập trước, sau này nếu quá bận thì nói sau.

Khương Nhu gật đầu.

“Cảm ơn ông chủ!” vậy mà Tiểu Vương lại giành trước một bước, mắt cô vẫn còn ngấn lệ vì cảm động, cô cúi đầu chín mươi độ, sau đó ngấn lệ nhìn Khương Nhu, kích động tới mức muốn bày tỏ lòng biết ơn bằng những hành động thiết thực: “ Tôi sẽ làm việc chăm chỉ cố gắng không làm chậm trễ công việc, chỉ cần tôi còn làm việc, có chuyện gì cũng có thể tìm tôi, ngoài công việc cũng được, coi tôi như trợ lý sinh hoạt cũng được… “

“Chị Tiểu Vương” Cố Giang Khoát đột nhiên ngắt lời cô mà không có bất kỳ lời giải thích nào, bước vào giữa cô và Khương Nhu, chắn hoàn toàn Tiểu Vương bằng dáng người cao lớn của anh, nghiêm túc nói: “Nếu muốn giao công việc cho tôi, vậy, nhân lúc còn có thời gian, cho tôi làm quen với quá trình đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play