Từ khi bố mẹ qua đời, chưa từng có ai trù tính cho anh như thế này, Cố Giang Khoát chỉ cảm thấy cả lồng ngực tràn ngập cảm xúc chua xót và ấm áp, anh may mắn biết bao, mới gặp được khi gặp được Khương thiếu gia, vị thần lắng lo cho anh.

Khương Nhu, Khương Nhu.

Anh thầm lẩm bẩm tên cậu.

Thiếu niên trong lòng có khung xương nhỏ, cách qua một lớp áo sơ mi mùa hè mỏng manh đắt tiền, bàn tay to vừa vặn ôm lấy bờ vai gầy của cậu, tuy rằng không có thịt mấy, nhưng ôm trong lòng lại thấy mềm, cả Cố Giang Khoát không dám dùng sức, chỉ sợ làm hỏng thiếu gia yêu chiều.

Nhưng anh cũng không bằng lòng buông tay ra, tóc của Khương Nhu hơi dài, vừa hay cọ vào cằm anh, là cảm giác mềm mại, giống như một con động vật nhỏ nhắn quyến rũ ngọt ngào nào đó, chỉ cần anh hơi cúi đầu xuống, đã có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu thơm mát trên người Khương thiếu gia.

Không biết nó là nhãn hiệu gì, nhưng chắc là rất đắt, giống như con người của Khương Nhu, chỗ nào cũng tỏa ra sự cao quý, anh không với tới được, nhưng lại khiến anh không nhịn được mà theo đuổi.

Cũng không nhịn được mà nghĩ về...

Cố Giang Khoát không dám nghĩ nữa, anh ôm chặt lấy vị thần của mình, buộc mình phải buông ra.

Khương Nhu không biết hoạt động trong lòng anh, cười nói: “Cho nên, anh quyết định nhập học rồi?”

Cố Giang Khoát nghiêm trang gật đầu.

Nếu trước đây anh chỉ biết nhẫn nhịn, cố gắng sống sót, thì giờ đây, anh có một mục tiêu lớn hơn…một ngày nào đó trở thành một người xứng thiếu gia của anh.

Chỉ làm vệ sĩ qua ngày thôi là chưa đủ, anh nhất định phải ngóc đầu lên.

Học hành chắc chắn là con đường tắt nhanh nhất.

Khương Nhu cười nói: “Nếu đã thé, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé, ở công ty nhiều việc quá, nên tôi không thể lên lớp thường xuyên, hầu hết phải tự học, mới không trượt môn.”

Cậu nói “tôi”, chứ không phải “chúng tôi”, Khương Nhu thực sự không hề có ý định để hoạch để Cố Giang Khoát ở bên cậu hai tư giờ một ngày.

Cố Giang Khoát lúc này đang bị choáng ngợp bởi cảm xúc, không nhận ra sự khác biệt trong lời nói của cậu, anh chỉ gật đầu, rồi cầm lấy cuốn sách mà Khương thiếu gia chỉ định thay cho cậu.

Hai người bắt đầu yên lặng học hành.

Chuyện học hành, cần bầy không khí, nếu không ểu sinh viên đại học trước khi thi sẽ không dậy sớm đến thư viện xếp hàng, thay vì ôn bài trên bàn học trong ký túc xá.

Tuy nhiên, không khí học tập của chủ tịch Khương luôn bị gián đoạn, có lúc cấp dưới sẽ vào báo cáo công việc, hành trình đã định theo lịch trình cũng cần phải hoàn thành, hơn nữa, trong “phòng tự học dành cho hai người” vốn dĩ yên tĩnh, thường xuyên có ánh mắt nóng bỏng ập đến, rất khó để bỏ qua.

Nhưng nhìn chung nó không phải là một vấn đề lớn.

Nói ra thì cũng là trong cái rủi có cái may, nhờ có Đinh Bằng Châu, có anh kiểm soát công ty, kiếp trước lúc học đại học Khương Nhu đã có thời gian tập trung vào việc học hành, học những kiến ​​thức này không khó, có lẽ có thể thuận lợi tốt nghiệp.

Nếu thực sự không được...Trong trường hợp xấu nhất có thể thử tặng một tòa nhà cho đại học Yến Lâm.

…Chủ tịch Khương vừa trẻ tuổi vừa giàu có đã nghĩ như thế.

Trong một tòa nhà đơn vị ở tầm trung.

Một cuộc cãi vã kinh thiên động địa đang diễn ra trong nhà của Vương Vệ Quốc.

“Đang tốt lành, sao đột nhiên lại cắt giảm nhân viên? Chắc chắn là do cô đã làm gì!” Vương Vệ Quốc mắng đỏ mặt: “Tại sao những người khác không bị sa thải?”

Mặc dù mợ Vương cũng không hài lòng với việc con trai mình đột ngột mất việc nhưng mợ ta vẫn lên tiếng an ủi: “Thôi thôi, chỉ là công việc thực tập mà thôi, lỡ mất thì mất, sau này vẫn còn cơ hội khác.”

Vương Vệ Quốc không chịu thôi, đá chân vào bàn cà phê: “Cô hiểu cái gì? bỏ lỡ kỳ thực tập rồi! Trước năm bốn mà không có kinh nghiệm thực tập tốt hẳn hoi, sau này tìm việc càng khó khăn hơn, vốn có thể vững vàng gia nhập tập đoàn họ Giang, nó thì giỏi rồi, cơ hội thì như vậy, kết quả cũng lỡ mất!”

“Đủ rồi!” Vương Hiên Tuệ đột nhiên tức giận, nhìn thẳng vào bố ruột của mình, quát lớn: “Ông quan tâm gì đến tôi? Ông rõ ràng là quan tâm đến thể diện của chính mình! Không phải ông tức giận do tôi mất công việc thực tập, mà là vì ông mời đồng nghiệp ăn uống vì chuyện này, đã bốc phét rồi! Hiện giờ tôi mất việc, ông cảm thấy không thể ngẩng cao đầu trong đơn vị nữa, nên ông tức giận, tôi chỉ là tư bản để các người khoe mẽ ra bên ngoài mà thôi!”

“Mày nói chuyện với bố mày thế à? Sinh viên đại học như mày lại ăn nói như này? Học hành cho chó nó tha đi rồi à!” Vương Vệ Quốc thẹn quá hoá giận, giơ tay định đánh người, mợ Vương nhanh chóng kéo chồng mình, rồi lườm con trai: “Đừng cứng đầu với bố của con nữa, chẳng phải bố con vì muốn tốt cho con à? Được rồi, mau về phòng con đi!”

Cả gia đình ba người đang bế tắc, đột nhiên vang lên một tiếng “Đinh đông”, điện thoại di động của Vương Hiên Tuệ kêu lên, cậu ta không dám cãi tay đôi với người cha cáu kỉnh của mình nữa, mượn lý do đi nghe điện thoại chui vào phòng ngủ.

Vương Vệ Quốc chỉ vào cánh cửa phòng ngủ đóng chặt của con trai: “Nhìn xem, đều do cô chiều hư nó! Dám cãi lại cả tôi, cãi lại còn không dám cãi tới cuối cùng, đúng là thứ không có tiền đồ! Không giống đàn ông gì cả, điểm này, còn không bằng thằng Cố Giang Khoát.”

Mợ Vương bất mãn nói: “Cháu trai của anh thì giỏi rồi! Từ nhỏ đã như thật một tên côn đồ chưa thành niên, còn dám dùng dao đâm chú của mình! Còn nhỏ mà đã như thổ phỉ! Người dã man như vậy, cho không tôi cũng không thèm.”

Mọt ta chưa kịp nói xong, cửa phòng ngủ đang đóng chặt đột nhiên mở ra, Vương Hiên Tuệ trừng đôi mắt đỏ hoe, lườm Vương Vệ Quốc: “Câm miệng hết đi!”

“Ơ nó thì có lý? Còn dám ra đây, xem tôi có đánh nó không dám!” Vương Vệ Quốc tức giận nói, mợ Vương vội vàng kéo ông ta lại, nhưng lần này, Vương Hiên Tuệ không nghe lời bố cha, không trốn đi, mà còn giơ điện thoại ra trước mặt Vương Vệ Quốc: “Tự mình xem đi!”

“Hai người không muốn tôi yên ổn, có biết tại sao tôi lại bị sa thải không? Nguyên nhân là ở đây! Là một đàn anh của tôi đang làm việc cho Khương thị nói, là phụ huynh nhà tôi đắc tội người ta, chủ tịch hội đồng quản trị đích thân nói thế, có nhân ắt có quả, cho nên mới sa thải tôi!”

“Sao… sao có thể?” Vương Vệ Quốc sốc.

“Nếu không tin tự mình xem đi!” Vương Hiên Tuệ ném điện thoại vào trong lòng ông ta: “Tất cả đều là lỗi của ông!”

Vương Vệ Quốc đọc đi đọc lại tin nhắn trên điện thoại di động, đứng chôn chân tại chỗ, vậy mà thật sự do mình hủy hoại tương lai của con trai mình, sao có thể?

“Có chuyện chỉ biết mắng tôi, thực ra toàn là lỗi của các ngươi! Sao không suy nghĩ kỹ lại, gần đây ông đã làm gì? Đã đắc tội ai?”

Chuyện ấm ức nhiều năm đột nhiên bùng lên, Vương Hiên Tuệ thậm chí không muốn ở trong căn nhà này, giật lại điện thoại, đóng sầm cửa lao ra ngoài.

Mợ Vương lại muốn đuổi theo con trai, lại muốn hỏi chuyện chồng, lo lắng dậm chân: “Lão Vương, rốt cuộc ông đã xúc phạm ai?”

Có thể đắc tội ai? Vương Vệ Quốc cũng rất bối rối: “Tôi cả bạn bè và đồng nghiệp gần đây rất tốt, chỉ là...Tôi chỉ có mâu thuẫn với Cố Giang Khoát.”

“Cố Giang Khoát? Đắc tội nó thì sợ gì? Nó nghèo tới mức chỉ còn chiếc quần dài, có thể quen biết được ai…” mợ Vươn chưa nói xong, đột ngột dừng lại nhìn Vương Vệ Quốc với vẻ thất thần.

Cố Giang Khoát có quen một thiếu gia rất giàu có.

“Sao tôi nhớ, tên họ của thiếu gia đó hình như là họ Khương.” Mợ Vương nhẹ giọng nói.

Vương Vệ Quốc tối sầm, chân yếu dần, suýt ngất tại chỗ.

Nếu là Khương của Khương thị, vậy bọn họ thực sự đã đắc tội một người đàn ông có tầm cỡ.

Trong nháy mắt, đã đến ngày cuối tuần, nhiệt độ không còn cao như lúc trước, nhưng ánh mặt trời vẫn ấm áp, nhiệt độ rất dễ chịu, kể từ khi Khương Nhu nhắc tới chuyện đi học trở lại, Cố Giang Khoát dần có nghị lực quên ăn quên ngủ, thậm chí lúc dắt chó đi dạo cũng luôn đeo tai nghe nghe cấp độ bốn.

Hôm nay anh chạy bộ như thường lệ toát đầy người mồ hôi, vội vàng dắt Vượng Tài mệt đến mức thè lưỡi trở về, đi xuyên qua hậy viện xanh mướt, bước vào cửa, anh bắt gặp Khương thiếu gia đang mặc bộ đồ ngủ dài tay hình con thỏ, bèn vẫy tay với cậu.

Cố Giang Khoát nhanh chóng thay giày chạy đến.

“Trở về đúng lúc lắm.” Khương Nhu ra hiệu im lặng, nói thầm: “Các y tá tới phỏng vấn đều tới rồi, anh mau ra giải thích với bà, chọn một người bà hài lòng.”

Chuyện mời ý tá do Khương Nhu hứa hẹn từ lâu, Cố Giang Khoát cảm động, nhưng không hiểu sao lại nói cẩn thận như vậy, giống như một tên trộm vậy.

Sau đó anh nghe thấy bà Vương Chi Lan hét lớn: “Đại Giang! Mau bảo họ đi đi! mau đuổi họ đi!”

Khương Nhu nhanh chóng rút lui sau khi nghe lời nói.

Cố Giang Khoát: “?”

Bước chân của bà Vương quá nhanh, khiến dì Mai không theo kịp, bước nhanh đến chỗ Cố Giang Khoát, kéo anh sang một bên, thấp giọng mắng: “Mày không được dẫn một cô gái trẻ về nhà mình! “

Sau đó lại nhéo cánh tay cứng cáp của cậu: “Cháu dâu xinh đẹp như vậy, còn chưa vừa lòng sao, cháu bị ngu a? Tìm người khác hầu hạ bà? Dù tìm bóng dèn, cũn không tìm được đưa bé nào ngoan ngoãn xinh đẹp như Tiểu Nhu nữa, trừ thằng bé làm cháu dâu bà, bà không nhận ai cả đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play