Mấy tờ giấy mà Đinh Bằng Châu lấy được trong cuộc hỗn chiến chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, đống giấy tờ người phục vụ nhân hỗn loạn lấy trộm được cho anh ta mới là đầu to.

Sau khi lấy được tầm một xấp tài liệu, anh ta chạy như bay về nhà, ngay cả vết thương trên mặt cũng chẳng thèm quản.

Đinh gia.

Đinh Yên Sinh đang chơi cờ vây trên máy tính thì nghe thấy đứa con trai nhỏ của mình trở về hấp tấp, vui mừng nói: "Ba, con cho ba xem cái này này! Nó chắc chắn là một vụ làm ăn lớn đó!"

Tuy nhiên, Đinh Yên Sinh thậm chí còn chả thèm nhìn anh ta, ông ta hạ xong một nước cờ mới hừ lạnh: "Con mà có thời gian thì theo đuổi lại Khương Nhu cho ba, doanh nghiệp lớn như Khương thị vốn dễ như trở bàn tay… Vụ làm ăn lớn như vậy cũng chả thấy con để bụng, con còn không biết xấu hổ mà nói chuyện làm ăn với ba ư? Đợi đã… mặt con bị sao vậy? "

Đinh Bằng Châu theo bản năng che đi bên mắt gấu trúc của mình, "Ba cứ kệ cái này trước đi, ba có biết tòa nhà Kim Sáng không?"

Đinh Yên Sinh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của con trai, hít sâu, cứng rắn nói: "Đương nhiên là biết chứ, nó được coi là một tòa nhà mang tính bước ngoặt, tạo ra khu thương mại lớn nhất ở Yên Lâm, bây giờ giá cả đang tăng như leo thang."

Rất nhiều người đều nhìn mảnh đất phong thủy bảo địa đó, ném tiền nóng vào đầu tư, nhưng Đinh Yên Sinh không nghĩ vậy.

Đinh Yên Sinh là một doanh nhân lớn tuổi với trực giác kinh doanh nhạy bén, khi tòa nhà Kim Sáng bắt đầu đấu thầu, ông đã tiến hành một cuộc điều tra và đưa ra kết luận rằng ông ta không coi trọng về tiền cảnh của nó trong tương lai, chưa kể đến việc giá đã tăng quá cao, đây không phải thời gian tốt để vào tay.

Đinh Bằng Châu: "Con nắm được thông tin nội bộ. Trong tương lai, khu vực gần tòa nhà Kim Sáng sẽ được cải tạo, và thành phố Yên Lâm sẽ đầu tư 500 tỷ vào khu vực này, bao gồm các phòng triển lãm văn hóa nghệ thuật, công viên giải trí… Nếu tất cả đều xây dựng xong, nơi phù hợp nhất để làm thành cả khu thương nghiệp cao cấp chính là tòa nhà Kim Sáng. "

"..." Đinh Nghiêu không khỏi cau mày khi nghe lời nói hùng hồn của con trai, "Con nghe tin giả này từ đâu ra đấy, bịa cho có mũi có mắt, sao ba chẳng nghe được tiếng gió nào vậy?"

"Ba mà không tin thì xem đi!" Đinh Bằng Châu đưa xấp tài liệu kia cho ba mình.

Khi mới nhìn thấy những tài liệu này, anh ta kích động đến mức không bình tĩnh lại được, nóng lòng muốn chạy đến chỗ ba để khoe ra, quả nhiên, Đinh Yên Sinh vội vàng liếc qua hai tờ tài liệu rồi trực tiếp ném bàn cờ còn đang dang dở ở đấy, ngay cả tiếng giục đi cờ của máy tính cũng không quản.

Không cần Đinh Bằng Châu thuyết phục, Đinh Yên Sinh một hơi đọc hết tập tài liệu, ông ta hỏi với vẻ mặt phức tạp, "Con lấy những thứ này từ đâu ra?"

Đinh Bằng Châu hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Ba cứ kệ nó cái đã, con muốn hỏi là, tài liệu này có đáng tin cậy không? Con tài hèn học ít, mấy thứ chuyên nghiệp cũng chưa thấy được bao nhiêu. Theo quan điểm của ba, tài liệu này có phải thật không?"

Đinh Yên Sinh trầm mặc: "Có vẻ là thật."

Trên thực tế, ông ta nói khá là uyển chuyển, bất kể định dạng hay dữ liệu đều quá thật. Nếu đây là tài liệu giả... thì người có thể tạo ra văn kiện giả không chút sơ hở thế này tuyệt đối là thiên tài.

Đinh Bằng Châu đắc ý nói: "Ba, không phải ba hỏi vết thương trên mặt của con từ đâu mà ra sao? Con sẽ nói cho ba biết ngay bây giờ..."

Đinh Bằng Châu giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra hôm nay. Tất nhiên, anh ta điểm tô cho đẹp một chút, bỏ bớt đoạn anh ta và Cố Giang Khoát tranh giành tình cảm, đổi thành anh ta đấu trí đấu dũng vì văn kiện mới bị thương. Nhưng Đinh Yên Sinh cũng chẳng để ý mấy chuyện đó, chỉ hỏi: "Con thấy rõ chứ? Đó thật sự là Chân cục ư?"

"Chắc chắn trăm phần trăm, bọn họ nói chuyện rất lâu, đến tận khi con đi, hai người đấy vẫn chưa đi ra."

"Thế à." Đinh Yên Sinh trầm ngâm, cầm tài liệu lên đọc lại. Những tài liệu mà Đinh Bằng Châu mang về không toàn diện cũng không nối liền, nhưng có thể thấy một phần là tập đoàn Khương thị chuẩn bị cho buổi đấu thầu tòa nhà Kim Sáng. Phần còn lại là kế hoạch di dời trụ sở chính của Khương thị. Trùng hợp hơn là có một tờ quy hoạch của thành phố Yên Lâm, có điều nó không phải dưới dạng tài liệu mà là bản ghi nhớ đánh máy bằng tay, nhưng nó lại càng tăng thêm tính xác thực của chuyện này.

Nếu đây là thật, thì trụ sở chính của tập đoàn Khương thị gần tòa nhà Kim Sáng thực sự sẽ được di dời để nhường chỗ cho khu thương mại mới. Như vậy, việc Khương Nhu có thể đáp được quan hệ với Chân Cục sẽ trở nên hợp lý. Chỉ bằng một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cách chưa đến 20 tuổi mà có thể mời được Chân Cục có tiếng khó làm, nói thật là Đinh Yên Sinh không tin.

Nhiều sự trùng hợp xảy ra cùng lúc như vậy, ngay cả Đinh Yên Sinh cũng tin bảy, tám phần.

Nhưng mọi chuyện không thể dễ dàng quyết định chỉ với một vài tờ tài liệu được, ông ta vẫn cần xác nhận thêm.

"Thế nào, ba? Đây có phải là một vụ làm ăn lớn không?" Đinh Bằng Châu vừa nói vừa kìm nén sự kích động.

"Cái gì mà vụ làm ăn lớn hả, hiện tại vẫn chưa có kết luận đâu." Đinh Yên Sinh không tỏ vẻ gì, chỉ dặn dò, "Chuyện này đừng nói cho ai biết, tạm thời ngay cả anh cả của con cũng không được."

Đây nghĩa là ông ta định đích thân đi hỏi thăm.

Đinh Bằng Châu thầm nghĩ: Con mới không nói cho anh cả biết đâu, thông tin nội bộ lần này trị giá hơn mấy trăm triệu, công lao lớn vậy làm sao có thể chia cho anh cả chứ? Anh ta lần này lộ diện trước mặt ba, tương lai ba sẽ coi trọng anh ta nhiều hơn, để sau này anh ta có tiếng nói lớn hơn trong công ty. Nếu Khương Nhu nhìn thấy anh ta thành công, có lẽ… Khi ấy, Tiểu Nhu sẽ hối hận vì đã đối xử với anh ta như bây giờ.

Cố Giang Khoát đã báo cáo chi tiết của ngày hôm đó với Khương Nhu, cũng ăn ý với Đinh Bằng Châu ở điểm nào đó, anh không đề cập đến mâu thuẫn ban đầu giữa hai người là vì tranh giành tình cảm với Khương Nhu.

Bất kể quá trình như thế nào, thiếu gia Khương đều rất hài lòng với kết quả, ngoài công việc hàng ngày, cậu còn lôi kéo Cố Giang Khoát làm chuẩn bị cho cuộc đấu thầu tòa nhà Kim Sáng sau này. Cậu có vẻ rất chắc chấn rằng Cố Gang Khóa có tài năng về thương nghiệp, bảo cấp dưới bộ phận marketing chuyên nghiệp thuận tiện dạy anh khi làm tiêu thư.

Các nhân viên bộ phận marketing không cho rằng vệ sĩ của ông chủ thật sự cần học kiến ​​thức kinh doanh gì cả, họ chỉ tưởng rằng anh được giám đốc Khương cử đến để giám sát, vì vậy họ rất nhiệt tình với Cố Giang Khoát, trả lời mọi câu hỏi về kiến ​​thức chuyên môn mà anh hỏi, hy vọng có tốt mối quan hệ với anh.

Đồng thời, cả công ty cũng truyền, có tin đồn rằng vị giám đốc mới trẻ tuổi của họ muốn giành được tòa nhà Kim Sáng, tin tức này nhanh chóng truyền đến tai của tập đoàn Đinh thị, khiến họ càng tin việc Khương Nhu có được tin tức nội bộ, nhưng đó là chuyện phía sau.

Cố Giang Khoát có năng lực tiếp thu rất nhanh. Mỗi ngày anh dành nửa ngày ở bộ phận marketing, cũng đã chải vuốt không sai biệt lắm lưu trình của tiêu thư cùng rất nhiều chi tiết khác. Hơn nữa, nửa ngày ấy, anh ấy thường chọn những lúc Khương Nhu mở họp.

Vì vậy, mỗi khi giám đốc Khương trở về, cậu lúc nào cũng thấy bóng dáng vệ sĩ nhà mình. Chỉ là, hình ảnh này đột nhiên rất giống con chó Vượng Tài cỡ lớn chờ anh đến nhà bất kể mưa nắng.

Ngoan ngoãn và to lớn, anh hung dữ với người ngoài, lại chỉ trung thành và nhiệt tình với cậu.

Quả nhiên, thấy Khương Nhu trở về, hai mắt Cố Giang Khoát sáng lên, rõ ràng cơ mặt không có biến hóa, nhưng có thể cảm nhận được niềm vui của anh.

Cố Giang Khoát đứng dậy nói: "Thiếu gia đã trở lại."

Lúc không có người ngoài, anh vẫn ngoan cố gọi cậu là thiếu gia, Khương Nhu cũng lười sửa lại, hỏi: "Hôm nay anh có đến bộ phận marketing không? Tiến độ sao rồi?"

Cố Giang Khoát báo cáo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ như thường lệ, Khương Nhu lười biếng chống cằm nghe. Trông lúc ấy, Cố Giang Khoát còn rất quen thuộc pha một ly cà phê rót cho thiếu gia Khương, anh thậm chí còn học được dùng bọt sữa.

Khương Nhu nhấp một ngụm cà phê và khen: "Không tồi, tay nghề càng ngày càng tốt." Đại lão chính là đại lão, học cái gì cũng nhanh. Nếu anh mà trở thành thợ chuyên làm bánh pha cà phê, có khi còn vào được nhà hàng Michelin làm đầu bếp.

"À mà này," Khương Nhu liếm đi vệt sữa trắng ngà trên môi, nói: "Còn nửa tháng nữa là đến ngày khai giảng, anh tính sao?"

Cố Giang Khoát: "?"

Khương Nhu đã bận rộn cả ngày, hiện tại cũng có chút mệt mỏi, anh dựa lưng vào ghế da, lười biếng nói: "Nếu còn rảnh thì chúng ta cùng nhau đọc sách đi."

"Tôi bỏ hết đồ trang trí lão Khương bày trên giá sách, đổi thành mấy quyển sách tương đối thực dụng, nhìn xem đi." Ở chung lâu rồi, thiếu gia Khương dần dần bại lộ bản tính, không hề tôn kính đại lão nữa, thỉnh thoảng cũng dùng giọng điệu mệnh lệnh mà cậu đã quen từ nhỏ.

May mắn thay, Cố Giang Khoát rất vui với điều này và không cảm thấy bị xúc phạm.

Đại lão Cố ngoan ngoãn đứng dậy và quay sang hai dãy kệ sách được chạm rỗng và thiết kế như bối cảnh tường, quả nhiên thấy "Quản lý học", "Chiến lược cạnh tranh", thậm chí "Trăm năm cô độc" đều được thay thế bằng "Toán cao cấp", "Đại số tuyến tính", "Tiếng Anh đại học (1)" và "Kinh tế vĩ mô".

Cố Giang Khoát lấy ra một cuốn "Cơ bản về ứng dụng máy tính" mới tinh và ngạc nhiên hỏi: "Đây là ... sách giáo khoa đại học?"

"Ừ, nếu có thời gian thì tự học trước đi." Khương Nhu nói, "Sau khi khai giảng vào tháng 9, tôi sẽ đến Đại học Yên Lâm để đưa tin. Tôi sẽ không đi học đủ mọi tiết như những sinh viên bình thường khác nhưng sẽ cố gắng học đủ tín chỉ. Anh là vệ sĩ riêng của tôi, đương nhiên phải đi theo để bảo vệ sự an toàn của tôi."

Khương Nhu ho nhẹ một tiếng, rũ mắt xuống chơi với ly cà phê, "Dù sao anh cũng phải đi học với tôi, không bằng cũng nhân tiện học lấy luôn chứng chỉ bằng cấp. Vụ học tịch thì anh không cần lo đâu, tôi đã xử lý rồi."

"..."

Đã lâu không nghe thấy câu trả lời của đối phương, Khương Nhu hơi hoảng, đại lão sẽ không trách cậu tự quyết định đi? Chẳng lẽ cậu biến khéo thành vụng?

Cậu hơi thấp thỏm ngẩng đầu lên, không ngờ lại đụng phải đôi mắt đỏ hoe của Cố Giang Khoát.

Sau đó, cậu thấy những vệ sĩ cao lớn của mình, đi vòng qua bàn gỗ rắn hào phóng, dừng lại trước mặt cậu, anh đột nhiên cúi người ôm cậu một cái.

Thiếu niên mười chín tuổi to cao, cái ôm của anh rất nóng bỏng kiên cố, nhưng giọng nói lại có chút khàn khàn, "Khương Nhu, cảm ơn cậu."

Thiếu gia Khương sững sờ trước cái ôm đột ngột, nhưng sau một lúc, cậu vẫn vươn tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ vào tấm lưng rắn chắc của anh.

Trong lòng cậu lại nghĩ: Đây hình như là lần đầu tiên anh ta gọi mình bằng tên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play