Cố Giang Khoát cứ như thế chính thức tiếp quản công việc của Tiểu Vương, ngoài việc làm vệ sĩ cạnh người hai tư trên hai tư, anh còn kiêm chức trợ lý làm việc cho chủ tịch Khương, thậm chí giờ còn có lý do chính đáng để đi theo cậu trong các cuộc họp, vì vậy, chủ tịch Khương ở đâu, bên cạnh cậu thường xuyên có một trợ lý cao lớn, nước da màu lúa mì.
Công ty dần dần lan truyền, vị trợ lý Cố trẻ tuổi cường tráng kiêm vệ sĩ này, có vị trí trong lòng ông chủ không kém gì trợ lý Ngô Ngô Đồng, là tâm phúc đầu tiên ké sau Lý Thanh.
Sau đó lan truyền càng ngày càng bất thường, không biết từ đâu còn tung tin đồn, tin đồn vệ sĩ Cố sống chung với chủ tịch Khương.
…Thực ra, theo một nghĩa nào đó, cũng không phải là một tin đồn.
Loại chuyện phiếm này thường là câu chuyện cuối cùng lọt vào tai Chúa.
Đó là một ngày cuối tháng tám, Cố Giang Khoát đánh rơi chiếc cốc mới của chủ tịch Khương trong phòng uống nước.
Khương Nhu thích sưu tập cốc, từ cốc pha lê Kosta Boda trị giá bốn con số, đến ly rượu vang Riedel, đến cốc nếm Romanée-Conti đặc biệt...cộng lại số lượng phải lên tới hơn ba con số, chúng được đặt riêng trong tủ để uống, để uống các loại đồ uống khác nhau, dùng trong các cốc khác nhau.
Thường thì đồ của chủ tịch Khương, đặt ở đâu cũng rất bắt mắt, tỏa ra ánh sáng vàng “đừng đụng vào tôi anh không đến được”, nhưng hôm nay cậu lại uống thích bằng chiếc Starbucks Mark màu trắng bình thường mà cậu thích dùng, chỉ mới gia nhập thị trường nội địa trong năm nay.
Cốc bình thường xen lẫn trong rất nhiều ly cối, không ai để ý, mọi người đều buông lỏng cảnh giác, thoải mái tán gẫu.
“Chủ tịch Khương vốn thích đàn ông, lúc trước còn từng cãi nhau với chủ tịch hội đồng quản trị cũ về điều này trước đây, vì chủ tịch hội đồng quản trị cũ đã tìm cho cậu ấy một đối tượng kết hôn…cũng chỉ mới là chuyện của năm ngoái, khi ông chủ vừa mới thành niên…vị thiên kim đó sau khi xem ảnh của chủ tịch Khương, lập tức đòi đính hôn, chủ tịch Khương đích thân tới từ chối, nhưng đại tiểu thư đó thấy người thật đẹp trai như vậy, càng không đồng ý dứt bỏ hôn ước, cứ ép chủ tịch Khương phải cho cô ấy một lý do hợp lý, kết quả là, ông chủ thằng thừng come out.”
“Tôi cũng đã nghe về chuyện này, cô ấy là thiên kim của công thương nghiệp Lan Đồ nhà họ Tương, xinh đẹp còn có năng lực, hơn ông chủ của chúng ta ba tuổi, môn đăng hộ đối, còn là con gái một, sau này phải kế thừa sản nghiệp, là một cuộc hôn nhân rất tốt, vì vậy khiến chủ tịch hội đồng quản trị cũ rất tức giận.”
“Thật đáng tiếc, chủ tịch Khương là người tài giỏi như vậy, sao lại thích đàn ông?”
“Tôi lại thấy chủ tịch Khương khá hiếm lắm, bây giờ gay lừa dối trong hôn nhân, còn phải cưới vợ về nối dõi tông đường, lại ngoại tình ở ngoài, nhưng chủ tịch Khương thì sao, đối phương có gia cảnh tốt thế, cậu ấy nói từ là từ, vì không muốn làm chậm trễ con gái, không ngần ngại come out.”
“Không tới mức đấy đâu nhỉ, chỉ là đích đàn ông mà thôi, bị các người nói thành cao quý như vậy, nếu cậu ấy thật sự là thánh nhân, tại sao lại đi bao dưỡng vệ sĩ Cố?”
“Các cậu nói, vệ sĩ Cố và chủ tịch Khương thật sự là trong mối quan hệ đó á? Tại sao chủ tịch Khương lại thích anh ta?”
“Vệ sĩ Cố có chiếc mũi rất cao, mặt đó chắc hẳn là rất tuyệt.”
“Ồ ~~~”
Mọi người ăn ý lên tiếng trêu chọc, đột nhiên có một nam nhân viên hỏi:
“Các cậu thấy tôi như nào?”
“... Anh cái gì??”
Nam nhân viên nói: “Mũi của tôi có cao không? Chiều tôi sẽ đến gặp chủ tịch Khương xin chữ ký, các cậu thấy tôi như nào?”
“Không phải anh yêu người khác giới à?”
“Ồ, vì tiền đồ, ai mà không muốn thử, chưa kể chủ tịch Khương còn gợi cảm hơn con gái, các cô gái cũng không có cô gái nào xinh đẹp hơn cậu ấy đúng không? Tôi sẽ không bị thiệt.”
Lúc trước mọi người thảo luận còn khá khách quan, Cố Giang Khoát bằng lòng nghe về quá khứ của Khương Nhu, nhưng sau đó, có chút không chịu nổi.
Cố Giang Khoát nặng nề ho khan một tiếng.
Mọi người nghe thấy động tĩnh đều nhìn sang, không ngờ vậy mà lại là nhân vật chính, một đám đang hóng hớt đều lập tức im bặt, cả phòng trà yên lặng đến mức có thể nghe thấy kim châm.
Bầu không khí ngượng ngùng kéo dài tới mức nghẹt thở, Cố Giang Khoát cao to lại đứng chắn ở cửa, vẻ mặt không hề do dự, không ai dám xin anh cho đi nhờ.
Cố Giang Khoát nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào người đàn ông phổ tín vừa nói, thấy đối phương đang run rẩy, suýt nữa thì ném cốc nước.
“...” trong mắt Cố Giang Khoát hiện lên một tia khinh thường, nói: “Tôi là vệ sĩ do công ty thuê, đã ký hợp đồng lao động với bộ phận nhân sự hẳn hoi. Bảo vệ cạnh người ông chủ hai mươi tư trên hai tư vốn là chuyện thuộc phạm vi chức vụ. tuy rằng thời gian ở cạnh chủ tịch Khương chưa lâu, nhưng tôi cũng biết, cậu ấy coi trọng nhất là khả năng, tôi có thể làm công việc của một trợ lý, tự nhiên là do tôi có đủ sự tin tưởng, không phải khoe khoang, cùng công việc đó, các vị ở đây chưa chắc đã làm tốt được như tôi, mới nhận được sự ưu ái của ông chủ.”
“Nếu mọi người cũng muốn được thăng chức tăng lương, không bằng dựa vào nỗ lực của bản thân, chủ tịch Khương sẽ luôn nhìn ra.” Cố Giang Khoát nói xong liền cầm lấy cốc, xoay người rời đi.
Sau khi anh biến mất một lúc, có người thì thầm sợ hãi: “Tôi tưởng rằng anh ta định đánh người cơ, dáng vẻ đó thật dữ tợn đáng sợ.”
Người đàn ông phổ tín nói một cách yếu ớt: “Tại sao tôi lại thấy chuyện này chă xong, trợ lý Cố sẽ không tìm tôi tính sổ đâu nhỉ?”
“Đây là công ty, anh ta sẽ không làm bừa. Nhưng mà nói thế, không bằng ra tay, đúng là khiến người khá khó chịu.”
“Đúng thế, mặt tôi cũng hơi đau.”
Bọn họ nói chuyện sau lưng, bị nhân vật chính bắt gặp, đã đủ xấu hổ, nhưng lại bị nhân vật chính giáo dục có tình có lý, khiến bọn họ khó chịu hơn là chửi bới.
Còn thái độ cây ngay không sợ chết đứng của nhân vật chính, cũng khiến bọn họ có chút mơ hồ, bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của tin đồn.
Chỉ có Cố Giang Khoát là biết, anh cũng không hề “đoan chính” như vậy, những tâm tư ẩn giấu trong lòng, thực sự căn bản không dám ra ánh sáng.
Đinh Yên Sinh mấy ngày nay rất bận, điều động không ít mối quan hệ. hỏi thăm khắp nơi về kế hoạch của tòa nhà Kim Sáng…ông ta cũng không dám làm lớn chuyện, bởi vì sợ rằng món bánh này sẽ bị quá nhiều người biết đến, ngược lại sẽ thu hút nhiều tư bản hơn.
Ai ai cũng biết, không còn được gọi là thông tin nội bộ nữa, tự nhiên nó cũng mất đi giá trị thương mại.
Tuy nhiên hỏi thăm một cách lén lén lút lút,cũng không hỏi được chỗ cần hỏi, thấy đợt xúc tiến đầu tư đầu tiên của toà nhà Kim Sáng sắp bắt đầu, Đinh Yên Sinh cuối cùng không kìm được, định đánh một quả bóng thẳng.
Đến hỏi thẳng Chân Cục.
Chân Cục chuyên về quy hoạch đô thị của thành phố Yến Lâm, là một nhà lãnh đạo chuyên nghiệp nhất trong chuyên ngành này.
Tuy rằng ông ta làm giá, rất khó mời, nhưng nhà họ Đinh là nhà có tiếng tăm ở Yến Lâm, nếu năm lần bảy lượt tới mời, Chân Cục không tới mức không nể tình.
Tuy nhiên, để tránh bị nghi ngờ, Chân Cục không đồng ý đi ăn quán bên ngoài, mà hẹn nghiêm túc trong phòng làm việc.
Rõ ràng có sự phân biệt đối xử so với Khương Nhu, khiến Đinh Yên Sinh biết nội tình sinh ra vài phần so đo trong lòng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy ông ta, trên mặt không rõ ràng, Đinh Yên Sinh lấy cớ đã nghĩ ra từ trước, hàn huyên một cách qua loa với Chân Cục, rồi mới âm thầm chuyển sang chủ đề chính.
“Dự án cải tạo toà nhà Kim Sáng đã hoàn thành, đấu thầu sẽ sớm được đưa ra...”
“Tôi không coi trọng về dự án này!” Chân Cục không đợi ông ta nói xong, đã ngắt lời: “Nếu ông đến đây để hỏi thông tin nội bộ, xin lỗi! Chỗ tôi không có!”
Đinh Yên Sinh sửng sốt, sau đó đột nhiên bật cười: “Tôi biết rồi, vậy không làm phiền nữa.”
Khi Đinh Yên Sinh rời khỏi văn phòng, Chân Cục mới nghi ngờ tự hỏi bản thân: “Nhà họ Đinh và nhà họ Khương đang chơi trò gì vậy? Khương Nhu dặn dò mình, khi có người hỏi chuyện về toà nhà Kim Sáng, nhất định phải “nhanh chóng nói không coi trọng”, mà khi chủ tịch Đinh nghe lời này, ngược lại trông còn có vẻ rất vui?”
Ông ta cảm thấy rằng Đinh Yên Sinh có thể đã hiểu sai ý của mình.
Nhưng mà…
“Mặc kệ đi.” Chân Cục nói: “Mình cũng đâu có lừa ông ta, chuyện về toà nhà Kim Sáng vốn không có triển vọng phát triển, nếu không, tại sao Kim Sáng lại vội vàng ra tay như vậy?”
Cùng lúc đó, Cố Giang Khoát trở lại với chiếc cốc đã rửa sạch trong tay, do dự không biết có nên nói với Khương Nhu thứ ngôn ngữ hôi hám mà anh nghe thấy trong phòng uống trà hay không, nhưng anh còn chưa kịp nói thì Khương Nhu đã đưa hồ sơ mời thầu cho anh.
“Trước hết xem qua đã, đây là danh sách các công ty tham gia, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến hiện trường, anh sẽ đi cùng tôi.” Khương Nhu cười, trông khá vui vẻ.
Cố Giang Khoát nhận lấy, phân tâm nhìn qua, sau đó đảo mắt nhìn lại, rồi lại nhìn kỹ một lần nữa: “Công thương nghiệp Lan Đồ, có phải là sản nghiệp của nhà họ Tương không?”
Khương Nhu nói với vẻ hiếu kỳ: “Anh còn biết nhà họ Tương à? Xem ra mấy ngày nay phi công tới bộ phận marketing.”
Cố Giang Khoát nói thầm trong lòng: không chỉ biết nhà họ Tương, hơn nữa còn biết đại tiểu thư nhà họ Tương.