Sư Phụ Ta Trộm Linh Thảo Nuôi Người

Chương 8: Lời đồn


1 năm

trướctiếp

Thẩm Nguyệt luôn luôn dậy sớm nhưng đêm nay không biết vì sao lại ngủ rất say, khi nàng mở mắt thì trời đã sáng trưng.

Nhìn ánh mặt trời sáng ngời ngoài cửa sổ, phản ứng đầu tiên của nàng là sợ là không kịp bị nhặt đồ. Sau đó lại kịp thời phản ứng lại, hình như nàng cũng không cần đi nhặt đồ nữa.

Bởi vì ngày hôm qua nàng vừa nhặt được một sư phụ.

Nàng quay đầu lại nhìn vừa lúc phát hiện Tạ Trường Quân giống như một đêm không ngủ, không biết khi nào đã thay quần áo Thiên môn Học Cung.

Hắn một thân bạch y thắng tuyết mang ngọc quan bằng ngọc xinh đẹp, rõ ràng là thường phục cực kỳ bình thường như bao người khác nhưng mặt trên người hắn lại khiến dáng người như dãn ra càng thêm thon dài, tựa như ánh trắng trong rừng, như tuyết trắng trong khe núi.

Thẩm Nguyệt xoa xoa đôi mắt, lúc này nàng mới cảm thấy mình đi quá giới hạn, lập tức đứng lên nhỏ giọng nói “Sư phụ, đêm qua con không cẩn thận ngủ quên ——”

“Nên đi đến Học Cung rồi.”

Nghe thế, Thẩm Nguyệt nhanh chóng thu dọn đồ vật, cầm hộp đựng sách chạy như bay ra ngoài.

Khi hai người ra cửa vừa vặn đụng phải đám đệ tử đang trên đường đến lớp.

Đệ tử các môn phái vốn là có chút tò mò đối với thân phận hoàng tử, vậy nên cũng quan sát Tạ Trường Quân nhiều hơn so với người khác, lúc này nhìn thấy hai người bọn họ, một nam một nữ đi ra từ một căn phòng, một đám thiếu chút nữa trực tiếp há hốc mồm.

Tạ Trường Quân cùng Thẩm Nguyệt còn chưa xa, đám đệ tử phía sau đã mồm năm miệng mười bắt đầu thảo luận.

“Ta không nhìn lầm chứ, hai người bọn họ đi ra từ một phòng sao?”

“Nghe nói tên hoàng tử này mang theo một thị nữ tới, phỏng chừng là đi theo để hầu hạ.”

“Thôi đi, chưa từng nghe qua thị nữ nào lại hầu hạ suốt đêm.”

“Hoàng tử sao, vốn dĩ thân phận đã có chút tôn quý, nói không chừng nhu cầu trên phương diện kia cũng cần phải kịp thời giải quyết.”

Sau khi nói xong câu này, trong đám người vang lên một trận cười to ồn ào.

Có vài người chính nhân quân tử nhịn không được thở dài: “Hắn cũng chỉ là một phàm nhân, đường tu đạo chân chính còn chưa bắt đầu mà đạo tâm đã không kiên định, sinh hoạt dâm mĩ hỗn loạn như thế thì sao có thể thành nghiệp lớn?”

“Vốn tưởng rằng hoàng tử là kim tương ngọc chất, không nghĩ tới là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.”

. . . . . .

Một đám đệ tử mười bảy, mười tám tuổi vẫn còn là độ tuổi ham thích bát quái, không đến một hồi, lời đồn đãi Tạ Trường Quân “làm chuyện đó” đã truyền tới tai không ít người.

Tạ Trường Quân lười so đo với những người trẻ tuổi này, hắn vốn chính là tới để cọ linh mạch, mấy thứ hư vô mờ mịt không thực tế như thanh danh kia đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào.

Nhưng hắn không nghĩ tới một tiểu cô nương như Thẩm Nguyệt lại còn bình tĩnh hơn so với hắn, điều này làm gợi lên vài phần hứng thú của hắn đối với nàng.

Thẩm Nguyệt không phải đệ tử chính thức nên không vào được Học Cung môn, ấn theo quy định chỉ có thể ở ngoài cửa làm một ít công tác quét tước, Tạ Trường Quân đi vào Học Cung trước, hắn tìm một chỗ ngồi dựa vào cửa sổ, cửa sổ vừa mở lền có thể nhìn thấy Thẩm Nguyệt bên ngoài.

Tới gần thời gian đi học, các đệ tử chen chúc đi vào.

Tạ Trường Quân ngồi ngay ngắn lật sách, cả người tựa như một bức điêu khắc hoàn mỹ quạnh quẽ, tựa hồ như không có hứng thứ với bất kỳ chuyện gì xung quanh.

Những đệ tử vốn còn đang trò chuyện sau khi nhìn tới hắn liền không hẹn mà cùng trầm mặc toàn bộ, tựa hồ như bản thân hắn có tiên khí thanh lãnh làm kinh sợ mọi người. Mà từ lúc ồn ào náo động đến trầm mặc, Tạ Trường Quân trước sau đều chưa từng ngẩng đầu liếc mắt nhìn người khác một cái.

Mãi cho đến khi giáo tập tiến vào hắn mới “dù bận mà vẫn ung dung ngẩng đầu”, nghiêm túc nghe giảng bài.

Thẩm Nguyệt cách cửa sổ cũng nghe được không ít.

Khóa học đều tiên nhập học chính là 《 tâm kinh 》cao cấp, chỉ nhân tài có tu vi cơ sở nhất định mới có thể điều động linh khí, cọ rửa kinh mạch đạt tới hiệu quả thanh tâm tĩnh dục.

Thanh tâm là khóa học tu đạo đầu tiên, chỉ cần tâm có thể chân chính yên tĩnh, đường tu đạo mới có thể tiến nhanh.

Đạo lý này rất nhiều người không hiểu, họ cho rằng môn học này không có tác dụng gì đối với việc tăng tu vi, huống hồ có rất nhiều người đi vào nơi này đã có cơ sở vô cùng vững chắc, bởi vậy nên không chút nào để ý tới nội dung mà giáo tập truyền thụ.

Tạ Trường Quân ở thượng giới chưa bao giờ được tham gia khóa học thế này, nghe rất chăm chú. Do không tu tập trên cùng một con đường nên có rất nhiều thứ là lần đầu tiên hắn tiếp xúc, khó tránh khỏi sẽ có chút mới lạ nhưng mỗi lần vừa đến chỗ hắn thắc mắc thì ngoài cửa sổ đã truyền tới giọng nói nhắc nhở nho nhỏ.

Thanh âm thiếu nữ thấp thấp mềm nhẹ, vừa vặn chri để một mình hắn nghe thấy.

Tạ Trường Quân nhìn nàng một cái.

Chỉ thấy thiếu nữ ngọt ngào cười một chút, dùng khẩu hình miệng khoa tay múa chân, “Trước kia con đã từng học qua.”

Tạ Trường Quân gật đầu.

Hắn biết nàng không chỉ học qua mà là sớm đã nhớ kỹ trong lòng, chỉ tiếc nàng không có linh đan, cho dù nhớ kỹ cũng vô dụng.

Giữa hai khóa học có thời gian nghỉ ngơi, phần lớn đệ tử đều có cảm giác mới mẻ với Học Cung, từng người đều vui vẻ vô cùng.

Tạ Trường Quân vẫn ngồi ngay ngắn đọc sách như cũ, có chút không phù hợp với hoàn cảnh của Học Cung.

Hắn nhịn không được nhìn thoáng qua Thẩm Nguyệt ngoài cửa sổ. Không nghĩ đến, ngoài cửa sổ lại không có ai.

Hắn cau mày tìm kiếm một phen, rốt cuộc cũng nhìn thấy nàng ở một góc tường.

Chỉ thấy nam đệ tử cầm đầu bước một bước đem Thẩm Nguyệt áp đến ven tường, cười hì hì nói, “Bộ dáng lớn lên câu người như thế, khó trách tên hoàng tử kia lại giữ ngươi cả một đêm.”

Mấy người chung quanh cười lớn.

“Cũng không phải sao Ngạn ca, bộ dáng vừa thanh thuần lại dâm dục này là bộ dáng mà Ngạn ca thích nhất.”

Nghe xong, “Ngạn ca” trong miệng những người đó liền duỗi tay muốn nhéo cằm Thẩm Nguyệt.

Thấy một màn như vậy, mày Tạ Trường Quân vừa động, trong nháy mắt hắn đã chuẩn bị dùng huyễn thân thuật lập tức đi đến trước mặt nàng. Chỉ là móng heo của tên kia còn chưa đặt lên cằm Thẩm Nguyệt liền bị nàng đẩy ra một phen.

Tên đệ tử kia căn bản không nghĩ đến sức lực của Thẩm Nguyệt lại lớn như vậy, trọng tâm không vững hơi ngửa ra sau, nếu không phải hắn kịp thời dùng linh lực dừng lại, sợ là sẽ trực tiếp ngã thành hình chữ X.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Nam đệ tử thiếu chút nữa té ngã mắng to một tiếng, buồn bực cực điểm, giơ tay lên muốn đánh nàng. Cánh tay vừa giơ lên được một nửa đã bị Thẩm Nguyệt nhanh chóng nắm lại, sau đó lại nghe nàng gằn từng chữ một với tên đệ tử kia: “Ngươi không sợ ta đem chuyện ngươi lén bán pháp khí của Học Cung ở chợ đen bẩm báo cho Giới Luật các sao?”

Nghe đến chuyện kia tên đệ tử rõ ràng luống cuống một chút, sau đó hắn trấn định, tránh thoát khỏi tay Thẩm Nguyệt, thổi thổi cổ tay, cười một cái chất vấn nói: “Một tiểu nha hoàn như ngươi cũng dám tùy tiện vu khống người khác, ngươi không muốn cái mạng nhỏ này nữa à?”

Thẩm Nguyệt một chút cũng không hoảng hốt, nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đối phương nói: “Vu khống hay không vu khống ta không biết, ta lại biết Hứa Kiến Hoa.”

“Ngươi!”

Tên đệ tử kia nghe thấy ba chữ “Hứa Kiến Hoa”, sắc mặt tối sầm lại bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, mấy tên đệ tử tuỳ tùng chung quanh sôi nổi lộ ra biểu tình nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Ngạn ca, nàng ta nói cái gì vậy. . .. . .?”

“Không liên quan đến ngươi, cút.”

“. . .. . . à.”

Nói xong, vài người rốt cuộc cũng rời đi.

Tạ Trường Quân nhìn đám người kia rời đi, rốt cuộc cũng đem ánh mắt thu về, câu môi cười một chút.

Hóa ra đồ đệ này của hắn cũng không phải dễ bắt nạt như thế.

Chỉ là không bao lâu, hiện thực liền nói cho hắn biết, cờ không thể tùy tiện cắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp