Sư Phụ Ta Trộm Linh Thảo Nuôi Người

Chương 7: Nhập học Học Cung môn


1 năm

trướctiếp

Hiện tại trên thiên hạ, Trường Tiên Môn, Thiên môn, Vân Môn là ba môn phái lớn hình thành thế chân vạc, sau lại có ngũ phái là Thiên Kiếm Phái, Ngô Ngọc Phái, Hồng Sơn Phái, Vô Nhai Phái và Không Lĩnh Phái.

Phạm vi tam môn ngũ phái tuyển chọn đệ tử vô cùng rộng lớn, mỗi năm cũng sẽ có không ít quốc gia đưa hoàng tử tới.

Hoàng tử thường là người đảm đương trọng trách gánh vác sự thịnh vượng của quốc gia trong tương lai, vậy nên thân phận những người này cũng phải đặc thù hơn người khác một ít, bởi vậy khi đệ tử phụ trách nghe thấy cái tên này, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán không ít.

Hắn vực tinh thần, đứng dậy chắp tay chào Tạ Trường Quân một cái, cung kính nói, “Tứ hoàng tử tốt.”

Sau khi nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Trường Quân để xác định tướng mạo, rõ ràng là bản thân cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nhìn ra được là không đúng ở chỗ nào.

Nửa phút sau, đệ tử kia từ bỏ giãy giụa, nhận định Tạ Trường Quân chính là Tứ hoàng tử Bắc Trưng quốc, thả hắn đi vào.

Cằm của Thẩm Nguyệt sắp rớt ra đến nơi, nàng đang chuẩn bị đi theo Tạ Trường Quân vào để hỏi cho rõ ràng lại bị đệ tử ngoài cửa ngăn lại.

“Ngươi là người nào?”

Tạ Trường Quân quay đầu lại giúp nàng giải thích: “Nàng ấy là thị nữ của ta, không học tập đạo pháp, chỉ đi theo để hầu hạ ta mà thôi.”

Nghe thế, hai vị đệ tử cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu không phải tới để học nghệ, tùy tiện đăng ký một chút, sắp xếp chỗ ở ở nơi làm việc của đệ tử hạ đẳng làm việc vặt vãnh là được, sắp xếp cho đệ tử tiến vào Học Cung mới khó, sắp xếp cho một người hầu thì dễ dàng hơn nhiều.

Nàng hạ từng nét bút viết xuống tên mình vào danh sách, Tạ Trường Quân nhàn nhạt nhìn thoáng qua.

Thẩm Nguyệt.

Tên cũng thật dễ nghe, ngụ ý cũng tốt, chỉ là trời không chiều lòng người, vận mệnh đem nàng đẩy về con đường ngược lại.

Thẩm Nguyệt cứ như vậy đi theo Tạ Trường Quân đi vào cửa lớn của Thiên môn Học Cung.

Tạ Trường Quân nện bước rất nhanh, nàng gần như chạy chậm mới theo kịp tốc độ của hắn, một bên chạy, một bên hỏi: “Người thật sự là Tứ hoàng tử Bắc Trưng quốc à? Nghe nói Bắc Trưng quốc là cường quốc bên kia Bắc cương, ốc thổ ngàn dặm, bá tánh giàu có ——”

Thẩm Nguyệt còn chưa nói xong, chỉ nghe phía trước nhàn nhạt bay xuống hai chữ, “Không phải.”

Thẩm Nguyệt: “???”

Nàng cả kinh nói: “Cho nên người giả mạo hắn ta???”

Tiếp theo lại truyền đến một tiếng đáp trả làm nàng tuyệt vọng, gợn sóng bất kinh “Ừ.”

Thẩm Nguyệt thiếu chút nữa bị dọa điên rồi, “Bắc Trưng quốc giàu mạnh như thế, nếu bị bọn họ biết hoàng tử của mình bị mạo danh thay thế thì chẳng phải sẽ đuổi giết chúng ta đến chân trời góc biển sao, làm như vậy sợ là không ổn đâu, chúng ta nên nghĩ biện pháp khác đi thôi. . .. . .”

Câu trả lời của Tạ Trường Quân còn làm nàng muốn khóc hơn.

“Cơm nước xong lại nói.”

“Thế nào? Không phải ngươi nói đói bụng sao?”

Thẩm Nguyệt: “. . . . . .”

Hình như, cũng đúng.

Cứ như vậy, trong lòng Thẩm Nguyệt run sợ cùng Tạ Trường Quân ăn bữa cơm đầu tiên ở Thiên môn Học Cung.

Nói đúng ra thì đây là bữa cơm đầu tiên của một mình nàng. Tạ Trường Quân ngồi đối diện nàng ngay cả đũa cũng không cầm, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Đệ tử hầu hạ đưa tới là món bách linh tiên đặc sắc của Thiên môn, nguyên liệu để làm ra món này được lấy từ linh sơn, linh cốc xung quanh, linh khí dư thừa, rất nhiều môn phái đều chuẩn bị món này cho đệ tử nhập môn.

Tạ Trường Quân dùng ánh mắt ý bảo nàng ăn mau. Thẩm Nguyệt gật gật đầu, cầm lấy đũa.

Cách nhiều năm như vậy nàng lại nếm lại đồ ăn một lần nữa, hương vị quen thuộc nhảy lên trên đầu lưỡi nàng, rõ ràng cảm giác no bụng sung sướng sắp tới nhưng nàng lại cảm thấy trái tim như là bị ai đó hung hăng kéo một cái.

Trong đầu xuất hiện một hình ảnh quen thuộc.

Hắn ngồi ở đối diện, dịu dàng nói: “Ăn đi.”

Đó là bữa cơm đầu tiên mà nàng ăn cùng hắn, sau khi hắn xong hắn nói: “Về sau con có thể gọi ta là sư phụ.”

Nàng vốn tưởng rằng mình đã quên mất nhưng những ký ức đó lại như được khắc vào tận xương cốt. Trái tim như bị găm từng mảnh nhỏ, đau đến mức thiếu chút nữa khiến nàng rơi lệ.

Thẩm Nguyệt cắn răng cố nén nước mắt, nàng chỉ cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Phản ứng của nàng lớn như vậy tự nhiên cũng bị Tạ Trường Quân phát hiện nhưng hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng một cái, không nói gì.

Sau khi ăn xong, Thẩm Nguyệt thu dọn chén đũa, Tạ Trường Quân yên tâm thoải mái ngồi ở một bên nâng sách đọc dưới ánh đèn.

Bàn tay cần quyển sách sạch sẽ xinh đẹp, khớp xương rõ ràng, ở dưới ánh nến lại càng thêm tinh xảo như bạch ngọc tốt nhất.

Thẩm Nguyệt nhìn Tạ Trường Quân dưới đèn, nàng cảm thấy tuy rằng hắn giả mạo Tứ hoàng tử nhưng trên người hắn tựa hồ như có loại khí chất cao quý trời sinh, loại khí chất này không thể giả vờ được.

Vào lúc Thẩm Nguyệt còn đang sững sờ, bên tai truyền đến thanh âm nhàn nhạt, “Không cần dọn, ngươi chỉ đang giả vờ làm thị nữ của ta mà thôi, không cần coi là thật.”

Thẩm Nguyệt mắt điếc tai ngơ, động tác trên tay vẫn không dừng lại, trước kia khi ở Trường Tiên Môn việc mà nàng làm nhiều nhất chính là mấy thứ này, chút chuyện nhỏ này đối với nàng mà nói không tính là gì.

Sau khi thu thập xong đã gần giờ Tý, Tạ Trường Quân vẫn đọc sách dưới đèn như cũ, không hề có ý tứ muốn nghỉ ngơi, Thẩm Nguyệt không biết mình có phải ở lại chỗ này giúp hắn thêm dầu hay không.

“Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”

Hắn đã là tiên thân nên không cần nghỉ ngơi đúng giờ nhưng Thẩm Nguyệt thì khác, buổi sáng nàng đã dậy sớm, sau khi no bụng sớm đã buồn ngủ đến không biết đông tây nam bắc.

Sau khi Tạ Trường Quân nói xong câu đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua thì đã thấy Thẩm Nguyệt ghé vào trên bàn ngủ rồi.

Lúc này hắn mới buông quyển sách, cầm một cái áo choàng đắp lên cho nàng, thổi tắt đèn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp