Sư Phụ Ta Trộm Linh Thảo Nuôi Người

Chương 5: Ta thiếu một sư phụ


1 năm

trướctiếp

Rõ ràng vừa mới tỉnh lại, hắn lại không biết từ đâu ra sức lực lớn như vậy, theo đạo lý mà nói giờ phút này Thẩm Nguyệt nên hoảng sợ mới đúng nhưng nàng lại luôn có sự kiên trì kỳ quái của mình, trước khi nàng quen biết một người thì trong lòng sớm đã phân chia thành ba bảy loại khả năng, tuy rằng bây giờ có chút hoảng sợ nhưng nàng cảm thấy người trước mặt này không phải người xấu, tự nhiên cũng không quá sợ hãi.

Giờ phút này, nàng hơi hơi ngửa đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

Thẩm Nguyệt lẳng lặng chờ đợi nhưng Tạ Trường Quân lại không làm gì, trực tiếp buông cổ tay nàng ra, mày nhíu lại, thấp giọng nói: “Ngươi không có linh đan?”

Hóa ra là đang thông qua mạnh tượng để thăm dò tu vi nàng.

Tay Thẩm Nguyệt bị nắm có chút đau, vừa mới không có phản ứng gì, sau khi được buông lỏng phía trên lại hiện lên một tầng ửng đỏ. Nang xoa xoa cổ tay, đụng tới chỗ đau nhịn không được “tê” một tiếng.

Nàng nhỏ giọng giải thích: “Vốn là có nhưng sau này lại có chút ngoài ý muốn, mất rồi. . .”

Lúc này Tạ Trường Quân mới phát hiện trên cổ tay nàng vốn có tổn thương do giá rét.

Đêm đông lạnh lẽo, quần áo nàng mặc trên người có chút đơn bạc, hắn không tự giác được mà nhớ tới quần áo đã được giặt sạch gấp gọn bên người mình, đột nhiên hiểu ra vì sao trên cổ tay nàng lại có tổn thương do giá rét.

Trời lạnh như vậy, nước suối còn lạnh hơn gấp mười phần.

Nàng không có linh đan nên hiển nhiên cũng không có linh lực hộ thể, nội bộ hư không sợ là so với phàm nhân còn sợ lạnh hơn

Hắn xoay người đi về, Thẩm Nguyệt cũng không chút do dự đi theo hắn vào.

Lò đồng nổi lửa, hai người ngồi quanh đống lửa ấm áp.

Sau trầm mặc ngắn ngủi, Tạ Trường Quân mở miệng trước, “Ngươi đã cứu ta, muốn thứ gì thì cứ nói ra, ta sẽ tận lực thỏa mãn ngươi.”

Giọng điệu của Thẩm Nguyệt chợt bối rối: “Ngươi phải đi rồi à?”

Tạ Trường Quân nhàn nhạt nói: “Ừ.”

Thẩm Nguyệt: “Nhưng tu vi của ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục, đi ra bên ngoài nhất định sẽ có nguy hiểm, nhưng kẻ muốn tổn thương ngươi . . .. . . Sợ là sẽ không dễ dàng buông tha ngươi như vậy.”

Tạ Trường Quân ngước mắt nhìn nàng: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Ánh mắt Thẩm Nguyệt né tránh: “Ta . . . đoán, cho nên ngươi đến từ nơi nào? Lại muốn đi đâu?”

Nghe thế, Tạ Trường Quân không có đáp lời, hắn chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy lên kia.

Thẩm Nguyệt cũng hiểu có lẽ hắn không muốn tiết lộ chuyện liên quan tới thân thế và lai lịch của mình.

Quả nhiên, đề tài đến đây liền ngưng hẳn, hắn thu tay áo đứng dậy.

Thẩm Nguyệt có chút nóng nảy: “Từ từ đã! Không phải ngươi hỏi ta thiếu cái gì sao?”

Tạ Trường Quân dừng bước chân quay đầu lại nhìn nàng, môi mỏng gắt gao mím thành một đường thẳng, lẳng lặng chờ đáp án của nàng.

Chỉ thấy Thẩm Nguyệt nhìn quanh bốn phía lại sợ hắn đi mất, lập tức nói, “Người tu đạo không màng vật ngoài thân, nếu thật muốn nói ra thì ta thiếu một sự phụ!”

Sau khi nói xong, nàng tựa hồ như không ý thức được bản thân vừa đề ra một yêu cầu không thực tế cỡ nào, chỉ dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn.

Tạ Trường Quân sửng sốt một chút, hắn nhìn căn nhà chỉ toàn là đồng nát sắt vụn, vốn tưởng rằng nàng sinh hoạt gian khổ như thế thì sẽ đề ra vài yêu cầu thỏa mãn ấm no, lại không nghĩ tới nàng vậy mà lại muốn một sự phụ.

Nhìn thấy hắn lộ ra vẻ do dự, nàng lập tức nói: “Chuyện tiền bạc ngươi yên tâm! Ta tuyệt đối sẽ không yêu cầu sư phụ thêm bất kì thứ gì, nếu thật sự không được, ta còn có thể trộm linh thảo nuôi ngươi!”

Tạ Trường Quân: “. . . . . .”

Câu này nghe thế nào cũng chẳng giống như lời cầu xin muốn tiến vào sư môn. Hiện giờ dưới hạ giới đều lưu hành kiểu bái sư như vậy sao?

Tuy rằng nội tâm hắn cảm thấy thái quá nhưng hắn trên mặt vẫn là một bộ gợn sóng bất kinh: “Tu vi của ta ngươi cũng biết, đi theo ta sẽ không có tiến bộ gì, lại chỉ có nguy hiểm.”

Thẩm Nguyệt vừa mới chuẩn bị mở miệng lại nghe hắn tiếp tục nói, “Ta phạm vào mấy chục điều thiên luật, là trọng phạm tam giới bị Tiên giới đuổi bắt ngươi cũng nguyện ý đi theo ta sao?”

Nghe thế, Thẩm Nguyệt rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, “Không sao không sao, ta còn là đồ đệ bị Trường Tiên Môn đuổi ra, ngươi thật sự nguyện ý mang ta sao?”

Nghe thế, Tạ Trường Quân rốt cuộc cũng biểu hiện ra một chút hứng thú, mày hắn hơi nhướng lên, hỏi ngược lại: “Trường Tiên Môn?”

Hắn ở thượng giới ba trăm năm, không có hứng thú đối với vô số môn phái dưới thế gian nhưng Trường Tiên Môn thì lại từng nghe qua, những năm gần đây, số người phi thăng càng ngày càng ít, cứ ba người phi thăng thì sẽ có hai người là đệ tử của Trường Tiên Môn.

Nghe nói môn quy của môn phái này cực kỳ nghiêm khắp, lúc chọn người còn vô cùng để ý thiên phú, mỗi năm người đến Trường Tiên Môn cứ như cá diếc qua sông, những người có thể lưu lại đều là những người ưu tú nhất, ngàn dặm mới tìm được một người.

Cho nên rốt cuộc là người phạm vào lỗi sai lớn tới đâu mới có thể khiến Trường Tiên Môn không màng linh tư cùng nhiều năm tài bồi của nàng mà trực tiếp phế đi tu vi toàn thân đuổi ra ngoài?

Trong lúc hắn trầm tư, Thẩm Nguyệt chớp chớp mắt, trong ánh mắt có ánh sáng lưu động, so với ngôi sao đêm hè còn sáng hơn, “Cho nên sư phụ đáp ứng rồi sao?”

Tạ Trường Quân: “. . . . . .”

Nhanh như vậy đã gọi sư phụ, còn cố tình hỏi một câu đáp ứng hay không đáp ứng.

Nội tâm Tạ Trường Quân cũng không có dao động gì, cuộc sống của hắn vốn thanh tĩnh, nội tâm đã không có gì câu thúc, có đồ đệ hay không với hắn mà nói cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Nếu nàng đã chăm sóc hắn nhiều ngày như vậy thì đáp ứng thỉnh cầu này cũng không sao.

Hắn hướng về phía Thẩm Nguyệt gật gật đầu, yên lặng thu một đồ đệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp