Sư Phụ Ta Trộm Linh Thảo Nuôi Người

Chương 4: Tạ Trường Quân


1 năm

trướctiếp

Tuy rằng nàng đã mất đi tu vi toàn thân nhưng những kiến thức căn bản được luyện từ nhỏ luyện vẫn còn, cõng hắn về căn bản cũng không phí bao nhiêu sức lực của nàng, chẳng qua đoạn đường này cũng không gần, khi trở về sơn động, cả người Thẩm Nguyệt đều là mồ hôi.

Trùng hợp vừa lúc ánh sáng mặt trời dâng lên, một sợi ánh nắng xuyên qua cành cây khô chiếu tới đây, vừa vặn dừng tren sườn mặt hắn khiến cho toàn thân hắn như phủ lên một vàng vàng kim nhàn nhạt, màu da càng thêm trắng nõn.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt nhìn hắn có chút xuất thần.

Từ trước tới nay nàng chỉ cảm thấy sư phụ phong tư tuyệt nhiên, tuyệt thế vô song, trên đời không còn có người nào có thể địch nổi với người. Nhưng trong nháy mắt này, nàng sửa lại suy nghĩ.

Chỉ thấy người trước mặt hai mắt nhắm nghiền, lông mi rậm rạp như hai cánh bướm, nếu nhìn kỹ thì khóe mắt hắn tựa hồ như có một nốt ruồi nhàn nhạt, như ẩn như hiện, mê người đến cực điểm.

Thẩm Nguyệt nỗ lực đem ánh mắt dời đi, khi nàng nhìn đến vết máu trên quần áo hắn thì mới ý thức được hiện tại không phải là lúc để thưởng thức cái đẹp, bởi vậy nàng nhanh chóng đứng lên, đem gốc linh thảo thượng phẩm hoàn hảo không hao tổn gì mà mình nhặt được lấy tới, dùng thân linh diệp nấu thành một chén thuốc, lại đem rễ cây cắt ra chế thành thuốc mỡ bôi ngoài da.

Tiên thảo thượng phẩm có tác dụng rất lớn, Thẩm Nguyệt đem chén thuốc đút cho hắn, một lúc sau, sắc mặt vốn tái nhợt của Tạ Trường Quân nquả nhiên khôi phục không ít.

Nàng lại nhìn nhìn vết máu dính đầy quần áo sau lưng hắn, sau khi niệm ba lần thanh tĩnh kinh, rốt cuộc nàng cũng hạ quyết tâm, đem từng tầng quần áo sau lưng hắn cởi ra.

Miệng vết thương trên lưng hắn vẫn ghê người như cũ, vết roi màu tím đen có dấu hiệu nứt toạc nhưng cũng không ảnh hướng tới vẻ đẹp của tấm lưng dày rộng, đường cong tuyệt đẹp, trắng nõn như ngọc, côi tư diễm tuyệt.

Thẩm Nguyệt nào thấy qua trường hợp này bao giờ, tay lấy thuốc không nhịn được mà run lên nhè nhẹ.

Nếu không phải nước sôi trên nồi đang bắt đầu quay cuồng, Thẩm Nguyệt cảm thấy một cái liếc mắt này của mình đủ để nhìn đến thiên hoang địa lão.

Nàng luống cuống tay chân bôi thuốc mỡ đặc chế lên miệng vết thương của hắn, mãi cho đến khi buộc lại nút thắt trung y lục trắng thì tim nàng mới như ngừng đập.

Nàng nhìn thoáng qua Tạ Trường Quân hai mắt nhắm nghiền nằm trên mặt đất, có lẽ là bởi vì tác dụng của linh thảo mà sắc mặt của hắn đã không còn tái nhợt như lúc trước, gương mặt dần dần hồng nhuận, trên sườn mặt thanh tuyệt mang theo một tia diễm sắc lơ đãng.

Cũng không biết khi nào hắn mới có thể tỉnh lại.

Thẩm Nguyệt thở dài, lại bắt mạch cho hắn một lần nữa.

Mạch tượng vẫn suy như cũ yếu. Còn có chút kỳ quái.

Mấy ngày này mỗi lần bắt mạch Thẩm Nguyệt đều tìm kiếm vị trí linh đan ở trong cơ thể hắn. Linh đan là căn cơ tu vi của một người, phần lớn linh lực được tụ tập trên linh đan, linh đan của một người càng sâu thì tu vi sẽ càng cao, nàng bị lột mất linh đan cũng tương đương với bị hủy đi căn cơ, tìm kiếm linh đan là đạo thuật cơ sở nhất, người hơi có chút đạo hạnh đều có thể thông qua việc dọ thám mà biết được vài điều, nếu bây giờ có người chạy tới thăm dò linh đan của Thẩm Nguyệt thì nhất định là chẳng thăm dò ra điều gì.

Nhưng linh đan của Tạ Trường Quân lại không phải là vấn đề sâu hay không sâu. Mà là linh đan hắn đã nội hóa với thân thể, trải rộng trên mỗi một tấc thân thể, theo lý mà nói thì chỉ có đại năng tu vi cực cao mới có thể có tạo hóa này, nhưng vấn đề là trong Lục giới có đại năng nào thảm như vậy không?

Nếu thật sự là đại năng đương thời, sau khi được đút cho ba ngày linh thảo thì cũng sớm nên khôi phục rồi chứ, không nên là bộ dáng nửa sống nửa chết như lúc này.

Thật sự là làm cho người ta khó hiểu.

***

Ba ngày sau, Tạ Trường Quân tỉnh lại.

Lúc đó trong sơn động không có một bóng người, mái tóc như thác nước của hắn khoác ở sau người, trên người chỉ mặc một bộ trung y bằng lục màu trắng, nhìn quanh bốn phía, áo ngoài màu đen đã được gắp gọn đặt bên người, vết máu bên trên sớm đã được giặt sạch, ngay cả những chỗ rách cũng đã được vá lại.

Dưới thân là một manh chiếu rách nhưng tất cả cảnh vật chung quanh so với manh chiếu này còn rách nát hơn, chung quanh có linh khí mỏng manh đến mức gần như không thể tìm kiếm chứng minh đây là chỗ ở của người tu đạo.

Hắn nhíu mày lại, nhịn không được nghi hoặc, phàm nhân tu tiên đều đã tu tới cảnh giới chỉ cần một ống cơm, uống một gáo nước như thế này rồi sao?

Nhân gian có câu nói như thế nào nhỉ.

Cuộc sống này chỉ cần còn một hơi thở vẫn có thể tiếp tục gắng gượng.

Hắn nhắm mắt đả tọa, một chút lại một chút điều chỉnh nội tức của mình, trước khi hạ giới hắn đã phá tan Cửu Thiên Huyền Lôi, mười thành công lực đã bị hao tổn hết chín thành, còn sót lại một thành, trong mấy ngày này đều dùng để khôi phục ngoại thương trên người.

Hắn mặc quần áo xong đứng dậy, chỉ thấy sắc trời ngoài động đã tối, trăng trên Đông Sơn sáng tỏ như ngọc, tỏa ra một tằng sáng nhàn nhạt trên mặt đất, khinh bạc lại sáng trong.

Hắn chậm rãi đi ra ngoài động, chỉ thấy nơi xa một thân ảnh nho nhỏ khoác một chiếc áo choàng màu trắng nửa cũ, cầm theo ngọn đèn lung lay bước đi trong gió.

Chờ đến khi đi đến gần, sau khi nhìn thấy hắn, con ngươi song trong suốt lại mềm mại của thiếu nữ lập tức từ kinh ngạc biến thành kinh hỉ: “Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh!”

Tạ Trường Quân nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Khi hắn còn chưa tỉnh lại nàng đã vô số lần ảo tưởng tới đôi mắt kia nhìn như thế nào, lúc này——

Chỉ thấy cặp mắt thanh lãnh như ngọc của hắn so với mặc ngọc còn thâm thúy hơn, lông mi mảnh dài, nhẹ nhàng nháy mắt là thủy quang liễm diễm.

Hắn khẽ vuốt tay áo đứng thẳng, tư thái thong dong lại giãn ra, thanh tuyệt độc lập, tựa hồ như so với ánh trắng còn cao quý hơn.

Rõ ràng bề ngoài chỉ có bộ dáng như mười bảy, mười tám tuổi nhưng lại thâm trầm đế kỳ cục.

Đầu tiên Thẩm Nguyệt sửng sốt một chút, cơ hồ là theo bản năng nàng đem đèn nâng lên cao nhìn hắn, ống tay áo trượt xuống lộ ra một đoạn cách tay trắng nõn.

Không nghĩ tới nháy mắt tiếp theo, Tạ Trường Quân đột nhiên tới gần, tay thon dài trắng nõn gắt gao siết chặt cánh tay trắng muốt kia của nàng, một tay đem nàng kéo đến trước mắt mình.

Hắn vốn sao hơn nàng không ít, giờ phút này đang rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm mà lạnh băng, giống như chỗ sâu thẳm trong lòng đại dương mênh mông, tĩnh lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp