Nam Thần Dạy Tôi Công Lược Anh Ấy

Chương 5: Trao đổi


1 năm

trướctiếp

==============

Khi Khương Bồ Đào tỉnh dậy vào buổi sáng, điều đầu tiên nghĩ đến đó là làm sao để hoàn thành nhiệm vụ “Ngủ cùng với nam thần”.

Cậu bước ra khỏi phòng thì thấy mẹ mình - người vốn không thích dậy sớm đang trải thảm tập yoga ở phòng khách, vừa nghe thấy động tĩnh lập tức nhìn sang đôi mắt đen láy hệt lấp lánh giống như Khương Bồ Đào.

Khương Bồ Đào dừng lại, chui đầu vào phòng bếp.

Dì của nhà họ đang chuẩn bị bữa sáng và bữa trưa mà Khương Bồ Đào sẽ mang đi học, Khương Bồ Đào nhìn một chút, trong lòng đột nhiên nghĩ ra kế hoạch.

“Dì Ngô, có thể chuẩn bị thêm một ít cơm trưa được không?”

Dì Ngô không nghĩ nhiều, cười nói: "Bồ Đào muốn ăn chung với bạn học à.”

Khuôn mặt của Phong Dục hiện lên trong đầu Khương Bồ Đào, cậu gật gật đầu.

Lại nghĩ đến mẹ cậu đang đợi cậu ra tập yoga với bà ấy ở ngoài, cậu đứng ở trong phòng bếp không muốn đi ra ngoài.

Mẹ của Khương Bồ Đào rất thích tập yoga, vóc dáng được chăm sóc rất tốt.

Đây không phải là chuyện xấu, nhưng mẹ Khương cảm thấy tập yoga một mình rất nhàm chán, nên đã lôi kéo Khương Bồ Đào cùng nhau tập từ khi cậu còn học cấp hai, sau bao nhiêu năm tập yoga như vậy, thân hình của Khương Bồ Đào cũng rất tốt, nói hơi quá chút làm cho cậu eo nhỏ mông cong, ở cái tuổi mà các chàng trai đều gầy, thì cậu rất là nổi bật.

Sau khi trải qua một vài lời đồn đại, khi đi ra ngoài Khương Bồ Đào rất thích mặc quần áo rộng rãi, ngay cả đồng phục học sinh cũng phải lớn hơn một cỡ, che hết vòng eo và mông, nhưng ống quần quá dài, lúc nào cũng phải xắn lên hai cái.

Từ khi lên lớp mười hai vì có thêm tiết tự học buổi tối, nên mẹ Khương không thể kéo Bồ Đào đi tập yoga vào buổi tối nữa, Khương Bồ Đào cứ tưởng cuối cùng mình không phải khổ sở tập yoga nữa rồi, nhưng không ngờ rằng mẹ cậu lại đặc biệt dậy sớm để đợi cậu.

Khương Bồ Đào đứng ở phòng bếp lén lút nhìn mẹ Khương đang ở phòng khách, cậu khẽ thở dài.

Vì để trốn tránh mẹ Khương, cậu vội vàng ăn sáng xong liền đi đến trường, khi đến lớp thì trong lớp chỉ có lẻ tẻ vài người.

Khương Bồ Đào liếc nhìn xung quanh, không ngờ là Phong Dục còn đến sớm hơn cả cậu, anh đang nằm ngủ ở chỗ của mình.

Cậu chầm chậm đi tới, thì phát hiện có rất nhiều quà mới chất đống trên bệ cửa sổ bên cạnh Phong Dục, xen lẫn với những món ngày hôm qua, Phong Dục vẫn như cũ không có động vào.

Phong Dục yên lặng nằm ở trên bàn, Khương Bồ Đào cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, nhìn trộm Phong Dục.

Nhìn kỹ cậu phát hiện có gì đó không ổn, Phong Dục nằm nghiêng, sắc mặt có chút tái nhợt, môi mỏng hơi mím lại, khóe môi đè xuống, trông rất khó chịu.

Khương Bồ Đào không dám tùy tiện đánh thức Phong Dục, cậu chậm rãi nhích tới, đưa tay sờ trán của Phong Dục.

Cậu dùng tay gạt đi phần tóc trên trán của Phong Dục, áp lòng bàn tay lên trán Phong Dục, nhiệt độ trong tay lạnh ngắt, cả người Phong Dục toát mồ hôi lạnh.

Phong Dục đang gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, anh rơi vào bóng tối vô tận, xung quanh không có gì, không nghe được cũng không thấy được gì, chỉ cảm thấy mình đang không ngừng rơi xuống, cả người đau như như cắt rời ra vậy.

Cơn đau lan ra từng chút một, hành hạ, dày vò anh, không cho anh một chút cơ hội để thở.

Cơn ác mộng này đã quấn lấy Phong Dục mấy năm nay, mỗi lần đêm khuya thanh vắng, anh đều sẽ bị kéo vào bóng tối này, cảm nhận nỗi đau vô tận, bị mắc kẹt trong bóng tối, không ai quan tâm.

Anh tê dại cảm nhận sự đau đớn trên người, đôi mắt anh vô hồn nhìn bóng tối phía trên, bình tĩnh chờ đợi bản thân tỉnh dậy từ trong mộng.

Đột nhiên, anh cảm nhận một chút hơi ấm từ trong bóng tối và đau đớn.

Hơi ấm này không hợp với xung quanh, vừa nhẹ nhàng lại vừa cẩn thận chạm vào anh, đem những đau đớn xung quanh anh lột ra, xé toang bóng tối và đánh thức anh.

Phong Dục chậm rãi mở mắt ra, nắm lấy tay của Khương Bồ Đào.

Hai má của Khương Bồ Đào ở trước mắt anh, đôi mắt lo lắng nhìn anh, một màu đen huyền, sạch sẽ không có tạp chất.

Trong đôi mắt này chỉ phản chiếu bóng dáng của Phong Dục.

Phong Dục ngơ ngác nhìn Khương Bồ Đào, mất mấy giây đồng hồ mới hoàn hồn lại.

Anh buông tay Khương Bồ Đào rồi nhẹ nhàng đẩy cậu ra, lúc nói chuyện giọng anh có chút khàn:

“Làm gì vậy.”

Phong Dục đột nhiên mở mắt ra làm cho Khương Bồ Đào giật mình, cậu ngồi trở lại chỗ của mình, nhỏ giọng hỏi anh:

“Phong Dục, cậu không khỏe à?”

Phong Dục tựa lưng vào ghế, hơi ngẩng đầu, nhắm mắt lại.

“Không cần cậu quan tâm tôi.”

Khương Bồ Đào chỉ xem như không nghe thấy, cậu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Phong Dục, nhìn xuống thì thấy Phong Dục đang đặt một tay lên bụng mình.

Bụng của Phong Dục không thoải mái sao? Khương Bồ Đào suy đoán.

Cậu nhớ đến trưa hôm qua Phong Dục không ăn cái gì, xem chừng sáng nay cũng không ăn sáng, nên bây giờ bụng khó chịu.

Bụng của Phong Dục đúng là không thoải mái, anh sống một mình nên ăn hay không ăn thì phải xem tâm trạng. Tối qua lúc bụng đói thì lại ăn rất nhiều nho, nên sáng sớm bụng đã bắt đầu khó chịu đến giờ thì đau đến không thể chịu được.

Khương Bồ Đào không đoán được là bụng của Phong Dục khó chịu hay là do nguyên nhân khác. Nhìn thấy Phong Dục khẽ cau mày, cậu xoa hai tay vào nhau, làm ấm lòng bàn tay rồi nhích đến gần hơn.

“Phong Dục? Tớ giúp cậu xoa bụng nhé?”

Khương Bồ Đào rất là tham ăn, thích đồ cay nhiều dầu mỡ, còn thích ăn đồ lạnh. Nên lúc còn nhỏ bụng khó chịu thì mẹ cậu sẽ làm nóng lòng bàn tay để xoa bụng cho cậu.

Cậu thấy bụng của Phong Dục khó chịu, thì chỉ nghĩ đến cách này.

Phong Dục không nhúc nhích cũng không để ý cậu, vẫn như cũ tựa lưng vào ghế, hai tay không tiếng động đặt lên bụng mình.

Khương Bồ Đào biết Phong Dục như vậy là có ý từ chối, đáng lẽ cậu nên biết điều lui ra nhưng sự lo lắng của cậu đối với Phong Dục đã chiếm ưu thế hơn, cậu lấy hết can đảm vươn đôi tay nóng của mình ra, gạt tay của Phong Dục ra rồi áp tay cậu vào bụng Phong Dục.

Phong Dục lập tức nắm lấy cổ tay của Khương Bồ Đào, cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt lạnh như băng, giọng nói cũng rất lạnh lùng.

“Khương Bồ Đào.”

Khương Bồ Đào một tay chống trên ghế cúi thấp người xuống, một tay thì bị Phong Dực nắm, ngẩng đầu lên nhìn Phong Dục.

Rèm cửa bên cạnh được kéo hờ, ánh nắng chỉ chiếu vào nửa vai của Phong Dục, những cuộc trò chuyện thì thầm trong lớp dường như dần tan biến và góc mà họ đang ngồi dường như tách biệt khỏi nhịp sống hối hả và nhộn nhịp của thế giới.

Khương Bồ Đào căng thẳng không biết phải làm sao, vậy nên cậu liền cười. Khi cậu mi mắt cong lên, khóe miệng hơi nhếch lên, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi của Phong Dục.

“Xoa xoa vài cái là sẽ hết đau, thật đó.”

Rõ ràng là giữa mùa hè, lòng bàn tay của Phong Dực vẫn lạnh, anh nắm cổ tay Khương Bồ Đào, hơi nóng từ lòng bàn tay truyền ra, không những cái lạnh tan biến mà ngay cả cơn đau cũng thuyên giảm.

Anh chậm rãi buông tay, cúi đầu nhìn Khương Bồ Đào, không ngăn cản cũng không nói đồng ý.

Khương Bồ Đào rũ mắt xuống, không dám đối mặt với Phong Dục.

Cậu lại xoa xoa lòng bàn tay, đưa tay qua từ từ áp vào bụng Phong Dục.

Phong Dục đã ngồi thẳng dậy, đôi mắt xanh ngọc không ngừng nhìn chằm chằm vào Khương Bồ Đào.

Khương Bồ Đào có chút không chịu được khi bị Phong Dục nhìn như vậy, cậu từ từ quay mặt sang một bên, cố gắng tạo khoảng cách một chút.

Nhưng cậu phải xoa bụng của Phong Dục khoảng cách rất gần, sát một bên mặt của cậu, hơi thở của Phong Dục thổi vào tai cậu.

Ánh mắt của Phong Dục lại rơi vào trên tai của Khương Bồ Đào, màu đỏ chậm rãi leo dọc theo cái gáy thon thả của Khương Bồ Đào, phủ lên cái tai trắng xinh.

Khương Bồ Đào không dám nhìn xung quanh, cậu rũ mắt xuống chậm rãi di chuyển lòng bàn tay, bắt đầu xoa bụng cho Phong Dục.

Xuyên qua một lớp quần áo, cậu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh như băng của Phong Dục.

Sự căng thẳng lo lắng trong lòng từ từ biến mất, cậu lại xoa xoa lòng bàn tay, rướn người về phía trước và tiến lại gần hơn chút.

Lần này cậu không có trực tiếp nhấn bụng của Phong Dục nữa, mà đưa đầu ngón tay từ từ hướng xuống, cậu từng chút một kéo vạt áo của Phong Dục lên.

Mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu của Khương Bồ Đào cọ vào cằm của Phong Dục, anh có hơi mất tập trung lập tức bụng thắt lại.

Một bàn tay mềm mại ấm áp xuyên vào trong quần áo của anh, lòng bàn tay từ từ di chuyển lên dọc và cuối cùng dừng lại ở bụng.

Cái tay chóng dỡ trên ghế của Khương Bồ Đào có chút mỏi, cậu giơ tay lên nghĩ một chút rồi từ từ chống lên trên vai của Phong Dục.

Cậu không dám nhìn biểu hiện của Phong Dục, chỉ mím môi nói nhỏ: “Nhịn một chút, sắp xong rồi.”

Lời nói vừa dứt, lòng bàn tay của cậu bắt đầu chuyển động, nhẹ nhàng ấn vào chỗ đau trên bụng của Phong Dục.

Lần này không có sự cản trở của vải, hơi nóng lòng bàn tay của Khương Bồ Đào được truyền đến trên người Phong Dục.

Phong Dục khẽ đưa tay lên, mấy lần muốn xé đôi Khương Bồ Đào ra.

Anh cụp mắt xuống nhìn Khương Bồ Đào không giấu được vẻ lo lắng, lông mi không ngừng run rẩy đôi tay giơ lên ​​cuối cùng cũng buông xuống, đặt ở trên ghế của Khương Bồ Đào, cả người tựa vào Khương Bồ Đào giống như ôm cậu vào lòng.

Khương Bồ Đào lo lắng cho Phong Dục nên nhất thời kích động dùng lực hơi mạnh, lúc này lòng bàn tay của cậu đang áp vào da của Phong Dục, cơ bụng dưới lòng bàn tay mềm mại, khi chạm vào cơ bắp rất rõ ràng, không cần phải liên tục xoa xoa vì tay của cậu sẽ tự nhiên toát ra hơi nóng.

Cậu vẫn luôn biết là Phong Dục có dáng người rất đẹp, vai rộng eo thon chân dài, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được rõ ràng đến vậy.

Lòng bàn tay của Khương Bồ Đào chậm rãi di chuyển, ngón tay khẽ cong lên, lướt qua làn da của Phong Dục tựa như một chiếc lông vũ lướt nhẹ.

Phong Vũ đột nhiên nghiêng người về phía trước, đôi mắt xanh ngọc nhìn Khương Bồ Đào, trong mắt hiện lên tia không rõ ràng.

“Sờ đủ chưa?”

Hơi nóng từ lời nói của Phong Dục đều phả vào tai của Khương Bồ Đào, cậu rụt vai lại, lập tức rút tay về, ngẩng đầu nhìn Phong Dục, hai mà đều đỏ ửng.

Cậu muốn phản bác, rõ ràng là cậu đang giúp Phong Dục xoa bụng mà, như thế nào mà lại trở thành sờ…

Nhưng bị đôi mắt xanh ngọc của Phong Dục nhìn chằm chằm, đại não cậu bắt đầu đóng băng.

Khương Bồ Đào vừa đứng dậy, lưng cậu trực tiếp dựa vào cánh tay của Phong Dục, anh vậy mà còn không biết điều.

Phong Dục nhìn Khương Bồ Đào đang ở sát gần mình, cậu đang ở trong phạm

vi mà anh đã đặt ra, giống như một động vật nhỏ bị bắt rồi mà vẫn không biết vậy, khiến anh phải kìm nén lại sự xấu xa đang nổi lên trong lòng lại.

Anh hơi cong môi, nở nụ cười xấu xa và nghiền ngẫm, hỏi cậu:

“Sờ tốt không?”

Khương Bồ Đào vốn đã hoảng sợ, cậu hé môi mấy lần mới tìm được giọng mình, miệng nhanh hơn não đáp:

“Sờ rất tốt.”

Lời vừa nói ra cậu lập tức che miệng lại, trong đôi mắt đen đầy vẻ hoảng sợ.

Phong Dục nhìn cậu một cái đầy ẩn ý, ​​thu ​​tay lại ngồi thẳng dậy, sắc mặt nhợt nhạt đã dịu đi rất nhiều.

Trong phòng học lúc này đã có khá nhiều học sinh, mặc dù Phong Dục và Khương Bồ Đào đang ngồi trong góc, nhưng vẫn có nhiều người quay đầu lại nhìn chỗ này.

Phong Dục không trêu chọc Khương Bồ Đào nữa, xem ra anh không còn đau bụng nữa, anh ngồi thẳng dậy và bắt đầu đọc sách.

Hai má Khương Bồ Đào vẫn còn đang đỏ bừng, cậu hốt hoảng lấy sách ra, lật bừa hai trang sách, cậu đọc cả buổi vẫn không đọc vô, đầu óc rối bời như nồi nước sôi.

Cậu ngồi hồi lâu mới bình tĩnh lại, lén lút nhìn về phía Phong Dục, anh thì nhưng không chuyện gì cả người ngồi nhìn sách nghe giảng, thậm chí còn không liếc nhìn Khương Bồ Đào một cái nữa.

Buổi trưa, vì đã nói trước nên Dương Tri Ý không đến tìm cậu ăn cơm chung nữa.

Khương Bồ Đào ngồi ở chỗ của mình, giả vờ như đang đọc sách, nhưng thực tế thì cậu đang quan sát động tĩnh của Phong Dục.

Phong Dục dường như không định đi ăn trưa, ngay khi tiếng chuông reo thì anh đã nằm xuống bàn chuẩn bị ngủ trưa.

Khương Bồ Đào đợi một hồi, đợi đến khi người trong lớp đi gần hết, mới cẩn thận lại gần Phong Dục.

“Phong Dục.”

Phong Dục không mở mắt cũng không nhúc nhích.

Khương Bồ Đào lấy hộp cơm ra, bày cơm và thức ăn ra từng cái một, lại đến gần trước mặt Phong Dục nhỏ giọng gọi.

“Phong Dục.”

“Cậu muốn cùng nhau ăn cơm không? Tớ có đem cả phần của cậu.”

Phong Dục mở mắt ra, ngồi dậy liền thấy Khương Bồ Đào bày ra một bàn đầy đồ ăn.

Nhìn thấy Phong Dục ngồi dậy, Khương Bồ Đào liền đặt đồ ăn lên bàn Phong Dục, sau cùng còn đưa cho anh một đôi đũa.

Tầm mắt của Phong Dục rơi trên đôi đũa, không có nhận.

Khương Bồ Đào cũng mơ hồ hiểu được tính tình của Phong Dục, lập tức nói: “Tớ mời cậu ăn cơm, cậu giải đề cho tớ, được không?”

Phong Dục:

“Trao đổi sao?”

Khương Bồ Đào gật đầu, lại đưa đôi đũa lên.

Lần này thì Phong Dục nhận rồi, không nói gì cúi đầu xuống ăn cơm.

Khương Bồ Đào không khỏi cong lên khóe miệng, nói:

"Vậy từ nay về sau mỗi ngày tới đều mang cho cậu, có đề nào không hiểu trực tiếp hỏi cậu không?”

Phong Dục ăn một miếng thức ăn vẫn còn nóng hổi, bụng hoàn toàn nhẹ nhõm lại.

“Tùy cậu.”

Sau khi ăn cơm xong, Phong Dục lại nằm trên bàn.

Khương Bồ Đào vui vẻ mở điện thoại lên, mở app công lược ra.

Khương Bồ Đào: Ngài hệ thống.

Phong Dục trở mình, lấy điện thoại ra.

Khương Bồ Đào: Tôi thu hồi lại câu nói đó nha.

Hệ Thống: ?

Khương Bồ Đào: Vẫn Là Phong Dục tốt.

Khương Bồ Đào: Phong Dục có cơ bụng.

Hệ thống: .

Hệ thống: Ờm.

Phong Dực đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, khóe miệng bằng phẳng không nhịn được mà cong lên.

Tiểu háo sắc.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phong Dục: Tiểu háo sắc

Khương Bồ Đào: Vậy tôi đi?

Phong Dục: [Vén quần áo] Nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp