Nam Thần Dạy Tôi Công Lược Anh Ấy

Chương 6: Không chạy


1 năm

trướctiếp

Buổi chiều, tranh thủ thời gian sau giờ học, Khương Bồ Đào ngập ngừng đến hỏi Phong Dục.

Phong Dục không nói lời nào, trực tiếp rút tờ giấy viết chi tiết các bước giải bài tập rồi đưa cho Khương Bồ Đào.

Khương Bồ Đào xem kỹ các bước giải, vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh, cậu nhận ra bản thân mình thừa sức giải đề này, chỉ là muốn xem xem Phong Dục có thật sự muốn giúp đỡ mình. Sau khi xem qua một lượt, cậu nhận ra rằng cách giải của Phong Dục ngắn gọn và dễ hiểu hơn cách của giáo viên nhiều, vì vậy cậu không ngừng dùng ánh mắt cảm phục nhìn anh.

Phong Dục vẫn đang đọc sách.

“Đừng nhìn tôi.”

Khương Bồ Đào lập tức cúi đầu, không dám nhìn Phong Dục thêm nữa, trong lòng nghĩ thầm anh làm sao biết được cậu đang nhìn lén.

Học sinh cấp ba có hai tiết tự học buổi tối, còn học sinh cấp một và học sinh cấp hai đã tan học từ buổi chiều. Nhà ăn vào buổi tối chỉ có học sinh cấp ba, bữa ăn của Khương Bồ Đào chính là được giải quyết tại đây.

Chuông tan học vang lên, Khương Bồ Đào định đứng dậy đi ra ngoài thì thấy Phong Dục vẫn còn đang ngồi đọc sách, dường như anh không có ý định rời đi.

Khương Bồ Đào nghĩ đến chiếc dạ dày còn đau của Phong Dục nên do dự quay lại.

“Cùng đi nhà ăn không Phong Dục?”

Phong Dục ngẩng đầu liếc nhìn Khương Bồ Đào, thoáng nghĩ đến việc đau dạ dày hồi sáng bèn đứng dậy đi ra ngoài.

“Không đi.”

Khương Bồ Đào đi theo sau Phong Dục, thấy anh ta đi theo hướng ra ngoài trường học, cậu nghĩ anh ăn cơm ở bên ngoài nên liền xoay người đi về phía nhà ăn.

Không gian buổi tối tự học trông thật yên tĩnh, Phong Dục đứng dậy rời đi ngay sau khi tan học nhưng không mang theo cặp sách như mọi khi.

Trong lòng Khương Bồ Đào âm thầm kinh ngạc, cậu thu dọn đồ đạc rồi cùng mọi người rời đi.

Đi đến cổng trường, cậu phát hiện một đám học sinh đang tụ tập, trông có vẻ ồn ào và náo nhiệt.

Khương Bồ Đào cũng tiến lại gần xem, liếc mắt bèn nhìn thấy Phong Dục bị hai người mặc vest chặn lại, anh ta không nói gì nhưng sắc mặt lạnh như băng, biểu cảm trông không được tốt.

Càng lúc càng có nhiều người tụ tập hơn, hai người mặc vest thấy vậy liền kéo Phong Dục đi về hướng con đường nhỏ.

Khương Bồ Đào có chút lo lắng, đám học sinh xung quanh đều cười khúc khích bàn tán nhưng không có ai đi theo.

Cậu nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, cố gắng chen chúc thoát ra khỏi đám người và đi theo sau một cách cẩn thận.

Phong Dục cùng hai người mặc vest đi vào con đường nhỏ, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của anh vang lên:

“Phong Thành Hải muốn hai người làm gì?”

Hai người mặc vest trả lời rất lịch sự:

“Cậu chủ, ông Phong sợ cậu vào cấp ba bận học không có thời gian nên đã đặc biệt thuê bác sĩ điều trị tâm lí ngoài giờ chờ cậu, chúng tôi đến đây để đưa cậu tới chỗ bác sĩ.”

Phong Dục cười nhạo:

“Phong Thành Hải sợ tôi phát điên sao? Tôi không đi các người có thể trói tôi lại sao?”

Hai người mặc vest nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn Phong Dục với thái độ kiên quyết, nếu Phong Dục không đi gặp bác sĩ tâm lí với họ, họ cũng sẽ không rời đi.

Khương Bồ Đào vừa hay theo kịp, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Lúc này trời đã tối, chỉ có đèn đường len lỏi chỗ lối vào, mà Phong Dục và hai người mặc vest đang đứng sâu trong ngõ, cậu không thể nhìn rõ bọn họ cũng như không thể nghe họ nói gì, chỉ nhận thấy rằng họ đang chặn đường của anh, dường như không để anh ta đi.

Cậu trong lòng sốt ruột, trong đầu hiện lên bao nhiêu là cướp bóc, báo thù giống trong phim truyền hình. Thấy ba người không có động tĩnh gì, cậu không chờ được liền xông vào.

“Các người đang làm gì vậy? Người bắt nạt người khác sao? Tôi cảnh cáo các người không được làm loạn, tôi báo cảnh sát đó!”

Khương Bồ Đào vừa dơ điện thoại vừa chạy, màn hình hiện sẵn số điện thoại báo động chỉ cần ấn nút gọi.

Con đường tối om, sau lưng cậu đeo cặp sách vô cùng nặng nề, ống quần xắn lên sau khi chạy được vài bước đã chùng xuống.

Ống quần dài đến mức chạm đến gót chân, Khương Bồ Đào không may giẫm lên nó, trọng tâm không ổn định mà ngã về phía trước, tay không quên bảo vệ điện thoại.

Hai người đàn ông mặc vest ngơ ngác nhìn cậu thanh niên dùng giọng hung dữ đe dọa lao tới, chưa kịp định hình chuyện gì thì thấy cậu ta loạng choạng ngã nhào về phía trước, dường như sắp tiếp đất nhưng lại được Phong Dục ôm vào lòng.

Một tay Phong Dục đỡ cậu, tay còn lại giúp cậu đứng vững, anh hỏi cậu:

“Cậu làm cái quái gì vậy?”

Khương Bồ Đào không ngờ rằng Phong Dục đỡ được mình, cậu tưởng rằng cú ngã vừa nãy đã kết thúc tất cả.

Nhưng cậu không có thời gian để suy nghĩ, ngay khi đứng vững liền cởi cặp sách ném về phía hai người mặc vest, rồi dang rộng hai tay đứng trước mặt Phong Dục:

“Tôi cảnh cáo các người đừng tới đây, tôi, tôi biết tán thủ đó!”

Nói rồi cậu quơ quơ tay, giơ điện thoại cho hai người xem:

“Nếu các người còn làm loạn, tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy!”

Hai người đàn ông mặc vest bắt lấy cặp sách của Khương Bồ Đào, nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu rồi nhìn sang Phong Dục.

Khương Bồ Đào thấp hơn Phong Dục rất nhiều, đứng trước mặt không thể ngăn hai người kia hành động, tay chân cậu vung loạn xạ như thể sợ rằng bọn họ sẽ ném lại cặp sách vào đầu Phong Dục.

Phong Dục nhìn hai tay đang vẫy loạn xạ trước mặt, không may ống tay áo đồng phục của Khương Bồ Đào tuột xuống, vô tình để lộ hai cổ tay trắng nõn, mu bàn tay của cậu còn chạm vào mặt Phong Dục khi đang quơ loạn xạ.

Anh cúi người về phía sau, giơ tay nắm lấy cổ tay của Khương Bồ Đào:

“Khương Bồ Đào, bình tĩnh đi, cậu làm loạn cái gì vậy?”

Tay của Khương Bồ Đào bị Phong Dục nắm chặt, tạo lên tư thế giơ tay đầu hàng, cậu ngơ người nhìn Phong Dục rồi lại quay sang nhìn hai người mặc vest.

Lúc này khoảng cách được rút ngắn, cậu mới để ý đến sắc mặt của hai người mặc vest có chút hung dữ, thậm chí còn ném cặp sách của cậu một cách rất nhẹ nhàng.

Khương Bồ Đào mở miệng nói, thanh âm dường như mắc kẹt trong cổ họng:

“Các người…”

Cậu phát hiện rằng mình đã hiểu lầm, nhưng cổ tay của cậu đang trong tay Phong Dục, giờ muốn quay đầu chạy cũng không được.

Cậu xấu hổ đến nỗi những ngón chân trong giày cuộn tròn lại, má ửng đỏ lên như hai quả cà chua.

“Phong Dục…”

Cậu nhỏ giọng gọi anh, đôi tay bất lực vì bị Phong Dục nắm.

“Cậu thả tớ ra nha.”

Phong Dục cụp mắt nhìn về phía sau đầu của Khương Bồ Đào, tóc của cậu xoăn nhẹ, vì những hành động hỗn loạn vừa rồi nên vài sợi tóc cuộn tròn nhẹ nhàng cọ vào cằm anh.

Anh lùi về phía sau một bước rồi buông tay ra.

Hai cánh tay Khương Bồ Đào lập tức rũ xuống, cậu nhìn chằm chằm hai người mặc vest trước mặt rồi nhìn đến cặp sách của mình trên tay bọn chúng.

Một người mặc vest đem trả cặp sách cho cậu, người còn lại giải thích:

“Bạn học nhỏ, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi làm trong công ti của gia đình cậu chủ, hôm nay được bố của cậu chủ phái tới.”

Khương Bồ Đào đeo cặp sách, ngại ngùng cúi đầu xuống

“À.”

Cậu hận không thể đào một cái lỗ rồi chui xuống, nghĩ rồi cậu định xoay người rời đi:

“Vậy tôi đi đây.”

Phong Dục đặt tay lên vai Khương Bồ Đào:

“Đợi đã.”

Nói rồi anh nhìn về phía hai người kia, lông mày nhíu lại, ánh mắt lạnh như băng:

“Các người đi đi, tôi không đi.”

Có Khương Bồ Đào ở đây, bọn họ cũng không nhiều lời, chỉ có thể cùng nhau rời đi.

Vai của Khương Bồ Đào bị tay Phong Dục đè lên, muốn đi cũng không đi được, cậu bèn giả vờ không tồn tại.

Phong Dục vẫn còn để ý đến cậu, ngay khi hai người mặc vest rời đi anh liền kéo cậu đến trước mặt, nhìn qua một lượt rồi nói:

“Cậu biết tán thủ sao?”

Khương Bồ Đào cúi đầu càng thấp, nhỏ giọng nói:

“Đấy không phải là… hù dọa người khác chứ?”

Khóe môi Phong Dục bất giác cong lên, anh liền phản ứng lại, anh phải nói hơn cậu mới được:

“Vậy sao? Tôi cũng biết tán thủ.”

Lần này Khương Bồ Đào không kìm lòng được, cậu nhìn Phong Dục với con mắt kinh ngạc:

“Có thật không?”

Phong Dục gật đầu:

“Đúng vậy.”

Anh quay lại câu chuyện vừa rồi, nói:

“Khương Bồ Đào, nếu hôm nay thật sự có người xấu, cậu cứ vậy mà xông lên thì có phải là rất ngu xuẩn không?”

Giọng điệu Phong Dục có chút nghiêm khắc, Khương Bồ Đào bĩu môi, cậu cho rằng anh nói không đúng.

Phong Dục nói:

“Cậu có biết cách tốt nhất là gì không?”

Khương Bồ Đào nhìn chằm chằm xuống mặt đất không thèm liếc đến anh, cậu nghẹn ngào hỏi:

“Cách gì?”

“Bỏ lại tôi, xoay người chạy.” Giọng nói anh lạnh lùng, không che giấu cảm xúc.

Khương Bổ Đào sửng sốt ngẩng đầu nhìn Phong Dục, thấy sắc mặt anh bình tĩnh, đôi mắt ảm đạm mà nói lên câu “bỏ lại tôi.”

Trái tim Khương Bồ Đào bỗng dưng hẫng một nhịp, cậu không xấu hổ mà tiến lên nắm lấy tay áo Phong Dục.

“Không chạy, không rời, muốn chạy cùng chạy.”

Phong Dục cụp mắt xuống, gỡ từng ngón tay của Khương Bồ Đào xuống.

“Khương Bồ Đào, tôi biết Sanda, Judo, Kickboxing, Taekwondo,... Nên không cần cậu bảo vệ.”

Phong Dục gỡ tay phải của Khương Bồ Đào ra thì tay trái của cậu lại nắm lấy, cậu cố chấp nhìn anh:

“Không chạy, sẽ không chạy!”

Phong Dục nhìn thấy đôi mắt hiện rõ vẻ trong sáng của Khương Bồ Đào thì đột nhiên quay mặt đi.

Anh cởi chiếc áo đồng phục mà Khương Bồ Đào đang nắm lấy rồi xoay người rời đi.

“Tùy ý cậu.”

Khương Bồ Đào bực bội ôm áo đồng phục của Phong Dục, cậu cắn môi dưới rồi cứ nhìn theo bóng lưng Phong Dục dần xa.

Dường như cậu lại làm cho Phong Dục khó chịu, nhưng dù cho có chuyện gì, cậu cũng không thể bỏ lại anh mà chạy một mình.

Phong Dục đi nhanh ra khỏi con đường nhỏ, Khương Bồ Đào cúi đầu, lười đến nỗi mặc kệ cho ống quần lê trên mặt đất, cậu cứ như vậy mà rời đi.

Cậu mới đi được hai bước, bỗng phía trước truyền đến giọng nói của Phong Dục.

“Khương Bồ Đào, đồng phục của cậu không vừa sao?”

Khương Bồ Đào sửng sốt, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn Phong Dục với đôi mắt sáng ngời.

“Cậu không đi à?”

Phong Dục dựa vào bờ tường chỗ lối ra của con đường nhỏ, không nhịn được nói hai chữ:

“Ngu ngốc.”

Anh bước tới chỗ Khương Bồ Đào, nhìn xuống thấy ống quần cậu bị lê lết, anh liền ngồi xổm xuống, duỗi tay xắn ống quần lên 2 tấc cho cậu.

Khương Bồ Đào cúi đầu, lẳng lặng nhìn Phong Dục ngồi xổm trước mặt mình, hai tay cậu nắm chặt áo đồng phục của anh, trong lòng bắt đầu bồn chồn, nhịp tim cứ thế mà đập loạn xạ.

Phong Dục xắn ống quần xong liền đứng dậy đưa tay về phía Khương Bồ Đào.

Khương Bồ Đào dần bình tĩnh lại nhưng vẫn không dám thở mạnh. Cậu nhìn lòng bàn tay Phong Dục mở ra, có chút do dự nhưng cũng đồng ý nắm lấy.

Lòng bàn tay hai người áp sát vào nhau, một bên hơi lạnh một bên ấm áp, thoải mái vô cùng.

Khương Bồ Đào đang mải mê nhìn ngón tay của Phong Dục, đột nhiên Phong Dục nói với vẻ mặt khinh bỉ:

“Cậu có bị ngốc không? Đưa đồng phục trả tôi.”

Khương Bồ Đào sửng sốt, sau đó rút tay ra trả lại đồng phục cho Phong Dục. Cậu ngẩn người bước đi được hai bước thì bỗng dưng xông ra bên ngoài đường.

Cậu thậm chí không dám nhìn lại, chạy một mạch đến trạm xe buýt mới thở phào nhẹ nhõm, cậu nhịn không được bất giác che mặt lại, cảm thấy cậu không còn mặt mũi nào đi gặp người ta nữa.

Khương Bồ Đào chạy thục mạng, về đến nhà liền đi tắm.

Sau khi tắm xong, cậu nhìn bộ đồ ngủ rộng thùng thình rồi suy nghĩ một hồi, cậu liền mặc một chiếc quần đùi và áo ngắn vừa vặn, cứ thế đứng trước gương tự nhìn ngắm bản thân.

Trong gương, vòng eo của thiếu niên cực kì mảnh, đường cong từ eo đến mông khá đầy đặn, chiếc quần ngắn cũn ôm sát đùi, thật là chỉ cần một cái bóng cũng đủ làm động lòng người.

Nhưng Khương Bồ Đào lại vô cùng chán ghét dáng người như vậy, cậu cảm thấy mông quá lớn, eo lại quá nhỏ. Cậu muốn giống như những chàng trai khác, cơ thể gầy, không phải lúc nào cũng đặt lớn hơn một size để che đi đường cong cơ thể và tránh người khác bàn tán.

Khương Bồ Đào nghĩ đến Phong Dục, cậu thở dài rồi quay lưng về phía gương, hơi nghiêng nghiêng đầu, giơ cánh tay đang cầm điện thoại lên chụp một bức ảnh trước gương.

Cậu mở App công lược và gửi ảnh đến hệ thống.

Khương Bồ Đào: Ngài Hệ Thống [Hình ảnh]

Khương Bồ Đào: Mông tôi rất to phải không?

Phong Dục vừa ra khỏi phòng tằm thì nhìn thấy điện thoại nhấp nháy, anh mở App lên, tình cờ thấy được bức hình của Khương Bồ Đào trong bộ dạng quần áo ngắn cũn cỡn.

Thiếu niên làn da trắng nõn mịn màng, cánh tay nâng lên nên áo cũng bị kéo lên theo, quần đùi cạp thấp, lộ ra chiếc eo thon như chỉ chờ người ta vồ vập đến.

Phong Dục ngơ ngác nhìn bức hình của Khương Bồ Đào, dùng một tay đánh máy, giọt nước từ trên tóc đứt quãng nhỏ xuống vừa vặn rơi trên eo của Khương Bồ Đào trong bức ảnh.

Điện thoại Khương Bồ Đào rung lên, cậu liền nhấc lên, nhíu mày, nói thầm cái quái gì vậy?

Hệ thống: Cậu có làm điều tương tự như thế này với mọi người không?

Hệ thống: Phong Dục có biết cậu gửi ảnh như thế này cho tôi không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp