Nữ, 27 tuổi, mồ côi, có một người em trai nhỏ hơn 2 tuổi đang du học ở Úc, hiện là một diễn viên tuyến 18 không có tiếng tăm gì, vì kiếm tiền nuôi cậu em ăn học nên phải gia nhập giới giải trí- đó là tất cả những gì về cuộc đời của nguyên chủ.

Cũng may, tôi xuyên vào một nhân vật không có liên quan gì đến mạch cốt truyện, tôi nghĩ, chỉ cần tránh xa các nhân vật chủ chốt, tôi sẽ bình bình an an mà sống vui vẻ đến cuối đời.

Cũng coi như, lại tái sinh đi!

Đời trước, cuộc đời tôi đã không được suôn sẻ, ba mất sớm, mình mẹ gồng gánh nuôi con, hai chúng tôi trải qua cuộc sống vô cùng khó khăn, nhưng có gia đình, tôi đã luôn rất mãn nguyện.

Tôi luôn muốn được trở về, nhưng tôi biết, càng cưỡng cầu càng khó có được, cho nên cứ chờ tự nhiên đi.

Điều tôi lo lắng nhất bây giờ là- tôi không biết diễn xuất.

Cho nên, trước khi chị Lâm- người đại diện đến, tôi đã nhờ chị ấy mua cho mình vài cuốn sách học diễn xuất.

Lúc đó, chị ấy còn 'ồ' lên: " Đầu bị va đập khiến em thay đổi rồi à? Hạ Hân mà muốn học diễn ư? "

Thế nguyên chủ là có năng khiếu diễn xuất sẵn hay là diễn vừa tệ vừa không có chí cầu tiến vậy?

Khả năng thứ hai có vẻ cao hơn.

Thôi được rồi, đã xuyên vào thân thể người ta, thì ít nhất cũng phải sống thật tốt.

Cạch.

Cửa phòng bệnh mở ra, một người phụ nữ với dáng vẻ tinh anh bước vào.

Chị ta mặc một bộ đồ công sở, áo sơ mi cộng với váy chữ A, tóc bới lên cao, trên gương mặt là cặp kính tri thức, trông thật nghiêm túc và tinh anh.

" Chị là? "

Tôi lên tiếng dò hỏi, người phụ nữ bước nhanh đến, nắm chặt vai tôi lắc lắc: " Thật sự là mất trí nhớ thật rồi sao? Lúc nãy nghe điện thoại chị còn tưởng em đang diễn với chị, trời ơi..."

Cả người tôi bị lắc đến chóng mặt, tôi la lên: " Chị buông tay ra trước đã, đau đầu quá! "

" À à, chị quên mất "người phụ nữ- chị Lâm đỡ tôi nằm xuống, thuận tiện lấy từ túi xách ra hai quyển sách để trước mặt tôi: " Đây là sách em muốn "

Tôi cầm hai quyển lên xem, một quyển là 'cách để nhập vai vào nhân vật', quyển còn lại là 'biểu cảm và hành động khi diễn xuất'.

Là một người không biết gì về ngành giải trí, tôi thật sự không biết bắt đầu từ đâu.

Cho nên tôi đã thăm dò được một ít thông tin từ người đại diện của mình.

Nguyên chủ cùng tên với tôi- Hạ Hân. Gia nhập giới giải trí từ năm 24 tuổi, tức là đã 3 năm sinh tồn trong làng giải trí, nhưng vì mỹ mạo có hạn, lại quá tự cao tự đại, ghét tìm quy tắc ngầm, hơn nữa diễn xuất còn đơ, không có hồn, cho nên trong 3 năm đó, nguyên chủ cũng chỉ đóng những vai quần chúng ít lời thoại, dù có là nữ ba nằm chờ chết cũng có thể nổi, thế nhưng cũng không gây ấn tượng gì cho khán giả.

Chung quy là quá mờ nhạt.

Lâm Á- người đại diện hiện tại của tôi, vì thương cho hoàn cảnh của nguyên chủ, nên mới từ nhiều người xuất sắc mà chỉ chọn mình nguyên chủ để nâng đỡ, đến nay cũng đã ba năm, đúng thật là hết tình hết nghĩa.

" Chị Lâm " tôi cầm tay chị: " Nếu chị tin em,  em sẽ cố gắng thay đổi "

Chị Lâm ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó quay mặt đi, khịt mũi: " Chỉ cần em cố gắng diễn xuất, chắc chắn sẽ nổi tiếng mà "

Tôi cười lắc đầu: " Nếu có thể nổi, đã nổi từ lâu rồi, em không cầu hào quang vạn trượng, em chỉ cầu một cuộc sống bình an, hạnh phúc "

" Nếu được, thì chị nhận thêm người mới để bồi dưỡng đi, đầu tư vào em sẽ không có hi vọng đâu! "

" Con bé này " chị Lâm đập bốp vào vai tôi một cái, tôi đau đớn nhăn mặt, chị mới hốt hoảng: " Va đập đầu đổi tính rồi phải không? Lúc trước là ai không cho chị nhận người mới, bây giờ lại nói những lời như thế? ".

Tôi nhẹ nhích người vào trong, tránh ma trảo của chị Lâm, trả lời: " Em nói là em sẽ thay đổi rồi, chị cũng phải từ từ chấp nhận đi thôi "

" Thôi được rồi " chị Lâm nâng kính " Chị sẽ suy nghĩ sau, em cố gắng hồi phục cho tốt, thứ hai tuần sau chúng ta phải tiến tổ rồi "

" Lần này là vai gì thế chị? "

" Thái Giám "

" Cái gì? " tôi hít một hơi: " Em nghe nhầm phải không? "

" Không nhầm đâu " chị Lâm lấy từ trong túi ra một xấp kịch bản đưa cho tôi: " Vai này khó lắm chị mới giành được đấy nhé, lời thoại còn nhiều hơn vai nữ ba lúc trước em đóng nữa ".

Tôi cầm kịch bản, nghiên cứu một hồi lâu, mới mơ hồ ngẩng mặt lên: " Thái giám, còn là vai phản diện, chết thảm ở cuối phim "

" Đúng rồi " chị Lâm vui mừng định chộp tôi, cũng may tôi đã kịp né ra: " Vai này xuất diễn nhiều lắm nhé, thân phận cũng thâm sâu khó lường lắm, diễn đạt họa may còn hot nữa " 

Đầu tôi chảy dài xuống ba vạch màu đen:" Chị tin tưởng em có thể đóng đạt một vai có độ khó cao vậy à? "

Chị Lâm nhìn tôi, lại nhìn xấp kịch bản, buồn bã nói: " Hay chị xin lại cho em một vai cung nữ nhé, ít nhất còn được lộ mặt vài lần "

" Thôi khỏi " tôi lắc đầu: " Chị về làm việc đi, em sẽ cố gắng nghiên cứu nhân vật này "

Chị Lâm đáp lại, dặn dò tôi dưỡng bệnh cho tốt, sau đó rời đi.

Tôi bắt đầu nghiên cứu kịch bản.

Bộ phim này có tên là ' Xuyên không về ngàn năm trước, ta lại gặp chàng ', thể loại cung đấu, cổ đại, chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết cùng tên. Chuyện kể về một cô gái vì bị tai nạn giao thông nên thân thể trở thành người thực vật, linh hồn lại xuyên về ngàn năm trước, đến một thời đại bí ẩn không có trong lịch sử và trở thành một phi tử bị thất sủng của thánh thượng. Nhưng vì có hào quang nữ chủ xuyên không, nữ chủ trong cung tranh đấu thuận lợi như cá gặp nước, biến bạo quân độc ác, tàn bạo, không gần nữ sắc lại phủ phục dưới chân mình, cuối cùng sống hạnh phúc bên nhau đến cuối đời.

Nhưng bộ phim nào mà chẳng có chút kịch tính, drama. Thái giám hầu cận bên cạnh vua, đại tổng quản - Lưu Kỳ chính là chất xúc tác tình cảm của nam nữ chính.

Lưu Kỳ là một thái giám độc ác và thông minh nhất, hắn ta có lòng tham, có quyền lực, hắn đã âm thầm thâu tóm các thế lực trung lập trong triều đình về phe mình, cùng với những trung thần riêng sẵn có, hơn một nửa thế lực đều nằm trong tay hắn ta.

Vì thế, việc hắn ta biến bạo quân trở thành hoàng đế bù nhìn chỉ biết phát tiết giận dữ mà chẳng có quyền hạn gì, cũng là một việc dễ hiểu.

Hơn nữa, hắn có một bí mật vô cùng lớn.

Hắn, là nữ nhi, nữ cải nam trang.

Lưu Kỳ tuy đã nắm giữ quyền lực triều đình, nhưng hắn lại không muốn làm vua, mà vẫn để hoàng đế hiện tại nắm giữ triều chính, sau đó, còn không phòng bị mà bị nam nữ chính hợp lực lật đổ, đến bây giờ độc giả của bộ truyện cũng không hiểu lí do vì sao, kể cả tác giả cũng im lặng không tiết lộ.

Rất nhiều độc giả đều cho rằng, hắn- Lưu Kỳ chỉ vì quá chủ quan, hơn nữa hắn là nữ, không thể làm vua.

Cũng có suy đoán rằng Lưu Kỳ đã yêu nam chính hoàng đế, nhưng rất nhanh đã bị bác bỏ.

Bởi vì từ những chi tiết trong truyện, có thể thấy, Lưu Kỳ rất ưu ái nữ chủ Bạch Như Thanh, dù là ủ mưu bắt cóc nữ chủ cũng để nàng lông tóc vô thương mà trở về, nhưng lại cực kì tàn độc với nam chủ Hạ Hầu Khiêm, khiến hắn khổ sở không thôi.Gần cuối phim chính là màn nam chủ trút hết mọi oán hận mà đâm chết Lưu Kỳ.

Câu cuối mà Lưu Kỳ nói chính là: " Mong là nỗi hận này, sẽ theo ta xuống suối vàng... "

Nam chủ Hạ Hầu Khiêm cho người chặt đầu Lưu Kỳ treo trước cổng thành để thị chúng, áp chế mọi thế lực đang rục rịch phải im ắng trở lại.

Cùng ngày, hắn liền trở về tẩm cung, đóng cửa, ra lệnh bất kì ai cũng không được vào, kể cả hoàng hậu hiện tại- nữ chính Bạch Như Thanh.

Ở liền ba ngày, hoàng đế mới trở lại, huyết tẩy tất cả các tàn dư chống đối, phản loạn lúc trước, chấn chỉnh lại triều đình. Qua sự kiện đó, hoàng đế như trở thành một con người khác, hắn trở nên ôn hòa và dịu dàng, bắt đầu biết trị nước, thương dân như con, cùng nắm tay nữ chính đi vào một thời kì thái bình thịnh vượng.

Kết phim là lúc hoàng đế già nua đang hấp hối, nữ chính bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve người yêu.  Đôi mắt đục ngầu của ông ta nheo lại, rơi xuống một giọt nước mắt, khóe môi lại treo một nụ cười thỏa mãn, trong tay lại siết chặt một mảnh ngọc đã bị vỡ khắc một chữ Vân.

Một cái kết khiến người khác cảm thấy thật mơ hồ.

Tôi mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng nặng trĩu, bây giờ thật sự muốn về nhà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play