Tôi chầm chậm mở mắt ra, mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh.
Trước mắt mọi vật đều mờ ảo, chỉ có thể nhận biết được, tôi đang ở trong bệnh viện.
"Cô tỉnh rồi?"
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, một thân ảnh từ cửa tiến vào.
"Tống Trạch?"
Anh ta nhẹ nhàng bước đến, gương mặt tựa như trở nên ôn hòa hơn nhiều: "Thật may là cô còn nhớ đến tôi!"
" Nhớ chứ..." tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng cả người lúc này bị băng bó kín mít, cả người căng cứng không thể cử động, tôi nhìn anh ta cười trừ "Vốn muốn tử tế cảm ơn anh đã cứu tôi, nhưng giờ thì tôi ngay cả ngồi dậy cũng không được"
"Không sao" anh ta đỡ tôi, chỉnh gối lại:" Cứu người là chức trách của chúng tôi, cô không cần phải nhọc lòng"
Tôi ngại ngùng, nếu người ta đã nói vậy, mình truy cứu thêm cũng chẳng được gì.
"Cảnh sát Tống, tôi hôn mê bao lâu rồi"
Tống Trạch nhìn tôi: " Cứ gọi tôi là Tống Trạch là được"
"Như thế thì không hợp lí cho lắm đâu... à à Tống...Trạch"
Ánh mắt của cảnh sát đúng là thứ tạo cho chúng ta áp lực vô hình mà.
Lúc tôi còn đang suy nghĩ, anh ta đã nói: "Cô đã hôn mê một tháng rồi"
Cái gì? Một tháng? Tôi cảm thấy mình chỉ mới trải qua một giấc ngủ sâu thôi mà?
"Cô đừng quá lo lắng, trong thời gian cô hôn mê, chúng tôi đã giải quyết xong tổ chức buôn người, bảo đảm sẽ không gây nguy hại gì cho cô và các nạn nhân khác nữa, bọn chúng đã phải trả giá trước pháp luật"
"Thật tốt quá" tôi cảm thán.
"Ừ"
Sau tiếng đáp lại của anh ta, cả căn phòng đều trở nên tĩnh lặng.
Tôi bối rối, thế anh ta còn ở đây làm gì?
"Cái đó..." tay tôi nếu không được băng bó, thì chắc lúc này nó đang gãi đầu "Anh có cần tôi giúp việc gì nữa không?"
Vụ án cũng giải quyết xong rồi, chắc cũng không cần lấy lời khai gì đâu ha?
"Không cần" anh ta đứng dậy, xoa đầu tôi: "Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, gặp lại sau"
Nói rồi, không đợi tôi kịp phản ứng, anh ta đã rời đi.
Tôi ngớ người.
Thế giờ tôi phải làm sao bây giờ, đột nhiên xuyên không đến một thế giới xa lạ, tôi còn chẳng biết bản thân ở thế giới này là ai nữa.
Đột nhiên, điện thoại kế bên tôi vang lên.
Giữa không gian yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại phá lên thật inh ỏi.
Trên màn hình hiện lên hai chữ:*Chị Lâm*
Nhưng giờ tay tôi thế này, làm sao mà lấy điện thoại được đây?
Giữa lúc tôi còn đang bất lực, cửa phòng lại lần nữa mở ra.
Tôi nheo mắt, một gương mặt điển trai dần dần phóng đại trong mắt tôi.
Người đàn ông này đúng là đẹp đến phi giới tính, ở thế giới trước kia tôi sống, có rất nhiều mỹ nam điển trai, đủ mọi loại hình, từ diễn viên đến ca sĩ, ai ai cũng đẹp đến mức khiến fan hâm mộ gào thét đòi gả, đòi sinh con.
Thế nhưng đều không thể sáng bằng người đàn ông này.
Không chỉ có đường nét khuôn mặt hoàn hảo, mà thân hình anh ta cũng chuẩn, không quá gầy, không quá béo, không quá cơ bắp, những tưởng như nam thần hoàn hảo bước ra từ truyện tranh.
Đây là lần đầu tiên có người đàn ông khiến tôi không nhịn được nghĩ, anh ta đúng là đẹp đến mức phạm quy.
Anh ta từ từ đến gần tôi, nhấc lên chiếc điện thoại đang reo inh ỏi, kề sát bên tai tôi, bấm nhận.
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, cho tới khi nghe được đầu dây bên kia vang lên:
[A Hân? Chị nghe nói em vừa mới tỉnh lại, em cảm thấy trong người như thế nào?]
"Em khỏe" tôi dời mắt, nhìn chằm chằm bình hoa trên bàn:"Chị gọi cho em có việc gì không?"
Làm ơn, hãy cho tôi một ít thông tin về thân phận của mình đi!!!
Đầu dây bên kia vui vẻ đáp: [ Nếu em khỏe lại thì tốt rồi, bên đoàn phim đã khai máy hơn một tháng rồi, chị khó khăn lắm mới giữ lại nhân vật này cho em đấy, em gáng thu xếp trong tuần này để chuẩn bị tiến tổ nhé!]
Đoàn phim, nhân vật? Thế ra tôi là diễn viên à?
"Em là diễn viên hả chị?"
Tôi buột miệng thốt ra, thành công làm đầu dây bên kia đang luyên thuyên chợt im lặng hẳn, đến cả người đàn ông đang ở bên cạnh cũng nhìn tôi.
[Không phải là...đầu em bị va vào đâu rồi mất trí nhớ rồi chứ?]
"Đúng vậy..." tôi bắt đầu diện lí do:"Đầu em hiện tại đau lắm, chị, em không nhớ gì ngoài cái tên Hạ Hân cả"
Bên kia bắt đầu gấp gáp: [Em chờ chị đến chiều nhé, chị sẽ giải quyết nhanh công việc rồi đến gặp em!]
Tút.
Tôi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cất điện thoại lại trên bàn, xong lại xoay người lại nhìn tôi.
"Sao em lại nhìn tôi như thế?"
Giọng nói trầm ấm đến mức khiến lỗ tay tôi ngứa ngáy, này lẽ nào là giọng nói khiến lỗ tay người khác mang thai trong truyền thuyết?
Với một đứa thanh khống như tôi, nếu nghe thêm nữa, chắc tôi sẽ không nhịn được...thu âm lại giọng nói để nghe dần dần.
Một sở thích rất là biến thái.
"Anh là ai?"
Tôi nhìn anh ta, đề phòng hỏi.
"Dịch Tư Khâm" anh ta đẩy gọng kính, nở nụ cười hiền lành như thiên sứ:"Hiện tại tôi là bác sĩ chữa trị của em"
Giọng nói anh ta cuốn hút, âm cuối còn thả nhẹ, nghe vừa quyến rũ vừa nam tính.
"Bác sĩ Dịch" tôi mím môi:"Tôi khi nào mới xuất viện được?"
"Hãy gọi tôi là Tư Khâm"
A! Câu này hình như có chút quen quen. Nam chính lúc nãy hình như cũng nói câu này.
Tuy không giống từng câu chữ, nhưng lại giống nhau về bản chất.
Hiện giờ, lại đến nam phụ.
Đúng vậy, hiện tại người trước mặt chính là nam phụ vừa biến thái vừa độc ác trong tiểu thuyết, người đã yêu nữ chính đến mức muốn hủy diệt tất cả.
Dịch Tư Khâm.
"Bác sĩ Dịch" tôi né tránh ánh mắt của anh ta, có vết xe đổ là Tống Trạch, tôi không nghĩ mình lại chịu khống chế bởi ánh mắt của người khác nữa: "Tôi cảm thấy cơ thể mình đã ổn định trở lại, có thể cho phép tôi ngày mai xuất viện luôn không?"
Không nhìn thấy anh ta, chỉ nghe anh ta đáp lại: "Tôi là bác sĩ hay em là bác sĩ?"
"Nhưng tôi còn có công việc của riêng mình"
"Không được" anh ta nâng mặt tôi lên:"Nếu em ngoan ngoãn dưỡng bệnh, tôi sẽ không hạn chế tự do của em"
Gì chứ??? Bác sĩ bây giờ ai cũng bá đạo như vậy à? Hơn nữa, cái lời loại này nghe kiểu gì cũng thấy kì lạ thế?