" Này này, A Hân, cậu đã đọc quyển *Ranh Giới Giữa Thiện Và Ác* này bao giờ chưa?"

" Sao? Quyển nào cơ? "

" Đây này " Bạn thân của tôi- Tống Hà vui vẻ đẩy quyển tiểu thuyết đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn vào bìa truyện, trên đó có ba nhân vật, nữ chính ở giữa, ăn mặc lộng lẫy sang trọng, xinh đẹp một cách kiêu ngạo, là một nữ diễn viên hạng A phong quang vạn trượng, hai người đàn ông ở hai bên, một người là cảnh sát, một người là bác sĩ, nếu theo kinh nghiệm đọc ngôn tình nhiều năm của tôi, người đầu tiên chắc chắn là nam chính.

" Quyển này mình chưa đọc qua, nội dung sơ bộ thế nào? "

" Chuyện kể về tình yêu giữa cảnh sát nhân dân và nữ diễn viên khuấy đảo giới giải trí " Tống Hà mơ mộng ôm mặt: " Ước gì tớ cũng có riêng một người đàn ông vừa chính trực vừa dũng cảm như Tống Trạch bên cạnh "

" Tống Trạch? "

" Phải đó, nam chính cảnh sát- Tống Trạch siêu ngầu, vừa dịu dàng vừa ân cần, lại đem cho người ta cảm giác an toàn, còn sủng vợ vô điều kiện nữa, quan trọng là anh ta rất soái nha"

Tôi cười: " Nghe cậu miêu tả thì anh ta tốt thật đấy!" tôi liếc mắt nhìn người còn lại: " Thế đây là nam phụ thâm tình à? "

Tống Hà nhăn mặt, e ngại nhìn tôi: " Anh ta đúng là nam phụ, còn kiêm cả phản diện đấy, nhìn vậy thôi, chứ người đàn ông này vừa biến thái vừa nguy hiểm, không giống vẻ bề ngoài của anh ta đâu!"

" Không phải có câu: * không sợ phản diện ác, chỉ sợ phản diện quá đẹp trai * sao? " 

" Đúng ha! " Tống Hà ồ lên: " Thế nhưng gu tớ là nam chính cơ, những kẻ nguy hiểm biến thái ngầm thế này, tớ không có hứng thú. "

" Cậu giống tớ " tôi cười, đẩy vai cô ấy: " Được rồi, vào lớp rồi, có muốn bị la nữa không? "

" Đương nhiên là không rồi, hôm trước bà cô chủ nhiệm vừa bắt tớ viết bài kiểm điểm xong "

Thấy cô ấy lại ủ rũ, tôi an ủi: " Lần sau đừng để bị bắt nữa là được "

" Ừ "

" Thế cậu có muốn đọc không, tớ cho mượn này "

" Gu tớ cao lắm đấy, không hay không xem đâu " 

" Hay mà " cô ấy kéo tay tôi: " Năn nỉ đó, đọc đi! "

Tôi thở dài đồng ý.

Tối đó tôi đọc cả đêm, cũng cảm khái cốt truyện khá là hay, nhân vật nam chính đúng là gu của tôi.

Hôm sau tỉnh dậy, tôi liền trầm mặc.

Mở mắt ra, trước mặt không phải là trần nhà, cũng không phải là căn phòng tôi quen thuộc.

Xung quanh tối om, lờ mờ nhận ra được đây là một cái nhà kho đầy bụi bậm, hơn nữa còn có mùi khó ngửi, vừa ngột ngạt vừa u uất.

Phía trước mặt tôi là một cách cửa to, những tia sáng luồn qua khe hở cho tôi biết rằng bây giờ vẫn là ban ngày.

Ban ngày, nhà kho tối om, tay chân bị trói chặt, miệng bịt kín.

Từ những dữ liệu trên, tôi biết rằng, mình đang bị bắt cóc.

Tôi mệt mỏi nheo mắt, đôi mắt vì cận nặng, hơn nữa không được đeo kính, khiến mắt tôi trở nên mỏi vô cùng, khó có thể nhìn rõ được xung quanh có gì.

" Ư... "

Một tiếng rên rỉ vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng hiện tại.

Tôi giật mình tìm kiếm thanh âm, cách tôi khoảng 5 bước chân, có một bóng đen nằm trên đất, tôi nghĩ đó là người.

" Ưmm " tôi phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi.

" Ai đó, đây là đâu vậy, tại sao..." một giọng nữ yếu ớt vang lên, lẫn trong đó còn một chút sợ hãi.

Thế là có mỗi mình tôi bị bịt miệng thôi à?

Bắt cóc mà cũng bất công là sao?

" Ưm umm" Ở đây này.

Bóng đen tiến dần đến, một gương mặt thanh tú, xinh đẹp xuất hiện trước mặt tôi, trên người cô ấy vẫn đang mặc váy dạ hội, chắc là mới đi tiệc về thì bị bắt đến đây.

" Hạ Hân? Cô cũng ở đây sao? Chúng ta... "

Tôi ra hiệu cô ấy giúp tôi mở trói, bởi vì cô ấy không bị trói.

Bọn bắt cóc bất công này!

Cô ấy vội vàng giúp tôi kéo xuống bịt miệng, tháo dây thừng ra, nhưng vì thắt quá chắc chắn, nên khi chúng tôi mệt rã rời cũng không mở ra được.

" Cô có món gì sắt nhọn một chút không? " tôi hỏi.

" Không có " Cô ấy lắc đầu, sợ hãi nhìn về phía cửa:" Tại sao chúng ta lại bị bắt cóc chứ? Sao lại xui xẻo như thế, hôm nay tôi còn chưa kịp vui vì mình được đoạt giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất bao lâu mà "

" Nhỏ thôi! " Tôi gằn giọng, cô ấy liền giật mình im lặng lại, tôi nhìn xung quanh, nói tiếp: " Giờ cô đi vòng quanh nhìn xem, có chai rượu hay mảnh kiếng vỡ không, có thì mang lại đây ".

" Được " cô ấy lập tức chạy đi tìm, một lúc sau, cô ấy quay lại với một cái chai thủy tinh rỗng: " May quá, có rồi đây "

" Đập vỡ nó ra " tôi ra lệnh " tốt nhất là một phát nhanh gọn, đừng để gây quá nhiều tiếng ồn "

" Nhưng tôi sợ " cô gái nhút nhát cầm cái chai vừa run vừa yếu ớt nói.

" Cô không đập chúng ta sẽ chẳng có cơ hội nào để mà thoát thân "

Choảngggg.

Tiếng bước chân lập tức dồn dập chạy đến, cửa trong nháy mắt mở rộng ra.

" Có chuyện gì đấy? " 

" Không biết " giọng đàn ông ồm ồm vang lên: " Tao nghe thấy tiếng gì đó phát ra ở trong này"

" Không phải tụi nó tỉnh rồi chứ? "

" Mày vào kiểm tra đi "

Lần theo tiếng bước chân, nhịp tim tôi càng đập càng nhanh, tay không tự chủ được nắm chặt lại.

Tôi nằm trên đất, cảm nhận được có người dừng trước mặt tôi.

Tôi cố giữ bình tĩnh, giả vờ mình vẫn chưa tỉnh lại.

Người đó nhìn một lúc lâu, rồi bỗng dưng đưa tay lật người tôi lại.

Một mùi thuốc lá nồng nặc khó hửi xộc vào mũi, hẳn là một gã đàn ông.

Tôi: "!!!!!"

" Khụ khụ..." một tiếng ho vang lên, làm tay gã dừng trên không trung, lập tức quay người về phía phát ra âm thanh.

" Thằng chó này, mày vẫn còn sức để ho à? "

Sau đó, tôi nghe được tiếng đánh đá vào da thịt vang lên, xen lẫn vào đó là những tiếng rên rỉ đau đớn.

Tôi run run lắng nghe âm thanh, cả người cứng đờ.

Thời gian trôi qua như trở nên dài đằng đẵng, cho đến khi, tôi không còn nghe tiếng rên rỉ nữa, gã ta mới dừng lại.

" Tha cho mày một mạng, dù sao người ta cũng đã nhờ tao chăm sóc mày cho tốt, không thể giết chết ngay được "

Nói rồi, gã bỏ đi.

Tôi lắng nghe một lát, xác thực là hắn đã đi rồi, mới mở mắt ra.

" Mau lật người tôi lại "

Cô gái vẫn luôn giả vờ bất tỉnh liền lồm cồm ngồi dậy đỡ tôi lên.

Đúng là diễn viên chuyên nghiệp có khác.

" A " tôi than nhẹ.

" Sao vậy " cô gái bối rối lo lắng hỏi.

" Lấy những mảnh thủy tinh này ra giúp tôi "

Lúc nãy vì quá gấp gáp che dấu, tôi đã không nghĩ nhiều mà nằm lên để che chúng đi.

Bây giờ, sau lưng ướt đẫm, vừa ướt át vừa đau rát, tôi cũng không biết là máu hay mồ hôi.

Cô ấy che miệng, cố nén không than lên.

Tôi nhìn miếng to nhất, nhỏ giọng: " Lấy miếng đó cắt dây thừng đi, tôi nghĩ không chỉ mỗi chúng ta bị bắt đâu "

Ít nhất thì vẫn còn 1 người đã bị đánh không biết sống chết kia.

Cô ấy bắt đầu ra sức cắt dây thừng, có khi lại sợ hãi đến run tay mà cứa vào da thịt.

" A " máu lại chảy ra.

Tôi chịu đựng không nổi điên, từ tốn nói: " Cứ từ từ, chắc chắn chúng ta sẽ làm được "

Và cuối cùng, khi sợi dây cuối cùng được cắt ra, người của tôi cũng muốn lạnh rồi.

Cảm giác mất máu khiến tôi choáng váng, khẽ dựa vào thùng hàng phía sau thở dốc.

Cô gái kia cũng chả khá hơn, bàn tay là nhầy nhụa máu của tôi.

Nếu không phải tôi luôn miệng nói không sao, chắc cô ấy sẽ bỏ gánh không làm.

Tôi nắm lấy một mảnh kính, đưa cho cô ấy một mảnh: " Tiếp tục thôi "

" Lại nữa sao? " cô gái sợ hãi khóc nấc lên: " Quá sức chịu đựng của tôi rồi, tại sao tôi lại bị như vậy? "

" Không được khóc, rất nhanh thôi sẽ có người đến cứu chúng ta, tin tôi đi "

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, sau đó sụt sùi đi đến người gần đó.

" Đây là Lưu Hàm Yên mà, cô ta cũng bị bắt sao? " 

Tôi liếc mắt nhìn qua, cô gái biết điều im lặng cắt dây trói.

Tôi nắm miếng kính còn lại, tiếng đến bóng đen đang nằm trên sàn.

Lại gần mới biết, anh ta là một người đàn ông, do quá tối, hơn nữa, cả người anh ta không có máu cũng bị bầm tím, căn bản không nhìn ra được trước kia như thế nào.

Quá tàn nhẫn.

Từ khi nào, thế giới mà tôi vẫn luôn đang sống lại trở nên tàn bạo như vậy? Phải chăng, nó vẫn luôn tồn tại? Tại một ngóc ngách nào đó của thế giới tôi ngỡ là tươi đẹp thì ngày nào cũng có chuyện như thế này xảy ra.

Tôi nhìn anh ta, khó nén được chua xót, nếu như lúc nãy không có anh ta, dù cố ý hay vô tình, cũng đã cứu chúng tôi một mạng.

Tôi nhẹ nhàng ôm người anh ta dậy, để thân thể dựa về phía tôi, phía sau là thùng hàng, bắt đầu cắt dây trói.

Trong suốt quá trình, anh ta không phát ra bất kì một âm thanh nào, nếu không phải vẫn cảm nhận được anh ta yếu ớt hô hấp, có lẽ tôi nghĩ anh ta đã chết rồi.

Cắt được dây trói, tôi liền thở nhẹ một hơi.

" Xong rồi " cô gái lon ton chạy tới : " Cậu, người này...."

" Người đã cứu chúng ta "

" Ừ, thế giờ chúng ta làm sao tiếp đây? "

" Cậu đến cửa xem thử, cửa có khóa không? Lúc nãy tên kia rời khỏi tôi không có nghe thấy tiếng chốt cửa "

" Được "

Một lúc sau, cô ấy quay lại, vẻ mặt vui mừng kích động, nhỏ giọng: " Không có khóa, chúng ta mau rời khỏi đây thôi! "

" Khoan đã " tôi đỡ anh ta nằm xuống đất, sau đó mở cửa ra một ít nhìn ra ngoài.

Phía trước không có ai, phía bên trái lại dựng một cái nhà nhỏ, tiếng người vui cười phát ra ở bên trong, tôi nghĩ, bọn bắt cóc đang ở đấy.

Nếu như thuận lợi, cố gắng không gây chú ý, chúng tôi có lẽ sẽ có thể thoát ra từ đường bên phải.

Ôm trong mình niềm hy vọng ấy, tôi trở lại nói với cô gái: " Cậu có thể dìu cô ta được không, chúng ta cố gắng không gây tiếng động, đi về phía bên phải, bọn chúng ở bên trái, rất gần " 

" Nhưng...tôi, tôi bị mù đường, bên phải là bên nào? "

Tôi dơ tay đỡ trán, bất lực thật sự.

Chỉ về một hướng, tôi nói: " Cứ đi thẳng, một khoảng xa rồi chúng ta mới chạy, nếu như có gì bất trắc, đừng lo cho tôi, cứ chạy lên phía trước, không được quay lại nghe chưa "

Cô gái lo lắng: " Nhưng mà..."

" Không nhưng nhị gì cả, nhớ kỹ, cậu thoát được, chúng ta sẽ có người cứu, còn nếu cả hai bị bắt, thì chết chắc"

Cô gái gật đầu, đi đến đỡ Lưu Hàm Yên dậy, cả người nghiêng ngả như say rượu, tuy cùng là con gái, nhưng nhìn cô ấy vẫn nhỏ hơn Lưu Hàm Yên nhiều lắm.

Tôi quay đầu đỡ người đàn ông trên đất dậy, so với một người nam cao hơn 1m8 như anh ta, Lưu Hàm Yên vẫn còn nhẹ chán.

Chân anh ta quá dài, tôi không thể kéo lê đi được, chỉ còn cách cõng trên lưng.

Để đỡ được anh ta trên lưng, một con đàn ông như tôi đã xém cắm đầu xuống đất.

Chúng tôi bắt đầu nhẹ tay nhẹ chân rời đi, không ngờ, lúc này Lưu Hàm Yên lại tỉnh lại.

Cô ta mở mắt ra, hoang mang: "Cái gì đây, các người đang làm gì?"

Tôi còn chưa kịp nói gì, cô ta đã kêu lên: " Đang đóng cảnh bắt cóc phải không, đạo diễn đâu, tôi thấy trong người không ổn, dừng đoạn này đi"

" Đừng nói nữa " tôi tức giận nhỏ giọng:" Còn không mau chạy, chúng ta là thật sự bị bắt đó ".

" Cô điên vừa thôi, lúc nãy tôi vẫn còn đang đóng phim " 

Tôi ra hiệu cô gái, cô gái hiểu ý, bịt miệng cô ta lại, nửa lôi nửa kéo đi.

Lưu Hàm Yên sững người, tức khắc liền cắn bàn tay đang che miệng mình lại.

" Cô đang động tay động chân với tôi đấy à Liễu Y Y, ai cho cô cái quyền đó hả " cô ta điên tiết đẩy cô gái ngã xuống đất, sau đó tức giận kêu lớn: " Đạo diễn, đạo diễn đâu, phim này tôi không quay nữa, đến cả diễn viên phụ còn có thể động tay động chân với tôi kìa, các người làm ăn như thế hả "

Toang!

Tôi gấp rút nói với cô gái- Liễu Y Y đang ngã  ngồi trên đất: " Nhanh chạy đi, chạy đi tìm người cứu chúng ta, mau lên "

Cô gái hoảng loạn, nước mắt rơi không ngừng chạy đi.

Cô gái vừa chạy đi, bọn người kia đã đuổi đến.

Trong đầu tôi giờ chỉ còn lại một bản năng là chạy, nhưng vì là sức con gái, hơn nữa còn cõng người đàn ông trên lưng, tôi chạy không được bao xa.

Tôi hoảng hốt chạy vào rừng, tìm một bụi rậm, thả người đàn ông xuống, sau đó lấy lá cây phủ lên người anh ta.

" Mong là anh sẽ sống sót " nói xong, tôi liền chạy hướng ngược lại.

Bọn bắt cóc đang định đi về phía này, thấy tôi, liền đuổi theo, không bao lâu liền bắt được.

Một gã trong đó còn nắm tóc tôi, kéo lê đi: " Con đ* này, có còn chạy nữa không hả? "

Tôi vừa đau vừa tức, nhưng cũng chẳng làm được gì, lúc đó trong đầu tôi chỉ nghĩ, nếu sau việc này mà mình vẫn còn sống, tôi thề sẽ không bao giờ để tóc dài nữa.

Gã ta và đồng bọn bắt tôi về, đẩy mạnh tôi ngã trên đất, sau đó đạp chân lên người tôi, dẫm mạnh.

Lục phủ ngũ tạng như muốn nát ra, tôi đã không chịu nổi nữa, nếu có thể, thì chết sớm siêu sinh sớm đi.

" Còn chạy trốn, tao giết hết chúng bây, hai đứa kia, sẽ sớm trở lại đoàn tụ với tụi mày thôi "

Gã lại rời đi, lần này đã nhớ chốt cửa.

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, tôi nằm dài, suy nghĩ về nhân sinh, chủ yếu là không có sức ngồi dậy nữa, cả người không chỗ nào là không đau.

Lưu Hàm Yên nãy giờ vẫn rụt rè quan sát liền tiến đến gần, sợ hãi nói: " Tôi...tôi không biết là bị bắt thật, tôi..."

" Chú..ng ta, súy..t chút..nữa, đã ..có.th...ể chạy tho..át " tôi thều thào nói, nhìn vẻ mặt tái dần đi của cô ta, tôi nghĩ cô ta đã học được một bài học nhớ đời.

Họa- từ miệng mà ra.

Kéttttt.

Cửa lại mở ra, một tiếng nói vọng vào: " Haha, tiểu mỹ nhân, trước khi bị bán đi, cũng phải để đại ca đây hưởng thụ trước đã "

Gã từ từ bước đến, làn da vàng vọt, răng còn bị sún, dạng đi lảo đảo như người say rượu, gã là một tên nghiện biến thái.

Lưu Hàm Yên hoảng hốt lui lại gần tôi, la lên: " Cút ngay, đừng đến gần đây, tên dơ bẩn "

Đừng hỏi vì sao người bị nhắm đến là cô ta, chưa kể đến nhan sắc thua kém, kể cả tấm thân tàn tạ hiện tại của tôi cũng chẳng còn ai hứng thú nổi.

Âu cũng là một may mắn.

Lưu Hàm Yên sợ khóc lên, kéo kéo tôi: " Cứu tôi với, tên kia muốn hại tôi "

Tôi cứu cô bằng niềm tin à????

Đến đứng lên tôi còn không làm nổi đây này!

Tên kia cười, điên cuồng lao đến, vật cô ta ra đất.

Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, cùng với đó là tiếng than khóc.

" Buông ra, khốn nạn, cút ngay..."

Đúng lúc gã đàn ông đang định động thủ, cửa liền mở bật ra.

Từ tia sáng bước vào, một người đàn ông dáng dấp cao to, lực lưỡng tiến vào.

Thân hình anh ta rất chuẩn, cơ bắp ẩn hiện dưới lớp cảnh phục, hơn thế nữa, anh ta còn rất đẹp trai.

Chỉ thấy anh ta bắn một phát súng vào chân gã kia, khiến gã đau đớn ngã ra đất, một đám cảnh sát ùa vào, tóm gọn cả bọn.

Anh ta cởi áo khoác cảnh phục ra, khoác lên người Lưu Hàm Yên vẫn còn đang hoảng sợ mà ngơ ngác, sau đó đi về phía tôi.

" Tôi xin phép " nói xong, anh ta liền khom người xuống ôm tôi.

Tôi giật mình: " Cả..nh phụ.c của an..h sẽ..." bị dơ đấy.

Chưa để tôi nói dứt câu, anh ta liền lắc đầu, cất giọng trầm ấm: " Không sao, thương thế của cô quan trọng hơn "

Tôi nắm chặt áo anh ta: " Anh đã chắc là an toàn chưa, tôi sợ bọn chúng có mai phục, dù sao..." cũng là tổ chức buôn người tầm cỡ, nhưng tôi không dám nói quá nhiều.

" Cô yên tâm đi, chúng tôi đã mai phục gần đây cả tuần rồi, lần này chắc chắc đã bắt hết bọn chúng, chỉ có đều đến trễ như thế, chúng tôi rất có lỗi ".

Tôi không sợ anh đến trễ, chỉ sợ anh không đến.

" Cái đó " tôi dồn dập nói: " Trong rừng phía bên phải cách đây không xa còn có người, anh có thể giúp tôi...cứu anh ta được không? ".

Anh ta ôm tôi đặt lên cán cứu thương, mỉm cười: " Cô yên tâm đi, chúng tôi đã phát hiện ra từ sớm và đưa anh ta đến bệnh viện rồi "

" Vậy thì tốt quá "

" Cô đã làm rất tốt, chúng tôi thấy được, nhờ cô mà chúng tôi có thể biết được chính xác địa điểm của bọn chúng "

" Tôi đã làm gì đâu "tôi ngạc nhiên nhìn anh ta.

" Là đậu đen " anh ta cười, nhướng mày: " Lúc chúng tôi tìm được người bạn bị mù đường của cô, cô ấy đã rất hoảng loạn, cũng không nhớ đường, cô ấy nói với chúng tôi rằng cô đã kêu cô ấy rải đậu trên đường chạy trốn, và vì điều đó chúng tôi mới có thể  tìm ra nơi này ".

Lúc đó hoảng loạn tôi chỉ tóm được túi đậu đã mọc mầm trong kho đưa cho cô ấy, mong cô ấy khi đã tìm được người đến giúp còn biết đường trở lại, không ngờ khi nghe người khác nói ra, lại mang cho tôi cảm giác mình là một người khá thông minh.

Thật ngại ngùng.

" Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, rất nhanh sẽ đến bệnh viện "

Nhìn anh ta muốn rời đi, tôi liền đưa tay kéo tay áo anh ta lại.

Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi: " Cô sao vậy? "

" Tên của anh là gì? " tôi hỏi.

Người đàn ông ngơ ra một lúc, mới nhẹ nhàng nói: " Tôi tên Tống Trạch "

Tôi xuyên rồi, thật sự xuyên rồi.

Tôi nhìn anh ta, nở nụ cười: " Cảm ơn " sau đó ngất đi.








Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play