Ảnh Hậu Của Phỉ Boss Vừa Ngọt Vừa Manh

CHƯƠNG 8


2 năm

trướctiếp

Trương Sở Hàm sửng sốt, tâm tư nhỏ bị chọc thủng làm cho cô cảm thấy khó chịu, dứt khoát nghểnh cổ trừng mắt nhìn Dư Nghệ.

“Kịch bản gì? Cô dựa vào cái gì mà dám nói là tôi lấy của cô?”

“Nếu không phải cô…”. Ánh mắt Dư Nghệ lại chuyển động, lướt qua Chiến Nhu Nhu, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Tuệ: “Vậy thì là cô sao?”

Lâm Tuệ cả kinh, run run rẩy rẩy nói không nên lời.

Biểu tình này nhìn qua chính là không đánh đã khai.

“Mang ra đi, nhìn lén kịch bản là điều tối kỵ, tôi không tin là giảng viên không có nói qua cho các cô biết”. Dư Nghệ đi một vòng trong phòng ngủ, thanh âm vẫn ổn định như cũ, “Còn nữa, tôi không biết là các cô đọc nhiều đọc ít ra sao, nhưng nếu có nửa chữ bị tiết lộ ra ngoài, hậu quả này các cô tuyệt đối không gánh vác nổi đâu.”

Trương Sở Hàm đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Cũng chỉ là một thứ đồ chơi, cô thật sự nghĩ rằng cho mình là đại minh tinh sao?”

Dư Nghệ nhún nhún vai: “Bây giờ không phải, nhưng rất nhanh sẽ là như vậy.”

“Hừ! Đúng rồi, chúng tôi làm sao mà có bản lĩnh được như cô, chỉ vì một vai diễn nhỏ mà cái gì cũng dám làm. Cũng không biết là cô ngủ với bao nhiêu người rồi mới đổi được cơ hội này vậy?”

“Vậy là thừa nhận đã xem qua kịch bản của tôi sao?”

Giọng Trương Sở Hàm liền nghẹn lại.

“Tôi là người như thế nào, không cần phải giải thích cùng cô.”

Dư Nghệ bước đến giường cô ta, vén chăn đệm lên, dưới cùng của tấm đệm giường, kịch bản “Tam đồ giang” xuất hiện thật chói mắt.

Xem tình huống trước mắt, Trương Sở Hàm xác thật là không muốn trả lại kịch bản cho cô, không chừng là đã tra ra được nhà đầu tư cùng đoàn đội của bộ phim này, cho nên trong lòng nảy sinh ghen ghét. Làm mất kịch bản cũng không phải là chuyện nhỏ, huống hồ Dư Nghệ vừa không có bối cảnh vừa không có tên tuổi, bởi vậy hoàn toàn có khả năng bị đổi vai.

Thật sự độc ác.

Bị vạch trần thẳng mặt như vậy, Trương Sở Hàm cũng không thèm che giấu nữa, tiến lên hai bước, đáy mắt đỏ ửng muốn đoạt lại kịch bản.

“Cô căn bản là không xứng được diễn bộ phim này, tôi muốn đi tố cáo cô dùng quy tắc ngầm để đoạt được vai diễn! Đưa đây!”

Sao cô có thể không ghen ghét cho được.

Đây chính là phim truyền hình của Trục Lãng, đối với những sinh viên như họ mà nói, vào đó một chuyến trở ra đã không còn giống nhau nữa rồi, cho dù chỉ là một nhân vật nhỏ cũng tốt hơn nhiều so với vai chính trong các phim chiếu mạng kinh phí thấp kia.

Trương Sở Hàm còn ấp ủ dự định tố cáo Dư Nghệ sau đó chính mình đoạt lấy vai diễn này, không nghĩ tới Dư Nghệ đã sớm có phòng bị, linh hoạt lùi về phía sau né tránh cô, nâng cánh tay lên cao, cười nói:

“Trương tiểu thư, cô thật sự rất thú vị đó, tôi cũng muốn biết cô nhìn thấy tôi quy tắc ngầm lấy vai diễn lúc nào?”

“Chứ không loại người rác rưởi như cô dựa vào cái gì mà có thể đóng phim của Trục Lãng?”. Vóc dáng của Trương Sở Hàm vốn không cao, chân có nhón lên cũng không với tới, “Cô đưa kịch bản cho tôi!”

“Có lẽ là…”

Đột nhiên, trong đầu Dư Nghệ hiện lên khuôn mặt của Phỉ Hành Vân, đôi môi đỏ mọng mím chặt, không có tâm tư tiếp tục đùa giỡn cùng các cô ấy. “Quên đi, tùy các cô, hôm nay tôi cũng rời khỏi nơi này rồi, các cô thích náo loạn kiểu gì thì cứ náo loạn đi.”

Vốn dĩ tiến tổ chính là chuyện của hai ngày sau, trước khi chính thức quay chụp còn phải tham gia tập huấn một khoảng thời gian, cô còn muốn từ từ mới tiến tổ, nhưng xảy ra chuyện vừa rồi, phòng ngủ cũng không thể yên tâm mà tiếp tục ở được.

Cô tính toán xong, cất kịch bản liền bắt đầu thu thập hành lý.

Trương Sở Hàm choáng váng trong chốc lát, tuy rằng Dư Nghệ không ở đây nữa làm cô rất cao hứng, nhưng vẫn có chút không cam lòng.

Cơ hội tốt như vậy, vậy mà sắp vuột khỏi kẽ tay.

Trong đầu người kia còn đang nghĩ làm cách nào để kéo cô xuống ngựa, Dư Nghệ bên này đã thu dọn hành lý xong, đồ đạc cô mang theo không hiều lắm, vài bộ quần áo để thay đổi, thêm mấy tờ tiền mặt, chính là toàn bộ tài sản của cô.

Đeo một cái ba lô cũ trên vai, Dư Nghệ đi khỏi phòng ngủ.

Trời sắp hoàng hôn.

Nhưng nhận ra cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi chướng khí mù mịt này, một cơn gió nhẹ thổi tới, Dư Nghệ khép hờ mắt, từ từ thở ra một hơi.

Sống lại một lần cũng không có dễ dàng như trong tưởng tượng.

Người có bản lĩnh chân chính, cũng không có cách nào có thể xuất đạo.

Nhưng cô là Dư Nhất Băng, sao có thể cam tâm bị mai một?

Cô gọi điện thoại cho chị Cầm, đầu dây bên kia nghe thấy chuyện cô rời khỏi kí túc xá cũng không có ý kiến gì, vứt cho cô một cái địa chỉ, nói Dư Nghệ cứ đi thẳng đến đó, dù sao thì phòng cũng đã sắp xếp xong, các vai phụ tới sớm hay tới muộn cũng không thành vấn đề.

Dư Nghệ vội vàng nói cảm ơn, khách sạn cách đây cũng không gần, cô thậm chí còn không có xe đưa rước, đành phải thay đổi xe buýt ba lần sau đó đi bộ thêm hai cây số nữa mới tới nơi.

Người phụ trách mà cô gặp qua trong buổi thử vai đang đứng ở đại sảnh, cầm bộ đàm trên tay, cũng không biết hắn đang gào thét cái gì, nhưng ánh mắt của hắn rất tinh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dư Nghệ.

“Dư Nghệ! Ở đây!”

Dư Nghệ đi qua, gật đầu chào: “Chào anh, tôi tới gia nhập đoàn làm phim.”

“Cô gọi tôi là Tiểu Vương được rồi, cô cũng rất tích cực đó”. Tiểu Vương âm thầm đánh giá trên dưới một vòng, trong miệng phát ra âm thanh chậc chậc, lúc trước hắn cũng chưa kịp hỏi được tin tức gì từ Dư Nghệ, rốt cuộc cảm thấy không quá thỏa mãn, liền tiếp tục thăm dò: “Cô tới sớm như vậy là muốn tìm ai sao?”

“Tìm anh đó.”

“Tìm tôi làm gì?”. Tiểu Vương sửng sốt, bất đắc dĩ xua xua tay, “Được được được, cô thật thông minh, tôi đưa thẻ phòng cho cô trước, bây giờ tôi phải đi chuẩn bị phòng cho diễn viên chính nữa, cô cùng diễn viên khác hai người một phòng, không có vấn đề gì đúng không?”

“Vậy là được rồi, tôi không thành vấn đề.”

Tiểu Vương cười cười, liếc mắt nhìn cô một cái: “Do cô không kén chọn thôi. Cô không biết đâu, hồi nãy có một trợ lý tai to mặt lớn tới đây, nhìn thoáng qua phòng ốc, một hai đòi phải đổi khách sạn, nói cái gì mà…À, khách sạn này hướng phong thủy không tốt, minh tinh nhà cô ta ở đây sẽ ngũ không ngon. Cô nói coi ở đây huấn luyện võ thuật có hai tuần, còn muốn hướng cái gì mà hướng, thật là…”

Hắn quả thực nghẹn khuất không ít, gặp được một người hiền lành liền nhịn không được nói không dừng, vặn vẹo ngón tay xếp thành hình hoa lan*, nhếch miệng học theo bộ dáng của mấy bà nội trợ, Dư Nghệ xem đến cảm thấy buồn cười một trận.

(*): một thế tay trong Kinh kịch.

Kể khổ một hồi, Tiểu Vương vỗ ngực cảm thấy thoải mái hơn không ít, ánh mắt nhìn dư nghệ cũng nhiều thêm một phần thiện ý, hắn còn xem Dư Nghệ là người có quan hệ với Phỉ Hành Văn, vui vẻ khi tiếp cận được cô, đang trò chuyệ vui vẻ, hắn chợt tát nhẹ lên mặt mình một cái, hỏi:

“Ai da, Dư Nghệ, bây giờ cô có bận gì không?”.

Dư Nghệ lắc đầu.

“Cô giúp tôi một chút đi, có cái phòng này yêu cầu bố trí đặc biệt một chút, các cô là con gái nên chắc kỹ lưỡng hơn, tôi sợ còn chỗ nào đó chưa chu toàn làm người ta thấy không thoải mái.”

“Được, anh chờ tôi cất hành lý một chút.”

Tiểu Vương tìm được thẻ phòng, vô cùng lo lắng dẫn Dư Nghệ tới phòng cất hành lý, cô vừa mới vào cửa hắn liền thúc giục phải đi, Dư Nghệ không còn cách nào, chỉ có thể tùy ý buông hành lý rồi cùng hắn đi lên lầu.

Khách sản này cũng không nhỏ, diên viên chính cùng nhóm đạo diễn biên kịch đều được sắp xếp ở trên lầu, Tiểu Vương đi đến căn phòng cuối cùng, gọi điện thoại, không bao lâu liền có người mang đến rất nhiều hoa bách hợp tươi.

Dư Nghệ giúp đỡ cắm hoa xong, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Vương bên kia đã bắt đầu kiểm tra đến tủ lạnh và quầy rượu, cũng không biết đến tột cùng là minh tinh lớn nào, mà cô cũng bị lôi kéo bận rộn theo.

Trong lòng cô có chút tò mò, nhưng tay cũng không dừng lại, cùng với Tiểu Vương đem toàn bộ vật dụng trang trí trong phòng đổi thành màu trắng đồng bộ, thậm chí sô pha cũng được bọc bằng vải trắng.

Mặc dù còn có những người phục vụ khác cùng làm việc, Dư Nghệ cũng mệt đến mức eo mỏi lưng đau.

Cô bưng một cái dĩa đựng trái cây bằng pha lê lên, hữu khí vô lực nói với Tiểu Vương: “Cái này có thể để lại không? Cũng coi như là màu trắng nè.”

“Không được!”. Tiểu Vương mệt đến độ mím mắt cũng không nâng lên nổi, “Cầm ra luôn, tránh phiền phức.”

Dư Nghệ thật sự nhịn không được, hỏi: “Cái chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này cũng quá nghiem trọng rồi, rốt cuộc là ai vậy?”

“Còn có thể là ai…”. Tiểu Vương thở dài, “Được đạo diễn xem trọng như vậy, Sở Thanh Y đó.”

Dư Nghệ sửng sốt, đĩa trái cây bằng thủy tin cầm không vững liền rơi xuống đất, loảng xoảng vài tiếng rồi nứt thành mấy đường.

Thì ra…là hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp