Ảnh Hậu Của Phỉ Boss Vừa Ngọt Vừa Manh

CHƯƠNG 7


2 năm

trướctiếp

Quan hệ gì?

Nghiệt duyên có tính không?

Dư Nghệ trở lại kí túc xá, ngồi ở trên giường trầm tư một hồi, nghĩ thầm Phỉ Hành Vân này quả nhiên khó hiểu. Lúc thử kính ở trước mặt nhiều người như vậy đánh rớt cô, vừa quay đầu lại liền thay đổi chủ ý. Nếu trái tim đàn ông là đáy biển sâu, thì tim của vị Phỉ boss này chính là viên ngọc trai nằm sâu nhất dưới đó. Muốn đoán ra ý tứ của hắn, quá khó khăn.

Chị Cầm nhận được tin nhắn, thật hiếm khi cho Dư Nghệ sắc mặt tốt, dặn dò cô bất luận thế nào cũng phải nắm chặt lấy cơ hội này, chị ta còn đích thân mang kịch bản tới cho Dư Nghệ.

Từ vai nữ qua đường thăng lên nữ bốn, suất diễn nhiều lên không ít, cô ôm kịch bản nằm bò trên đường, nghiêm túc đọc một lần. Chờ đến khi xem xong một tờ cuối cùng, Dư Nghệ chậm rãi thở ra, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

Trách không được cho dù là một nhân vật nhỏ cũng cần đạo diễn tự mình đứng ra tuyển chọn, cái kịch bản này cô xem một hồi cũng thấy động tâm. Phim bộ tiên hiệp truyền thống sớm đã qua thời đỉnh cao của nó, nhưng bộ “Tam đồ giang” này mặc kệ là kịch bản hay là đầu tư, đều có thể làm mưa làm gió ở quốc nội.

Tuy rằng có xích mích cùng Phỉ Hành Vân, nhưng Dư Nghệ không thể không thừa nhận, mỗi lần hắn đầu tư vào một dự án phim ảnh, tuyệt đối không có bất kỳ chuyện gì báo nháo, thân thích tình nhân nhà ai cũng không vào được, vấn đề diễn viên căn bản không cần lo lắng.

Đất diễn của nữ số bốn không phải quá nhiều, nhưng hình tượng nhân vật tốt, chờ đến khi phim truyền hình phát sóng cũng có thể thu về một đợt lời khen.

Chị Cầm muốn cho Dư Nghệ đi theo con đường hắc hồng. Lúc trước không ngừng tạo tai tiếng, chờ sau khi có nhiệt độ thì bắt đầu tẩy trắng. Nhưng Dư Nghệ hiện tại không phải là cô gái mới lớn tùy ý chị Cầm bóp nắn nữa, chuyện chưa từng làm, dựa vào cái gì để cho người khác há mồm chửi mình.

Cô đóng kịch bản lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nhân vật này, cô thật sự rất thích.

Trương Sở Hàm đã trở lại được một lúc, cố ý làm ra không ít tiếng động, Dư Nghệ đang tập trung vào kịch bản nên cũng không để ý đến, trong lòng cô nghẹn khuất. Hôm đó hẹn Bùi Trạch ăn cơm chính là muốn làm cho Dư Nghệ ghen tị, ai biết cô ta lông tóc vô thương, còn bản thân lại tức giận muốn chết.

Trương Sở Hàm trao đổi ánh mắt với Lâm Tuệ, Lâm Tuệ do dự một chút, bò xuống giường cầm lấy cái ly giống như muốn đi rót nước, đi ngang qua giường ngủ của Dư Nghệ, cô bỗng “ai u” một tiếng, cả người ngã về phía giường đệm.

Đất trời rung chuyển một trận.

Dư Nghệ vừa mới thả kịch bản trong tay xuống, hoảng sợ suýt chút nữa là ngã trên mặt đất, cô cúi đầu, nhìn thấy Lâm Tuệ đứng ở dưới ôm bả vai nhe răng trợn mắt.

“Té hả?”

“A…”. Lâm Tuệ hít sâu một hơi, nhấp miệng gật gật đầu, “Xin lỗi, tôi…”

Lời còn chưa nói xong, Dư Nghệ đã nhảy xuống giường, động tác nhanh nhẹn kéo cổ áo cô ta xuống, “Sưng lên rồi, không chừng hai ngày tới sẽ xanh tím. Nếu mà cô đang có dự án thì buổi tối pha xoa ít dầu hoa hồng lên, sẽ mau chóng hết.”

Lâm Tuệ choáng váng trong chốc lác, ngơ ngác gật đầu.

Dư Nghệ cũng không nhiều lời, thấy cô ta không có việc liền bưng thau rửa mặt đi phòng tám, Trương Sở Hàm vốn định nói gì đó nhưng tròng mắt chuyển động, đứng một bên chờ cô rời đi mới vội vàng nói: “Cậu trèo lên giường cô ta xem thử, xem cô ta vừa rồi đọc cái gì?”

“Này…không tốt lắm đâu!”. Lâm Tuệ xoa bả vai, có chút chột dạ, mắt nhìn cửa, “Cái đó chắc là kịch bản, không phải là không thể đọc kịch bản của người khác sao? Sở Hàm, mình cảm thấy cô ấy cũng không giống trước kia nữa, nếu không lần này cậu bỏ qua đi, về sau có cơ hội lại nói.”

“Cậu nói bậy cái gì vậy?”. Trương Sở Hàm trừng mắt nhìn Lâm Tuệ: “Cậu cảm thấy cô ta nguyện ý sông chung vui vẻ với cậu sao? Quan tâm cậu một chút, cậu liền mềm lòng? Đều là diễn cho cậu coi đó cậu không biết sao? Cái loại người vì nổi tiếng mà không từ thủ đoạn như cô ta, có gì đáng thương. Nhanh lên, lấy kịch bản tới đây, chúng ta cùng nhìn xem, nếu kịch bản này tốt, mình hỏi một chút xem có nhân vật thích hợp hay không, dẫn các cậu cùng đi thử một lần.”

Nghe tới câu cuối cùng này, Lâm Tuệ cùng Chiến Nhu Nhu mới có chút động tâm.

Lâm Tuệ bò lên giường Dư Nghệ, sờ đến kịch bản đặt bên dưới gối, cô nuốt nước bọt, lấy kịch bản giấu trong lòng ngược, còn nhìn ngó xung quanh giống như ăn trộm, ngập ngừng hỏi: “Làm gì tiếp theo?”

“Tất nhiên là phải xem qua mới biết!”. Trương Sở Hàm từ trước đến nay không thích bộ dáng khiếp nhược nhát gan của cô ta, đi qua giật lấy kịch bản, vừa mới liếc mắt một cái, đôi mắt liền sáng rực.

Cửa phòng ngủ bị khóa trái, Dư Nghệ đẩy vài lần cũng chưa mở được, trong lòng cô biết rõ mấy người bạn cùng phòng tốt bụng đó làm chuyện này, vốn dĩ cô cũng lười tính toán với họ, không can thiệp chuyện của nhau là được, nhưng lúc này lại chủ động tìm phiền toái cho cô.

Cô buông thau nước, lùi về phía sau hai bước, một chân đá mạnh lên cửa.

Phanh!

m thanh nặng nề vang lên khắp hành lang. Có bạn học qua đường thấy một màn như vậy, hoảng sợ tới không khép miệng được.

Đây là đang quay phim hả?

Dư Nghệ mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu, nhưng chân thì không chút lưu tình.

Bụi bặm xung quanh cửa bị rung động bay lên cao, lại chậm rãi rớt xuống. Cánh cửa này đã có tuổi cho nên cũng không còn chắc chắn lắm, ba người trng phòng đều bị dọa, không ai nghĩ tới Dư Nghệ sẽ điên đến cái trình độ này, chẳng lẽ cô ta không sợ bị ghi tên lại trừ điểm sao?

Dư Nghệ quả thật không sợ!

Cô lại đá thêm mấy cái, chân sau so với chân trước càng mạnh hơn, cửa run giống như có thể thủng thành cái lỗ bất cứ lúc nào, Lâm Tuệ thật sự chịu không nổi, vội vàng đi mở cửa.

Cửa nhẹ nhàng mở ra, không một tiếng động, Dư Nghệ vừa kịp lúc thu chân đá vào mặt Lâm Tuệ, cũng may phản ứng kịp thời, không làm cho cô bị thương.

“Dư Nghệ, vừa rồi chúng tôi…”

Lâm Tuệ có chút sợ Dư Nghệ, cô cũng không dám ngẩng đầu lên. Không đợi nói xong, Dư Nghệ cầm lấy thau rửa mặt, cười cười bước vào, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Sắc mặt của Trương Sở Hàm cùng Chiến Nhu Nhu đều không quá tốt, bị Dư Nghệ làm cho hoảng sợ.

Dư Nghệ liếc nhìn các cô một cái, nhíu nhíu mày, đưa tay tìm một vòng ở dưới gối.

Không thấy kịch bản.

Cô nheo mắt, thái độ lười biếng cùng tùy tiện tiêu tán không để lại dấu vết, trong phòng ngủ cũng chỉ có mấy người này, khỏi cần nghĩ cũng biết chuyện tốt do ai làm.

Nhìn lén kịch bản, tiết lộ tình tiết, là tối kỵ của các bên liên quan trong quá trình quay chụp một bộ phim. Bản thân đều là diễn viên, chắc chắn phải rõ ràng quy tắc cơ bản này. Một chút chuyện nhỏ, Dư Nghệ không để trong lòng. Cô cũng là một cái linh hồn gần ba mươi tuổi, sao có thể cùng mấy cô gái mới lớn so đo, không thấy mất mặt sao. Nhưng chuyện này không đơn giản như vậy, phạm một lần cũng không được.

Nhìn động tác của Dư Nghệ đột nhiên khựng lại, Chiến Nhu Nhu có chút khẩn trương lui về phía sau một bước, cho Trương Sở Hàm một cái liếc mắt, đang muốn mở miệng thì Trương Sở Hàm giành nói trước:

“Dư Nghệ, chúng ta đều là bạn cùng phòng, tôi sẽ không đem chuyện vừa rồi cô phá hư cửa phòng ngủ báo với quản lí kí túc xá, bằng không sinh viên nợ nhiều môn như cô, muốn thi lại cũng khó có khả năng vượt qua.”

Ác nhân lại tới cáo trạng trước?

Dư Nghệ cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn cô ta, “Còn muốn tôi phải cảm ơn cô sao?”

Trương Sở Hàm bị nhìn đến dựng tóc gáy, “Này…này cũng không cần, cô thức thời là được rồi, nháo đến quá khó coi, đến lúc đó cô không có biện pháp được ở lại chỗ này, đến lúc đó cũng cần phải học lại, nhà cô cũng đâu có tiền cho cô đi học lại một năm đúng không?”

“Cũng đúng!”. Dư Nghệ gật gật đầu, lại tiến một bước vế phía cô ta, “Cho nên, cô không định đem kịch bản trả cho tôi, đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp