Ảnh Hậu Của Phỉ Boss Vừa Ngọt Vừa Manh

CHƯƠNG 9


2 năm

trướctiếp

“Ai da má ơi, cô cẩn thận một chút!”. Tiểu Vương sợ tới mức giật mình một cái, vội vàng xoay người đi nhặt mảnh vỡ, bất mãn cằn nhằn: “Nếu mà cái này vỡ đầy đất, làm cho Sở Thanh Y bị thương, sẽ trở thành chuyện lớn đó.”

Dư Nghệ lắc đầu: “Anh ta không phải là người khó chịu như vậy.”

“Cô không biết đó thôi, minh tinh bây giờ đều giống như mấy cái đồ quý giá đắt tiền, đụng vào một chút đều thành chuyện lớn, tôi chưa thấy ai yêu cầu khách sạn khắt khe như vậy, cũng không thấy kỳ quặc là gì.”

Tiểu Vương cẩn thận kiểm tra đĩa hoa qua lần nữa, lại sờ soạng trên mặt đất một vòng, không còn nhìn thấy mảnh vỡ nào nửa, mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại thở dài:

“Hây da…nói không dễ dàng vẫn là chúng ta không dễ dàng mới đúng, Sở Thanh mà rớt một cọng tóc, công việc này của tôi sợ là cũng không giữ nỗi luôn.”

Sau đó hắn lại nói thêm gì đó, nhưng Dư Nghệ cũng không có chú tâm, một bóng dáng quen thuộc lặng lẽ xuất hiện trong đầu cô, nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ tâm trí cô.

Không nghĩ tới nam chính của bộ phim này sẽ là Sở Thanh Y…

Bọn họ cũng đã lâu chưa gặp nhau.

Nếu không có tai nạn xe cộ này, có khi cả đời này bọn họ cũng không gặp lại nhau.

Cô nhắm mắt lại, không tiếng động thở dài.

Trong giới giải trí, mang theo người mới của công ty nhà mình tham gia các tiết mục nhằm cọ nhiệt hoặc làm quen với các dạng tài nguyên đã sớm không có gì lạ, nhưng Dư Nghệ lười biếng, ánh mắt cũng kén chọn, không có mấy người có thể đạt được sự tán thành của cô.

Nhiều năm như vậy cũng chỉ có hai ngoại lệ.

Sở Thanh Y chính là một trong số đó.

Hắn được sinh ra để trở thành một ngôi sao.

“Ôi, cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Vừa nghe tới Sở Thanh Y, bị kích thích rồi hả?”. Tiểu Vương duỗi tay quơ quơ mấy cái ở trước mặt cô, cười ha hả trêu ghẹo: “Anh ta cũng sắp tới rồi, các người còn có vai diễn phối hợp nữa, đến lúc đó cô có thể gặp mặt.”

Cô có chỗ nào giống như muốn gặp Sở Thanh Y sao, trốn còn không kịp, Dư Nghệ cười khổ một tiếng, cũng không có ý định giải thích.

Cũng may Tiểu Vương không có tiếp tục hỏi, phòng khách sạn đã được sắp xếp ổn thỏa, hắn vỗ vỗ tay, lùi ra đến cửa rồi lại duỗi dài cổ nhìn xung quanh một vòng, một mảng trắng tinh, nhìn đến mắt cũng thấy đau.

Hắn chỉ mới nhìn thoang qua, đã cảm thấy bàn chân lạnh lẽo, tâm tình ảm đạm.

Người này rốt cuộc là đã gặp chuyện gì?

Cho dù là có thói quen sạch sẽ cũng không đến mức bộ trí phòng ở giống như là nhà tang lễ chứ.

Thấy trời cũng nhá nhem tối, hắn không dám lưu lại đây một mình.

Tiểu Vương xoa xoa cánh tay, gọi Dư Nghệ còn đang ngây người một tiếng, “Đi thôi, những người khác chắc cũng sắp tới rồi, gần đây có một nhà hàng lẩu, hương vị cũng không tệ lắm, tôi mời mọi người!”

Dư Nghệ quay đầu lại, liếc mắt nhìn phòng ngủ một cái, duỗi tay đóng cửa lại, một mảnh trắng xóa ngăn cách với tầm mắt của người bên ngoài.

“Không ăn, tôi cũng không có giúp gì nhiều, muốn trở về nghỉ ngơi sớm một chút!”

Tiểu Vương khó có lúc gặp được người nói chuyện hợp ý như vậy, có chút chưa đã thèm, nhưng nhớ đến chuyện Dư Nghệ có khả năng có quan hệ với Phỉ Hành Vân, liền đem mấy lời thuyết phục nuốt lại vào trong, gật gật đầu.

“Cũng được, sáng ngày mai 8 giờ, tập hợp ở đại sảnh.”

“Đã biết.”

Sau khi chào tạm biệt Tiểu Vương, Dư Nghệ trở về phòng, bạn cùng phòng của cô còn chưa có tới, trong phòng một mảnh tối đen, cô ngã ra giường, dùng cánh tay gác lên che đôi mắt lại.

Đến bây giờ mới thật sự bình tĩnh lại.

Từ lúc mới sống lại đến giở, cô vẫn luôn không dám để cho bản thân mình được một phút giây rảnh rỗi. Giống như chỉ cần cô buông lỏng hay lười biếng một chút, lập tức sẽ đối mặt với sự thật cô đã chết và sống lại một lần nữa.

Dư Nghệ thở dài, xoay người đi ngủ.

Hôm sau.

Sáng sớm, Tiểu Vương đã cầm danh sách đứng chở ở sảnh khách sạn, xung quanh có vài diễn viên đang ngồi tách biệt nhau, mặt hắn căng ra, cũng không biết là đang cãi nhau với ai, Dư Nghệ vừa ra khỏi thang máy, bị không khí giương cung bạt kiếm này làm cho hoảng sợ tới nhảy dựng.

Cả đêm qua cô gặp ác mộng, đến giờ vẫn còn chưa thanh tỉnh, bước chân có chút thất thần, quầng mắt thâm đến dọa người, bị tiếng động phía trước làm cho giật mình, mới dụi dụi mắt, nhìn về phía đám người đang tụ tập.

Mới vừa chớp mắt một cái, thanh âm của Tiểu Vương lại lần nữa cao lên hàng chục đề xi ben.

“Dựa vào cái gì bắt mọi người phải chờ đợi cô? Đây là đi tập huấn, không phải dẫn cô đi du sơn ngoạn thủy!”

Nữ diễn viên bị Tiểu Vương hét vào mặt liền trợn mắt lên, không chút khách khí phản bác: “Cậu hét cái gì vậy? Ở đây cũng có bao nhiêu người đâu, chờ một lát thì có vấn đề gì? Cậu chỉ là một tràng vụ*, cũng không phải đạo diễn, có quyền gì la hét ở đây?”

(*) - 场务: phục vụ cho tổ kịch, đoàn phim, chạy vặt.

Cô ta cười nhạo một tiếng, nâng chân lên, thân thể lười biếng ngã vào sô pha, vừa chơi di động vừa lẩm bẩm.

“Thật đúng là cầm lông gà làm lệnh tiễn*, cũng khong xem bản thân mình là cái thứ gì, còn dám quản tôi.”

(*) - 鸡毛当令箭 : giở trò mưu quyền, lấy giả làm thật.

Cô ta cũng không có ý định nhỏ giọng, thanh âm rõ ràng từng chữ truyền đến tai mọi người, sắc mặt Tiểu Vương lúc đỏ lúc trắng, thiểu chút nữa nhịn không được chửi ầm lên.

Ngực phập phồng kịch liệt, hắn hít sâu, cắn răng nhìn đi chỗ khác.

“Còn bao nhiêu người chưa tới? Xe đã tới tới rồi, không đợi, bây giờ liền xuất phát.”

“Cậu gấp làm cái gì?”. Nữ diễn viên buông di động xuống, tức giận liếc nhìn hắn một cái: “Tôi còn chưa kịp trang điểm đây, xe bảo mẫu của tôi lập tức tới đây rồi, chờ tôi trang điểm xong, các người cùng đi qua đó.”

“Lâm Hân!”. Tiểu Vương cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, ném mạnh danh sách trên mặt đất, tức giận nói: “Cô muốn trang điểm thì một mình cô trang điểm xong rồi qua sau đi, ở đây nhiều người như vậy, đều phải ở chỗ này chờ cô hả?”

“Tôi cứ từ từ đó thì làm sao?”. Lâm Hân nhún nhún vai, lại nghiêng đầu quét mắt nhìn người đứng ở sảnh chính một vòng, “Mấy diễn viên nhỏ này, có thể đi cùng tôi, là vận khí bọn họ tốt đó hiểu chưa.”

“Chỉ đạo võ thuật cũng đã có mặt chờ săn rồi, đạo diễn nói, một phút cũng không thể trì hoãn!”

“Tôi không có trì hoãn mà, tôi đang làm chuyện quan trọng đó. Hơn nữa, bọn họ đi cùng tôi, ít ra còn có phóng viên theo chụp, nếu chỉ có bọn họ đi với nhau, ai thèm tới xem nha. Cậu cứ ở đây kêu gào có lợi ích gì? Tập huấn tới muộn một chút thì có sao, có thể lộ mặt trước công chút mới có giá trị nha!”

Người không nói lý Tiểu Vương gặp khá nhiều, nhưng người ích kỷ mà còn làm ra vẻ hợp tình hợp lý như thế, thật là lần đầu tiên hắn thấy, hắn giận đến hoa cả mắt, hận không thể xông lên cho cô ta một cái bạt tai.

Đến nơi tập huấn muộn, người bị mắng cũng không phải là cô ta.

“Cô hỏi đi! Có ai muốn ở đây trì hoãn thời gian với cô không? Dù sao chúng tôi cũng phải đi trước, cô cứ ở đây từ từ chờ đi!”

Tiểu Vương nói xong, xoay người muốn đi trước, nhưng đi được vài bước xoay đầu lại, phát hiện đám diễn viên kia đều đứng yên tại chỗ, bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian tích tắc đó không có ai dám nhìn hắn.

Bọn họ đều bị Lâm Hân thuyết phụ.

Có thể đến đây tập huấn trong thời gian này, đều là một số diễn viên nhỏ chưa có danh tiếng, có thể có cơ hội xuất hiện trên tin tức một chút, bọn họ nguyện ý.

Lâm Hân khoanh tay trước ngực, rất vừa lòng với tình huống hiện tại, một chân chạy vặt còn dám hung hăng trước mặt cô ta, lần này chỉ là dạy dỗ nho nhõ mà thôi, cô ta khẽ cười một tiếng, nâng cái cằm tinh xảo lên.

“Thấy gì không? Mọi người đều không ngại, hoặc là cậu ngoan ngoạn ở đây chờ, hoặc là…cậu cứ một mình đi trước, tôi xem cậu giải thích như thế nào?”

“Cô…”

“Ừ nhỉ, đúng rồi!”. Lâm Hân cắt ngang lời hắn, mặt đầy kiêu căng nói: “Bây giờ cậu xin lỗi tôi trước đi, nếu không lát nữa tôi nói phải nói với đạo diễn, một chân chạy vặt nhỏ như vậy mà cũng dám làm chuyện khi dễ diễn viên chúng tôi.”

Tiểu Vương nghiến răng, cả người phát run: “Tôi khi dễ cô khi nào?”

“Mới vừa rồi nè, ở đây ai cũng thấy hết!”

Lâm Hân lại nhìn quanh một vòng, nhìn đến nỗi những diễn viên khác cũng đều cúi đầu không dám hé răng, vừa lòng thu hồi ánh mắt, cô ta thích cái cảm giác duy ngã độc tôn* này, cảm giác không ai dám phản bác cô ta.

(*) - 唯我独尊 : trên trời dưới đất không ai bằng mình.

Trong lòng cô ta đang cảm giác mình và nhóm người này có thể tiếp tục buộc Tiểu Vương cúi đầu xin lỗi, thì một thanh âm lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.

“Xin lỗi, tôi không thấy được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp