Ảnh Hậu Của Phỉ Boss Vừa Ngọt Vừa Manh

CHƯƠNG 3


2 năm

trướctiếp

Cmn!

Còn chưa vực dậy sau cú sốc về cái chết của chính mình, Dư Nghệ lại bị dội cho một thau nước lạnh.

Dư Nghệ, năm nay 21 xuân xanh, gia cảnh ở mức trung bình khá, gia nhập làng giải trí chưa đầy nửa năm, tác phẩm không có, bình luận trên mạng cực kỳ kém, liếc mắt qua là có thể nhìn ra, người bạn cũng phòng này của cô cũng không được xem là bạn bè tốt gì.

Một đường tới phòng ngủ, người bạn cùng phòng này miệng vẫn không ngừng nghỉ, hít hít mũi, làm bộ phất phất tay, chán ghét nói: “Không phải cô nói cô bị dị ứng cồn sao? Còn làm ra vẻ, môt thân toàn mùi rượu, thật ghê tởm!”

Dư Nghệ sửng sốt, đột nhiên quay đầu, “Cô nói tôi bị dị ứng cồn?”

Bạn cùng phòng bĩu môi, “Không phải là cô tự nói? Nói linh tinh cái gì mà dị ứng với cồn, ai biết thiệt hay giả, có khi cô chướng mắt chúng tôi, cho nên không muốn cùng chúng tôi uống đi!”

Lời này của cô ta khiến cho các bạn cùng phòng khác phụ họa, trong đáy mắt của các cô mang theo vài phần địch ý.

Dư Nghệ lúc này không có tâm tư chú ý. Tựa hồ như nắm bắt được cái gì, ngày hôm qua cô được cấp cứu tới khuya nhưng không có hiệu quả, cùng thời gian tỉnh lại ở thân thể này không sai biệt lắm. Cho nên, chủ nhân của thân thể này bị dị ứng cồn chết đột ngột, mà cô không biết vì sao lại sống lại một lần nữa ở đây.

“Tưởng bản thân chính là đại minh tinh chắc? Ban ngày mà cô cũng mơ đẹp như vậy!”. Bạn cùng phòng tiến đến gần, gân cổ lên rống: “Đúng rồi, trưa nay Bùi Trạch muốn mời phòng chúng ta ăn cơm, không biết cô có nguyện ý tham dự hay không a? Tuy rằng anh ấy chia tay cô để đến với tôi, nhưng chắc cô không nhỏ mọn đâu đúng không?”

Dư Nghệ phục hồi tinh thần, liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Cô nói tôi rất muốn nổi tiếng?”

“Vô nghĩa! Cô không phải nằm mơ cũng muốn làm minh tinh kiếm thật nhiều tiền sao?”

Dư Nghệ gật gật đầu, nhắm mắt lại hít sâu một cái, lần nữa mở mắt ra, trong mắt đã không còn chút hoang mang nào. Không có thời gian để thương xuân buồn thu, nếu cô đã có cơ hội bắt đầu một lần nữa, thì còn không ít việc cần phải hoàn thành, cô sẽ giúp Dư Nghệ hoàn thành ước mơ của cô ấy, xem như báo đáp. Mà đó cũng chính là ước mơ của cô. Không phải chỉ là bắt đầu lại thôi sao? Chẳng lẽ cô lại không làm được.

Dư Nghệ cũng không phải là người hay để tâm vào chuyện vụn vặt, gông xiềng vây chặt tinh thần cô đã không còn, cả người đều thả lỏng không ít, đưa mắt nhìn quanh phòng ngủ một phòng, khẽ thở dài một tiếng.

Tiêu chuẩn bốn người một phòng, trên là giường dưới là bàn, trừ bỏ cái giường ngủ cạnh cửa sổ thì còn lại đều được dán giấy dán tường màu hồng. Hai người bạn cùng phòng khác đang ngồi trên giường, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn cô.

Trên cửa dán lịch trực nhật, ban đầu có vài cái tên khác ký lên, về sau cũng chỉ còn một mình tên của Dư Nghệ. Cô giống như lần đầu tiên tới nơi này, nhìn trái nhìn phải, cử chỉ thần thái bất đồng với lúc trước vâng vâng dạ dạ, khóe mặt và lông mày lộ ra ba phần xa cách lạnh lẽo. Nhóm bạn cùng phòng liếc nhìn nhau, cô gái đứng bên cạnh cô sửng sốt trong chốc lạc, cố gắng trấn định cầm cây chổi một bên đưa qua.

“Này! Quét phòng trước đi, sau đó không cần trang điểm gì hết, cùng chúng tôi ra ngoài một chuyến!”

“Cô là…”. Dư Nghệ liếc mắt qua bảng phân công trực nhật, “Trương Sở Hàm? Hai người kia là Lâm Tuệ cùng Chiến Nhu Nhu.”

Trương Sở Hàm vẻ mặt quái dị, “Cô còn phát điên cái gì ở đây?”

“Được, tôi đã biết!”

Dư Nghệ gật gật đầu, thống khoái tiếp nhận cây chổi. Trương Sở Hàm vừa mới ném ánh mắt kiêu ngạo cho hai người bạn cùng phòng kia, bổng nhiên một cây chổi từ đâu đánh thẳng vào mặt cô ta. Cũng không tốn bao nhiêu sức lực, chính là tiện tay quét quét hai cái trên mặt đất, thuận tiện hất tung bụi bẩn lên đầu tóc cô ta mà thôi. Dư Nghệ vỗ vỗ tay, vừa lòng trở về cái giường duy nhất không có giấy dán tường.

Đây chính xác là giường ngủ của Dư Nghệ. Chăn ra gối nệm đều là đồ giá rẻ, quần áo mộc mạc, sách vở đều có ghi chú ngay ngắn chỉnh tề. Dư Nghệ tìm thấy một chiếc máy dự phòng cũ kỹ, mở nó ra xem một chút, trong lòng liền minh bạch. Lời đồn quả nhiên không thể tin được.

Trương Sở Hàm vừa kịp phản ứng lại, gân cổ hét lên một tiếng, đột nhiên hướng Dư Nghệ nhào tới.

“Đồ tiện nhân này! Tôi muốn giết cô!”

Lâm Tuệ cùng Chiến Nhu Nhu thấy thế không đúng, vội vàng xuống giường, mỗi người một bên ra vẻ giúp đỡ, trong miệng ngoài mặt thì khuyên giải Trương Sở Hàm, nhưng tay chân đều đang nhất trí cản trở Dư Nghệ.

Cái tư thế này, bọn họ đã tập thành thói quen. Trước kia Dư Nghệ có khả năng sẽ nhường nhịn, nhưng bây giờ đã khác xưa. Cô một phen đẩy Lâm Tuệ, cười cười nói: “Cô đi tìm cho cô ta thứ gì đó, tôi xem cô ta giết tôi như thế nào?”

Lâm Tuệ cùng Chiến Nhu Nhu đều choáng váng. Trương Sở Hàm cũng sững sờ tại chỗ. Dư Nghệ cười nhạo một tiếng, yêu cầu cơ bản nhất trong diễn xuất của diễn viên chính là năng lực thấu hiểu nhân vật. Cô diễn qua vô số vai, tuổi tác gì tâm lý gì cũng đều có.

Phòng ngủ thời đại học giống như phiên bản thu nhỏ của xã hội, ba cô gái này nhìn thì có bản lĩnh, nhưng thực tế cũng chỉ có thể ở chỗ này cùng nhau khi dễ quả hồng mềm. Loại người này đối phó rất đơn giản, chỉ cần ác hơn là được.

Phòng ngủ rơi vào trạng thái yên tĩnh quái dị, Dư Nghệ thay quần áo, trở mình liền ngủ thiếp đi trên giường, lưu lại ba người hai mặt nhìn nhau.

Lâm Tuệ nhấp nhấp môi, nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy…Sở Hàm, trưa nay…”

“Phải đi!”. Trương Sở Hàm hung hăng trừng mắt liếc Dư Nghệ, cắn răng nói: “Cô ta chính là làm bộ kiên cường, các cậu chờ, mình nói cho Bùi Trạch dạy dỗ cô ra một chút!”

“Cô ấy hình như ngủ rồi!”

Giống như phụ họa cho lời nói của Lâm Tuệ, Dư Nghệ trên giường đắm chìm vào giấc mơ trưa còn chép chép miệng.

“Vậy chờ, mình xem cô ta có thể giả vờ đến khi nào!”

Dư Nghệ ngủ một giấc tới chạng vạng, còn không có hoàn toàn thanh tỉnh. Trương Sở Hàm liền vội vàng muốn ra cửa, sợ cô chuẩn bị xong sẽ cướp nổi bật của cô ta.

Dư Nghệ đầu tóc rối bù, cuối cùng được diện kiến cái người gọi là Bùi Trạch kia. Phỏng chừng gia cảnh không tồi, chỗ hẹn là một nhà hàng Tây cách kí túc xá không xa. Trương Sở Hàm dẫn đầu đi vào, vừa thấy Bùi Trách ánh mắt liền sáng lên, lon ton chạy tới ôm lấy cánh tay Bùi Trạch bằng cánh tay khẳng khiu của mình.

“Bùi Trạch! Anh mau xem, bạn cùng phòng của em đều đến.”

Bùi Trạch gật gật đầu, sủng nịnh nhéo nhéo mặt cô, “Anh thấy rồi! Mọi người thích cái gì thì cứ tự nhiên gọi.”

“Em biết là anh rất tốt với em mà. Các cậu không cần khách khí, thích gì cứ gọi nha!”

“Em vui là tốt rồi!”

Vừa nói xong, Bùi Trạch quay đầu, tầm mắt lướt qua người Lâm Tuệ cùng Chiến Nhu Nhu, nhìn về phía Dư Nghệ.

“Em cũng tới rồi…”

Không biết có phải do ảo giác hay không, Dư Nghệ cảm thấy giọng nói nói còn có hàm chứa ý tứ gì khác. Đúng rồi, người này chính là bạn trai của cô. Dư Nghệ quét mắt nhìn Bùi Trạch từ trên xuống dưới đầy thành kiến, quần áo cũng tốt, một thân tây trang, tướng mạo cũng anh tuấn, nhưng thẩm mỹ lại hơi tệ, cái này cần phải cải thiện. Cô tùy ý gật gật đầu, vẻ mặt không để bụng.

Trương Sở Hàm khinh miệt cười, trong lòng càng chắc chắn là cô ta đang cố gắng nhẫn nại, không chừng trong lòng đang rất khó chịu. Cô càng thêm gần sát lại Bùi Trạch, thanh âm nho nhỏ, hốc mắt còn ẩn ẩn vài giọt lệ, run run giọng nói:

“Bùi Trạch! Tâm tình Dư Nghệ không tốt, anh tốt nhất đừng nói gì thêm, hôm nay em quan tâm cậu ấy có hai câu, đều bị…”

Cô muốn nói lại thôi, lời nói được một nữa, bỗng nhiên che lại nửa khuôn mặt, lã chã chực khóc.

Bùi Trạch vội vàng quan tâm, “Làm sao vậy?”

Cô không hé răng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Tuệ cùng Chiến Nhu Nhu, hai cô liền kẻ xướng người họa mang chuyện vừa xảy ra kể lại một lần. Từ trong miệng hai người này, Dư Nghệ giống như ác bá mỗi ngày ở phòng ngủ khi dễ các cô, Dư Nghệ nghe đến thích thú, cơm trước mặt cũng phá lệ ngon hơn bình thường.

Sắc mặt Bùi Trạch lại khó coi: “Dư Nghệ, em nhất định phải nháo thành như vậy sao? Chuyện chúng ta chia tay không có quan hệ gì tới Sở Hàm, sao em cứ ở kí túc xá kiếm chuyện với em ấy?”

Bánh mì nghẹn lại ở yết hầu, Dư Nghệ khụ khụ cau mày, bưng ly bước lên một hơi uống cạn, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Bùi Trạch, “Anh dựa vào cái gì mà cảm thấy một mình tôi ở phòng ngủ có thể khi dễ tới ba người? Tôi có siêu năng lực? Hay là đai vàng?”

Ai cũng không nghĩ tới lúc này cô còn tâm tư nói giỡn. Trương Sở Hàm thầm mắng một tiếng, bàn tay chộp lấy ống tay áo cùa Bùi Trạch tăng thêm vài phần sức lực, thu hút lực chú ý của hắn, nhu nhược đáng thương lắc lắc đầu.

“Anh! Dư Nghệ nói không sai, trước giờ cậu ấy chưa từng khi dễ em, là hai cậu ấy nói bừa, anh không cần nghĩ nhiều”

Bùi Trạch liếc nhìn cô một cái thật sâu, thở dài: “Em chính là quá thiện lương. Có chuyện gì cũng phải nói cho anh biết, có biết không? Nếu không muốn ở lại phòng kí túc xá nữa, thì cứ dọn ra ngoài ở cùng anh.”

“Không sao cả!”. Trương Sở Hàm cụp mi rũ mắt lắc đầu, “Bọn em đầu năm cuối rồi, trường học quản lí nghiêm khắc, cũng không dám đi ra ngoài, em nhận mấy cái quảng cáo đều phải thật cẩn thận. Không giống như Dư Nghệ, có thể tùy tiện đi ra ngoài. Ngày hôm qua cả đêm cậu ấy cũng không về.”

Dư Nghệ nhìn ra được cô ta đang ngáng chân mình, liền nuốt xuống một ngụm bánh mì, ra vẻ tán thưởng, cùng Lâm Tuệ nói: “Cô muốn ăn thử không? Vị trà xanh đó.”

Lâm Tuệ liếc mắc nhìn cô một cái, không hé răng. Nhưng sắc mặt Bùi Trạch thì đã khó coi hơn lúc trước, hắn cau mày nhìn về phía Dư Nghệ, trong mắt có vài phần thất vọng.

“Dư Nghệ! Hôm qua em đi đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp