Ảnh Hậu Của Phỉ Boss Vừa Ngọt Vừa Manh

CHƯƠNG 2


2 năm

trướctiếp

“Cút ngay!”

Người đàn ông ngồi ở mép giường, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô. Thái dương hắn hơi hỗn độn, áo sơ mi hở ra một nửa, phần lớn cơ bụng ẩn ẩn bại lộ ra ngoài, lồng ngực phập phồng, gò má tuấn mỹ ửng hồng một cách bất thường, lực uy hiếp yếu đi không ít.

Dư Nghệ choáng váng, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là muốn tìm di động chụp lại bộ dáng hiện tại của Phỉ Hành Vân. Tên gia hỏa này cũng có ngày chịu thiệt.

Phỉ Hành Vân thấy cô không đi, ánh mắt cô chút hoảng hốt mờ mịt nhưng vẫn dán chặt vào phần bụng và ngực hắn, hắn cắn chặt răng, cúi đầu thở hổn hến, cưỡng chế hỏa khí bốc lên từ bụng dưới, tức giận nói: “Tôi mặc kệ cô là ai, cút đi!”

“Anh cho rằng tôi muốn đến đây sao?”. Dư Nghệ theo bản năng phun ra một câu, sau đó liền phản ứng lại không thích hợp.

Cô cùng Phỉ Hành Vân vốn đối địch, hắn khó có được lúc bị người khác hãm hại, nếu đổi lại là ngày thường cô liền vui vẻ xem diễn, nhưng hiện tại không được. Tìm lại thân thể mới là quan trọng nhất.

Dư Nghệ xoay người muốn đi, tiếng đập cửa lại vang lên. Cô mở cửa, cô gái đứng ở cửa sửng sốt. Cũng thật mau, cô ta trừng mắt, đè nặng giọng nói mắng: “Con khốn nạn này, làm sao mày biết được chuyện này? Đã an bài tao tới đây rồi, mày cút ra ngoài cho tao!”

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta có chút vặn vẹo vì tức giận. Có thể bò lên giường của Phỉ Hành Vân, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, cô làm sao mà cam tâm bị đoạt, duỗi tay muốn kéo tóc của Dư Nghệ.

Mấy âm mưu xấu xa bẩn thỉu trong vòng Dư Nghệ cũng không còn thấy lạ lẫm, cô nhìn một chút liền đoán được chuyện gì xảy ra. Tuy rằng cùng Phỉ Hành vân đối địch, nhưng phẩm hạnh của người này như thế nào, cô vẫn luôn rõ ràng. Loại mặt hàng này cho dù đến công ty hắn phỏng vấn cũng không có tư cách.

Dư Nghệ hất tay cô ta, nghiêng đầu nhếch miệng: “Tôi cứ thích phá đám đó, cô làm gì được tôi? Biến đi, đừng chậm trễ chuyện tốt của tôi cùng Phỉ boss a!”. Cô nói xong liền không chút do dự đóng cửa lại. Món quà này, Phỉ Hành Vân không có phước hưởng rồi.

Dư Nghệ quay trở lại, đang muốn nói rõ cùng Phỉ Hành Vân, ai ngờ chân mềm nhũn, ngã xuống nền thảm mềm mại của khách sạn. Một lớp phấn mịn nhàn nhạt nổi trên da thịt tái nhớt, gò má cũng đỏ ửng, cảm giác khô nóng quỷ dị đột ngột ập tới trong cơ thể rồi xông lên não, cả người cô run rẩy, bàn tay không nhịn được tự xé rách cổ áo.

Cmn, là nước của chị Cầm.

Hơn nữa, thân thể này lúc trước hẳn đã uống không ít rượu, tác dụng của rượu lúc này cũng chậm chạp kéo đến.

Dư Nghệ theo bản năng ngẩng đầu, cùng với Phỉ Hành Vân đang ngồi ở mép giường bốn mắt nhìn nhau, cô cười khan, liếm liếm môi, cố gắng không dời ánh mắt đền lồng ngực hắn.

Nhưng mà phải nói, dáng người của người đàn ông này thật sự không tồi. Tướng mạo cũng thuộc hàng nhất đẳng, mở một cái công ty giải trí, lại còn xuất chúng hơn so với các nghệ sĩ kí hợp đồng. Chỉ có tính tình quá kém.

Không khí thật sự là cổ quái. Dư Nghệ đã cởi tới cái nút thứ hai rồi. Ánh mắt Phỉ Hành Vân thoạt nhìn giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, tất nhiên, là tức giận.

Dư Nghệ nuốt một ngụm nước miếng, cô bây giờ giống như đang trôi ở trên biển, ý thức không mấy thanh tỉnh, có thể chết đuối bất cứ lúc nào. Chỉ không biết chị Cầm này đã cho cô uống thứ nước gì mà mới có một ngụm đã khiến cả nội tạng cô nóng ran.

Ở những giây thanh tỉnh cuối cùng, cô mơ hồ nhìn thấy chính mình loạng choạng đến gần Phỉ Hành Vân, đẩy ngã hắn xuống giường, nghiêng đầu qua một bên, hàm hàm hồ hồ nói gì đó. Hình như là…

“Yên tâm đi! Tôi sẽ không chịu trách nhiệm với anh đâu!”

Phỉ Hành Vân đen mặt, muốn đẩy cô ra. Lòng bàn tay hắn chạm tới làn da mịn màng, không tự chủ buông lỏng. Người phụ nữ đẩy tay anh ra, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì. Cô ấy trèo lên giường, nuốt nuốt nước bọt, trên dưới đánh giá hắn một vòng, đột nhiên đưa tay xé toạc cúc áo sơ mi còn sót lại.

Ngón tay mát lạnh xẹt qua lòng ngực hắn.

Hắn khẽ rên một tiếng, đáy mắt bừng lên ngọn lửa.

Năm ngón tay xuyên qua mái tóc đen, môi răng dính lấy nhau.



Dư Nghệ ngồi ở mép giường, cô thực sự muốn hút một điếu thuốc. Tâm tình của cô cực kỳ phức tạp. Không biết là do ngủ một giấc dậy phát hiện thân xác mình thay đổi, hay là ngủ với Phỉ Hành Vân làm cô sợ hãi. Cũng hoặc là…

Cô nhìn thoáng qua vết máu trên ra trải giường, bất đắc dĩ thở dài. Ai có thể nghĩ đến, nam nữ quan hệ cũng không phải là chuyện gì mới lạ lắm, nhưng cô nhiều năm như vậy cũng chưa từng yêu đương qua.

Thân thể giống như bị xe tải nghiền qua, động một chút là hai cái đùi đều run rẩy đến lợi hại. Dư Nghệ dùng hết sức mặc lại quần áo, trước khi đi cô quay đầu lại nhìn Phỉ Tinh Hành một cái.

Hắn chưa có tỉnh, khuôn mặt đắm chìm trong ánh nắng sớm, giống như bức tượng điêu khắc Hi Lạp cổ đại tuấn mỹ nhất trong tay nghệ thuật gia. Đẹp trai như vậy, cô cũng không bị thiệt.

Dư Nghệ ôm giày, lén lút chạy ra cửa, định trộm rời đi, ai biết còn đi ra hai bước đã bị chị Cầm bắt quả tang đi ra từ một gian phòng khác.

“Dư Nghệ!”

Tiếng gầm chấn động trời đất.

Dư Nghệ run lập cập, vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua, sợ đánh thức Phỉ Hành Vân. Chị Cầm thì không để ý nhiều như vậy, ánh mắt quét một vòng trên người cô, liền minh bạch chuyện gì xảy ra. Đôi mắt chị Cầm âm trầm, hung hăng nắm lấy cánh tay Dư Nghệ, giận dữ nói:

“Chị nói cô đi bồi lão bản, cô lại chạy tới đây ngủ với người đàn ông khác! Dư Nghệ, cô không muốn lăn lộn nữa đúng không? Chị tìm cô cả đêm, cô…”

Chị Cầm mắng được một nửa thì di động đột nhiên vang lên, âm thanh điên cuồng ầm ĩ khắp hành lang dài. Chị Cầm hung tợn trừng mắt nhìn Dư Nghệ, đi qua một bên nhận điện thoại, ân ân a a và câu, lúc trở lại sắc mặt có chút không tốt, tức giận nói:

“Đi trước, có chuyện quan trọng hơn. Theo chị tới bệnh viện, hiện tại có thật nhiều phóng viên ở đó, đến đó lộ mặt một cái.”

“Bệnh viện sao lại có phóng viên giải trí?”

“Còn không phải bởi vì Dư Nhất Băng. Cô ấy chết cũng thật thảm. Hôm qua tức giận đến mất khôn, đã có người giành trước, chúng ta nắm chặt thời gian đi qua, đám nghệ sĩ khác cũng qua đó rồi, lộ mặt một chút có thể cọ được xíu nhiệt độ.”

Chị Cầm hấp tấp lên xe, không để ý tới khuôn mặt Dư Nghệ đầy mờ mịt.

Dư Nhất Băng, là nghệ danh của cô. Dư Nghệ cả người đều run run, cô đột nhiên bắt lấy cánh tay chị Cầm, ngơ ngác hỏi: “Chị nói Dư Nhất Băng, là ai vậy? Cô ấy chết như thế nào?”

Chị Cầm không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cô một cái, thúc giục tài xế chạy nhanh hơn, ngữ khí không tốt nói: “Có thể tạo nên động tĩnh lớn như vậy, còn có thể là Dư Nhất Băng nào nữa, là cái vị ảnh hậu kia a. Nghe nói là hôm qua đi tham gia lễ trao giải, kết quả là trên đường từ sân bay ra lại bị tai nạn xe cộ, cấp cứu mấy tiếng đồng hồ không có hiệu quả, tuyên bố tử vong. Cô hỏi cái này làm cái gì? Chị nói cho cô biết, lúc đó cô khóc thảm một chút, chị cho người đăng bản thảo, nói là Dư Nhất Băng đối với cô có ơn tri ngộ đi, buổi tối trở về cô đăng Weibo một cái…”

Chị Cầm tiếp tục thao thao bất tuyệt, Dư Nghệ một chữ cũng không nghe rõ. Trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại mấy chữ “tai nạn xe cộ tử vong”, dễ như trở bàn tay phá hủy ý chí của cô.

Gần như cả ngày, tất cả những lí do cô bịa ra để tự an ủi chính mình đều bị hủy vào lúc này, không có lí do nào cả, cô đã chết, sau đó không biết vì sao lại nhập vào thân thể này. Tất cả giống như một giấc mộng hoang đường, nhưng không có biện pháp tỉnh lại.

Dư Nghệ không có đi vào nhìn thi thể của mình. Cô đứng ở đại sảnh của bệnh viện, chị Cầm vội vàng rời đi chiếu cố các nghệ sĩ khác. Dư Nghệ gian nan lê bước chân cứng đờ đi về phía cầu thang, chậm rãi đi lên trên cho tới khi nghe được một tràn khóc lóc thảm thiết.

Qua ô cửa kính hẹp trên cánh cửa, cô thấy được vô số khuôn mặt quen thuộc. Có người đại diện của cô, trợ lý, vài người đồng nghiệp quan hệ không tệ, còn có… Sở Thanh Y.

Trong vô số tiếng khóc đau buồn đó, hắn tựa hồ cảm giác được gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía cửa thoát hiểm, lại không có một bóng người. Là ảo giác sao?

Dư Nghệ rời đi. Cô không muốn đến nhìn thi thể chính mình, đặc biệt là dưới tình huống như vậy. Dù sao cô cũng không cha không mẹ, hậu sự xử lí như thế nào, người đại diện của cô đều có thể lo liệu.

Cô chỉ cảm thấy mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.

Nhà không thể quay về. Thân thế của thân thể này như thế nào cô hoàn toàn không biết gì cả. Chị Cầm không đếm xỉa tới cô, mấy nghệ sĩ dưới trướng chị ta đang bị phóng viên vây quanh làm chị ta rất vui vẻ, vẫy vẫy tay bảo tài xế đưa cô về.

Dư Nghệ bị đưa đến trường học. Trên đường hỏi mượn di động của tài xế, trên mạng đều ngập tràn tin tức về cái chết của cô do tai nạn giao thông. Cô đọc từng bài một rồi tắt đi, cuối cùng ở thanh tìm kiếm gõ hai chữ “Dư Nghệ”.

Cũng có rất nhiều đề mục, 300 cái, không có một tin tích cực nào. Cái gì mà câu dẫn cấp trên, khi dễ bạn học, làm ra vẻ chán ghét…Tác phẩm thì không có, tai tiếng thì ngập trời. Xem ra chị Cầm này tính toán cho cô đi theo con đường tai tiếng để nổi tiếng. Nhưng ngay từ đầu còn chưa kịp đỏ đã bị bôi đen hoàn toàn.

Dư Nghệ thở dài xuống xe. Tìm được phòng ngủ nữ sinh, chưa kịp chào hỏi một chút liền nghe được một thanh âm âm dương quái khí.

“Ai u! Để tôi xem đây là ai? Không phải là bạn cùng phòng đại minh tinh của chúng ta sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp