Ảnh Hậu Của Phỉ Boss Vừa Ngọt Vừa Manh

CHƯƠNG 4


2 năm

trướctiếp

Dư Nghệ vẻ mặt khó hiểu, cô đi đâu còn phải báo cho Bùi Trạch biết sao?

Tiện tay đem bánh mì đưa qua cho Lâm Tuệ, Dư Nghệ lau sạch tay, nâng cầm và mỉm cười với Bùi Trạch, không chút lưu tình nói ra: “Không phải việc của anh, anh quản bản thân anh cho tốt là được rồi.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Lời này không phải là lời Dư Nghệ có thể nói ra được, nếu là bình thường, cô ta thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, làm gì có chuyện phản bác Bùi Trạch. Ai cũng biết Dư Nghệ đối với Bùi Trạch có thể nói là tình sâu như biển.

Lâm Tuệ sợ tới mức bánh mì rớt trên mặt đất cũng không hay, liếc liếc mắt trao đổi với Trương Sở Hàm, vội vàng mơ miệng nói:

“Sao cậu có thể nói như vậy với anh Bùi Trạch? Dư Nghệ, bọn mình biết là cậu thích anh ấy, nhưng mà bây giờ anh ấy là bạn trai của Sở Hàm! Trong lòng cậu không thoải máy cũng không cần phải như vậy đi? Ở kí túc xá Sở Hàm đối đãi với cậu tốt như thế nào, hôm nay cậu đánh cậu ấy, cậu ấy cũng không so đo, bây giờ cậu còn đối đãi với anh Bùi Trạch như vậy, cậu còn có lương tâm hay không?”

“Không có!”. Dư Nghệ mặt không biểu tình, “Xin lỗi, cô nói ai đới đãi tốt với tôi?”

“Sở Hàm đó, tất cả bọn mình…”

“Đối đãi tốt chính là đoạt bạn trai của tôi? Cô cũng đem bạn trai cô tới đây cho cô ấy đối đãi với cô tốt một chút đi?”

Lâm Tuệ nghẹn đỏ mắt, nói không nên lời.

Dư Nghệ cười nhạo một tiếng, “Không nói nữa sao?”

“Cậu nói gì vậy?”. Trương Sở Hàm cắn chặt môi dưới, trong mắt lại lóe lên chút oán độc, cô sợ Bùi Trạch bị ảnh hưởng, liền nhanh chóng phản bác, “Lúc trước là cậu một lòng muốn chen chân vào giới giải trí, khi mình cùng anh Bùi Trạch ở bên nhau cũng có hỏi qua cậu, Dư Nghệ, bây giờ cậu lại nói những lời này, mình thật sự rất buồn, mình còn tưởng rằng chúng ta là bạn tốt của nhau, không nghĩ tới cậu lại nghĩ mình như vậy, mình…mình thật sự rất khổ sở!”

Cô làm ra vẻ đau đơn muốn chết, nghiêng người chui vào trong lòng ngực Bùi Trạch, lại ô ô khóc lên. Một màn này làm cho phục vụ cũng cảm thấy xấu hổ phải đi vòng qua.

Lại là chiêu trò hoa sen trắng nở rộ, Dư Nghệ không chút hoang mang, chỉ chỉ Lâm Tuệ: “Nghe thấy chưa? Cô ta và cô quan hệ bình thường đó.”

Lâm Tuệ sửng sốt.

Dư Nghệ tiếp tục nói: “Cô biết cô thiếu cái gì không? Tôi nói cho cô biết, cô chính là thiếu một người bạn trai ngoan như cún.”

Lần này ai cũng có thể nghe hiểu ý tứ châm chọc của cô. Sắc mặt của Lâm Tuệ cùng Chiến Nhu Nhu đều không tốt, không cần nói tới Trương Sở Hàm.

Bùi Trạch rốt cuộc nhịn không được, vô vỗ lưng Trương Sở Hàm trấn an, cố nén giận dữ nói: “Dư Nghệ! Sở Hàm cũng là muốn quan tâm em, sao em lại có thể trở nên ngang ngược vô lý như vậy?”

“Có thể là đột nhiên nhận ra quanh mình toàn là sói”. Dư Nghệ nhún nhún vai, “Yên tâm đi! Tôi không có ý gì khác. Anh không ăn cơm sao? Ăn đi!”

Tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh, Dư Nghệ chọn thêm vài món ngon, quay đầu tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Cô thật sự rất đói. Lăn lộn cả đêm, nghĩ đến còn phát sinh mấy chuyện đó với Phỉ Hành Vân liền cảm thấy đau đầu, cô thở dài, trong ngực dấy lên một trận buồn bực.

Bữa cơm này chỉ có mỗi Dư Nghệ nuốt trôi. Trương Sở Hàm thậm chí còn quên làm nũng với Bùi Trạch, vắt hết óc suy nghĩ nên trả thù thế nào, cô cùng Lâm Tuệ luân phiên đi toilet ba lần, cho đến khi ăn uống xong, vẫn chưa nghĩ ra được cái chủ ý gì.

Dư Nghệ thu hết vào trong mắt, với kinh nghiệm của cô, mấy cái mưu kế ngầm này giống như một mảnh thủy tinh trong suốt. Binh đến tướng chặn, xem như là xả giận thay cho Dư Nghệ kia, huống hồ cũng cũng nhìn đôi cẩu nam nữ này không vừa mắt. Thuận tiện ăn ké một bữa cơm. Chuyện tốt!

Phỏng chừng đã thương lượng ra mưu kế gì, Lâm Tuệ hít vào một hơi, đầu tiên là cảnh giác liếc nhìn Dư Nghệ một cái, nâng ly cười nói:

“Cảm ơn anh Bùi Trạch đã mời bọn em ăn cơm, anh cùng Sở Hàm thật sự là trời sinh một đôi, em kính anh một ly!”

Bùi Trạch cười cười, ánh mắt Trương Sở Hàm nhìn hắn mềm mại giống như sắp hóa thành một dòng nước, tiếp theo liền nâng ly lên, giọng nói không lớn không nhỏ: “Tuệ Tuệ cũng đừng quá khách khí, mọi người đều là người một nhà, tới, làm một ly đi!”

Trên bàn có tổng cộng năm người, chỉ có Dư Nghệ còn đang vật lộn với bò bít tết, hoàn toàn đứng ngoài cuộc, Trương Sở Hàm nhấp nhấp miệng, ôn nhu nói: “Dư Nghệ, cùng nhau uống một ly đi, coi như mình bồi tội với cậu, quên hết những chuyện không thoải mái trước đó đi, chúng ta vẫn là bạn tốt, được không?”

“Ok!”

Còn tưởng rằng phải hao tốn một chút sức lực mới có thể thành công, ai biết Dư Nghệ lại thống khoái đáp ứng, Lâm Tuệ nuốt nước bọt, cẩn thận tiến lên nửa bước về phía Dư Nghệ.

“Để mình uống trước!”

Vẻ mặt Lâm Tuệ kích động, giống như sắp làm chuyện gì căng thẳng lắm, cánh tay run đến lợi hại, trở về chỗ ngồi lại càng run run, rượu bắn ra ngoài vài giọt, lập tức đổ lên vai Dư Nghệ.

Lâm Tuệ sợ hãi: “Thực xin lỗi! Mình không cố ý, mình giúp cậu lau khô!”

Cô vội vàng buông cái ly, cầm lấy khăn ăn lung tung lau loạn trên người Dư Nghệ, có lẽ là quá căng thẳng, móng tay cô móc vào cổ áo làm bằng vải dệt cửa Dư Nghệ, kéo tới một nửa bả vai của cô đều lộ ra.

Da thịt tái nhợt được phủ kín dấu hôn ái muội, đầu vai thậm chí còn có một vết cắn chưa hoàn toàn biến mất. Phỉ Hành Vân kia tám phần là chó.

Trong mắt Trương Sở Hàm hiện lên một tia vui mừng. Mọi người ở chung phòng, cô tự nhiên thấy được dấu vết trên người Dư Nghệ, người trưởng thành đều hiểu được đó đại biểu cho cái gì. Cô phải để cho Bùi Trạch thấy Dư Nghệ rốt cuộc là cái dạng phụ nữ gì.

Bùi Trạch đột nhiên nắm chặt tay, đột ngột đứng dậy, giận dữ nói: “Dư Nghệ! Tên đó là ai?”

“Anh quan tâm ai làm gì?”. Dư Nghệ ăn xong miếng cuối cùng, thỏa mãn thở dài, “Chúng ta đã chia tay, bạn gái anh đang tươi cười đứng bên cạnh anh kia, anh không nhìn thấy sao?”

“Cô cư nhiên lại là cái loại phụ nữ tùy tiện như vậy!”. Bùi Trạch tức giận đến mức hai mắt đỏ lên, “Tôi thật sự nhìn lầm cô!”

“Dừng dừng! Lời này không tới lượt anh nói.”

Dư Nghệ không nhanh không chậm sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề, nghiêng đầu lười biếng liếc nhìn Lâm Tuệ một cái, “Ở phòng ngủ xem chưa đủ sao?”

Trong mắt Dư Nghệ đầy ý cười, một đôi mắt đen láy cùng sâu không thấy đáy, hàng mi khẽ run lên mang theo vài phần trêu chọc. Lâm Tuệ không nói được lời nào, giống như linh hồn nhỏ bé của cô bị hút đi mất. Lúc này cô mới hiểu ra, Dư Nghệ đều biết. Nhưng cũng không có tính toán vạch trần cô.

Dư Nghệ ăn no, cũng nhìn ra được trình độ đối thủ của mình tới đâu, lười lưu lại, đẩy ghế dựa muốn đi, Bùi Trạch đương nhiên sẽ không để cô rời đi, đuổi kịp cô, giận dữ nói: “Cô phải nói cho rõ ráng! Dư Nghệ, rốt cuộc là vì cái gì? Lúc trước chúng ta ở bên nhau, tôi quý trọng cô như vậy, cô…”

“Quý trọng?”. Dư Nghệ quay đầu, cười nhạo một tiếng, ánh mắt ném trên người Trương Sở Hàm, “Như vậy?”

“Đây là hai việc khác nhau. Sở Hàm cùng cô không giống nhau, em ấy thiện lương như vậy, còn muốn muôn cứu vãn quan hệ của hai người. Đây không phải là cái cớ để cô bán đứng thân thể của mình. Dư Nghệ, tôi biết cô có dã tâm rất lớn, luôn muốn bò lên trên, nhưng tôi không nghĩ tới cô sẽ dùng cách này.”

Dư Nghệ nhướng mày, hai tay khoanh lại trước ngực, hiếu kỳ nói: “Cách gì? Ý của anh là qua đêm cùng đàn ông? Tôi không rảnh để nói chuyện với anh, hơn nữa, tôi ngủ với ai không quan hệ gì đến anh, anh chỉ cần quản bạn gái anh cho thật tốt là đủ rồi.”

Cô càng nói như vậy, Bùi Trạch càng cảm thấy cô đang che giấu, đáy mắt thống khổ, thần sắc càng thêm âm trầm, hắn tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay cô: “Anh biết là em hận anh, nhưng em cũng không cần phải đối xử với bản thân mình như vậy!”

Hắn có phải nghe không hiểu tiếng phổ thông không?

Dư Nghệ chán ghét né tránh, không kiên nhẫn nói: “Lại động tay động chân tôi liền báo cảnh sát đó!”

Bùi trạch sửng sốt, trong mắt hiện lên ánh lửa: “Em có thể cùng người đàn ông khác làm ra chuyện như vậy, bây giờ anh chạm vào em một chút, em cứ phải trốn sao?”

Dư Nghệ thở dài, nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói: “Đầu óc anh có chút không bình thường rồi”. Nói xong, không chút do dự xoay người rời đi, đến cửa vẫn không quên vẫy vẫy tay, nói lớn: “Cảm ơn hai vị đã chiêu đãi, chúc hai người sớm sinh quý tử ha!”

Đôi mắt thống khổ kia vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Dư Nghệ, Trương Sở Hàm chú ý tới biểu tình của Bùi Trạch, nhíu nhíu mày, càng thêm chán ghét. Cô không hiểu tại sao miệng lưỡi Dư Nghệ bỗng nhiên lại sắc bén như vậy, càng không ngờ tới Bùi Trạch lại phản ứng như thế này. Nữ nhân kia, quả nhiên phiền phức!

Dư Nghệ mới ra cửa, chị Cầm liền gọi điện thoại tới. Đầu tiên là mắng cô nửa giờ, cuối cùng vứt ra một cái địa chỉ hạn trong vòng hai mươi phút phải có mặt, bằng không cứ rút khỏi công ty.

Cô ngoan ngoãn đi. Không có biện pháp, quá khứ không có bất kỳ tài nguyên gì trông cậy được, chỉ có thể làm lại từ đầu.

Cơ hội mới mà chị Cầm tìm được chính là vai nữ thứ mười tám trong một bộ phim truyền hình, thử kính cũng có đến mấy trăm người chen chúc nhau, Dư Nghệ trong lòng buồn bực, chị Cầm mặt mũi tối sầm, đưa số thứ tự cho cô liền xoay người rời đi, còn không tới nửa phút.

Dư Nghệ ngồi đợi trong chốc lát, chờ đến khi nhân viên công tác gọi đến, cô lên tiếng, tiến lên đẩy cửa lớn đi vào. Nhìn thấy đạo diễn đang trò chuyện cùng Phỉ Hành Vân, cô đột nhiên minh bạch vì cái gì chỉ một vài phụ của phụ mà nhiều người tới thử kính như vậy.

Bô phim truyền hình này do Giải trí Trục Lãng đầu tư!

Oan gia ngõ hẹp! Dư Nghệ đang muốn chạy trốn, Phỉ Hành Vân lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp